Chương 2: Tùy Phong Khởi Vũ

Tại một góc đại điện, một vị trung niên nam tử đang ngồi xếp bằng giữa không trung, xung quanh còn có ba người khác, cả ba đều mặc một bộ lục bào có thuê hoa văn hình rồng màu vàng.

Thỉnh thoảng, xung quanh cả ba thân ảnh phát ra một vài tia sét nhỏ màu tím, mỗi khi tia sét hiện ra đánh xuống sàn nhà, một trong ba người là vị trung niên nam tử có mái tóc màu xám đều khẽ cười một cách thầm lặng.

Bên ngoài đại điện có hàng chục người đang canh gác, mỗi khi nghe thấy tiếng sét đánh xuống mặt sàn, bên ngoài đám người này không khỏi kích động mà nói.

- Đại trận của tam đại trưởng lão sắp luyện thành rồi. Nghe nói đây là đại trận Tam Huyền Lôi Sát do đích thân tộc trưởng truyền thụ cho tam đại trưởng lão. Một người lên tiếng nói.

- Ta nghe nói, năm xưa khi thiếu tộc trưởng muốn tu luyện cũng phải rất gian nan tộc trưởng mới ban cho phần quyết với công pháp. Lần này không biết vì sao tam đại trưởng lão lại được lão tộc trưởng thưởng cho thứ trân quý như thế này nhỉ. Một người khác tiếp lời nói.

Nghe cả hội xôn xao, từ bên ngoài sân, một thanh niên tuổi tầm hai mươi, ánh mắt kiêu ngạo bước vào, phất tay áo sang một bên để lộ huy hiệu đính vai áo cho đám người phủ vệ thấy rồi khẽ cười nói.

- Các ngươi có biết toà đại điện phía tây không. Nơi đó có một nhà giam lớn, bên trong nhà giam đó, tuy rộng lớn vô cùng, nhưng cũng chỉ để giam một người, tuy là chỉ giam một người, nhưng lại tốn rất nhiều người canh giữ, trong đó có không ít tôn lão và cường giả cao tầng của Thiên Phủ ta.

Nghe người thanh niên mới đến nói, cạnh đó một tên phủ vệ nhanh chóng bước lại, tay dâng lên một chén trà, cất giọng nhỏ nhẹ hỏi ?

- Thiếu Mộc thống lĩnh có biết người bị giam giữ đó là ai không ?

Cầm chén trà lên uống một ngụm sau đó tắc lưỡi một cái, Thiếu Mộc xoay qua nhìn người phủ vệ vừa mới dâng trà cho mình đáp.

- Bản thống lĩnh chưa từng được thấy người này. Cũng chưa từng được bước chân vào đó.

- Ngay cả Thiếu Mộc thống lĩnh cũng không được đến đó sao. Vậy người bị giam giữ bên trong có lai lịch như thế nào nhỉ. Một người lên tiếng hỏi ?

- Ta cũng không rõ. Ta chỉ biết năm đó để bắt giữ được y, tộc trưởng đã phải đánh đổi rất nhiều thứ, hy sinh rất nhiều thứ. Trong trận chiến đó Thiên Phủ ta hy sinh không ít cường giả, trong đó có không ít người ở cao tầng địa vị không thấp.

- Được rồi, các ngươi biết như thế là đủ rồi, bản thống lĩnh phải đến xem Lục Nhi tiểu thư thế nào rồi. Thiếu Mục nói.

Dứt lời hắn vung tay áo chấp tay sau lưng rồi chậm rãi rời đi, mặc kệ đám người ở lại đang bàn tán xôn xao.

Những kẻ ở lại không khỏi liên tục bàn tán, một phần là vì tò mò người bị giam giữ kia là ai một phần là vẫn chưa biết được lý do mà tam đại trưởng lão được tộc trưởng ban cho công pháp trấn tộc.

Bên trong đại điện, nơi ba vị trưởng lão Thiên Phủ vẫn đang ngồi xếp bằng tu luyện, bỗng một cổ dao động không gian truyền tới, đánh một đòn vào linh hồn ba người khiến họ ngã lăn ra ba nơi khác nhau.

Một người trong số họ tay ôm lòng ngực, miệng phun ra một ngụm máu tươi quát.

- Đúng là đáng chết. Không nghĩ là tên Minh Hồn đó còn lưu giữ thủ đoạn thế này. Nếu không nhanh chóng loại trừ tạp chất độc dược mà hắn truyền vào huyết mạch chúng ta sợ rằng đừng nói Tam Huyền Lôi Sát trận không thể đại thành, ngay cả sinh cơ của chúng ta cũng bị nó đốt cháy dần cháy mòn theo năm tháng.

- Năm đó hắn có thể một mình xây dựng Minh Tộc lớn mạnh như thế, tất nhiên phải có thủ đoạn hơn người. Không biết đan dược tộc trưởng hứa cho chúng ta có thật không ? Một người khác lên tiếng nói.

- Chúng ta giúp hắn nhiều như thế. Chỉ là ba viên đan dược bát phẩm, chẳng lẽ hắn nỡ không cho chúng ta. Người còn lại đáp.