Cầm quyển trục có ghi dòng chữ Cổ địa chi sử trên tay, Vương Trần có chút tò mò.
Ngay giây phút hắn mở quyển trục ra, một loạt ký tự màu vàng bay vào đầu hắn, khiến hắn có chút thờ người ra. Nhìn thấy vậy Man Bân chỉ khẽ cười rồi tiếp tục nhắm mắt thiền định.
Từ trong đầu Vương Trần, những ký tự màu vàng kia lần lượt tự sắp xếp thành từng dãy tài liệu. Hắn chậm rãi quan sát, đọc từng dòng và ghi nhớ thật kỹ những điều quan trọng, hắn thầm nghĩ.
" Hắn chỉ biết nơi hắn sinh sống và lớn lên là Man Trại chứ chưa bao giờ biết rằng đây cũng chỉ là một vùng đất nhỏ bé giữa một lục địa rộng lớn mang tên Cổ Địa.
Cổ Địa là lục địa được hình thành do sinh khí của vũ trụ tạo nên từ hàng triệu năm về trước. Ban đầu khi Cổ Địa được hình thành, bốn phương tươi tốt, vạn vật đều có thể hấp thu sinh khí của thiên địa mà tu luyện. Tương truyền vào thời viễn cổ có năm gia tộc lần lượt là Thiên, Yêu, Viêm, Hồn, Linh. Trong đó Thiên Tộc và Hồn Tộc là hai tộc đứng đầu đại lục lúc bấy giờ. Nhưng sau một thời gian dài, hai tộc này dần có xu hướng biến mất. Sau đó những tộc còn lại cũng dần có biểu hiện như vậy. Sau thời gian dài, một số tộc viễn cổ mới được hình thành. Nhưng dần mất đi xu hướng cân bằng dẫn đến chiến tranh rồi dần dần cho đến hiện nay những cổ tộc đó cũng chẳng ai còn biết gì về chúng.
....."
Sau khi tiếp thu được một số tài liệu Vương Trần bị một thứ gì đó có kình lực vô cùng đáng sợ từ trong quyển trục đánh bật ra. Hai dòng mồ hôi chảy trên trán, hắn lấy tay lau vội rồi quay sang nói với Man Bân.
- Nghĩa phụ ...
Chưa hết câu, Man Bân đã cắt lời đáp.
- Con bị một thứ gì đó đánh bật ra đúng không. Chính là khi con bắt đầu tiếp nhận thông tin về ...
Nói đến đây Man Bân có chút ngập ngừng. Như hiểu được suy nghĩ bên trong Man Bân, Vương Trần khẽ hỏi ?
- Nghĩa phụ, Hồn tộc đó có bí mật gì, tại sao khi con tiến vào tiếp nhận tài liệu về họ thì liền bị một cỗ năng lượng đánh bật ra.
- Năm đó, khi ta có được quyển trục này cũng tò mò xem qua một lần. Tuy nói năng lượng ẩn chứa ngăn cản bên trong quyển trục đó không lớn. Nhưng ta thấy, nếu con không tiến vào cảnh giới Tôn Cảnh thì rất khó có thể xâm nhập vào để tìm hiểu. Man Bân nói.
- Tôn Cảnh sao ? Thứ cảnh giới đó khắp Nam Vực ta còn chưa có ai đạt đến. Ngay cả người còn chưa đạt được, con làm sao có thể chứ. Vương Trần đáp.
- Lúc nảy khi tiếp nhận thông tin từ quyển trục chắc hẳn con cũng biết trên đại lục này ngoài tu luyện huyền khí theo cách bình thường, còn có những thứ phụ cận hổ trợ để nâng cao thực lực. Man Bân nói.
Vương Trần nhặt mấy viên sỏi dưới đất, hắn tùy tiện vừa nói vừa ném mấy viên sỏi về phía trước, hắn nói.
- Dạ đúng. Đầu tiên là đan dược, thứ này có thể nói là đại bổ với người tu luyện, nhưng có nhiều hạn chế, bởi rất ít người có thể tự mình luyện chế ra đan dược. Thứ hai, là công pháp, người tu luyện công pháp càng cao, tu vi cũng từ đó tăng theo. Kế tiếp là hồn thú, địa bảo, hồn hỏa. Trong đó hồn hỏa là đặc biệt nhất.
Tuy nói là hỏa, nhưng không phải là một ngọn lửa bình thường. Hồn hỏa có tất cả ba mươi loại, mỗi loại đều ẩn chứa năng lượng và năng lực riêng biệt. Đối với bản nguyên hồn hỏa nó đa hình đa dạng. Vật này cũng là thứ bí ẩn nhất đại lục xưa nay. Ngoài ra còn rất nhiều thứ có thể hỗ trợ nâng cao tu vi.
- Còn một thứ. Năm đó ta may mắn đọc được một ít tài liệu bên trong quyển trục kia. Tuy bị nó đánh trọng thương, nhưng cuối cùng ta cũng xem được một ít thông tin. Đại lục rộng lớn, công pháp hay đấu kỹ có vô số. Nhưng trên đời này lại tồn tại hai thứ, có thể giúp người khác không cần tu luyện vẫn nâng cao tu vi. Man Bân nói.
- Là thứ gì vậy nghĩa phụ. Vương Trần tò mò hỏi.
- Công pháp thôn phệ huyền khí của người khác. Còn lại một thứ cho đến nay ta vẫn chưa biết được. Man Bân nói.
Vương Trần tắc lưỡi khen lấy thứ công pháp thôn phệ kia hắn nói.
- Đây mới là vật đại bổ. Nhưng đi đâu để tìm thứ công pháp này đây.
Man Bân tùy tiện vỗ vào đầu Vương Trần mấy cái đáp.
- Nếu thứ này thực sự tồn tại hoặc có thể dàng có được như vậy thì đại lục này e rằng tai kiếp triền miên. Man Bân nói.
Nói chuyện một lúc, Vương Trần nghe một tiếng cồn cào từ bụng hắn phát ra. Lấy tay xoa xoa bụng mấy cái hắn nói với Man Bân.
- Nghĩa phụ, con đói rồi. Hay là ta về thôi. Ngày mai lại tiếp tục tu luyện vậy.
Nói rồi không đợi Man Bân trả lời, hắn vội đứng dậy chạy thoát hướng về Man Trại.
Thấy vậy Man Bân chỉ lắc đầu cười khổ. Đoạn lão đứng lên, tay vuốt vuốt lấy mấy sợi râu bên dưới càm, thì cảm nhận được như có một thứ gì đó vẫn đang cố tình quan sát lão cùng Vương Trần.
Phất tay áo về sau, hai tay đặt sau lưng Man Bân nói to.
- Các hạ rốt cuộc là cao nhân phương nào. Tại sao lại lén lút nhìn trộm ta và hài nhi nói chuyện. Hiện tại cũng không còn ai, nếu không ngại, xin mời các hạ hiện thân. Ta, trại chủ Man Trại đối với người từ tứ phương đều xem như bằng hữu.