Tại một rừng trúc, Man Bân cùng Vương Trần đang cùng nhau ngồi xếp bằng.
Nhìn dáng vẻ hai người, vườn như đang tập trung thiền định một thứ gì đó.
Hé một bên mắt lén nhìn Vương Trần, Man Bân khẽ miệng cười, đưa tay lên ngoáy một bên mũi, lão nói.
- Tiểu gia hỏa, tiến bộ không tệ, xem ra lần này có thể thuận lợi đột phá phàm cảnh rồi.
- Lâu như vậy rồi đó nghĩa phụ, Vương Trần đáp.
- Gấp cái gì, đâu phải ngươi không biết, năm xưa khi ta đột phá ....
- Được rồi, bây giờ con phải làm sao đây.
Không để cho Man Bân nói hết, Vương Trần vội cắt lời nói. Vì những lời này của lão đối với hắn như một lời càm ràm nhức óc mà hắn đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Mĩm cười với Vương Trần một cái, Man Bân phất tay áo, từ trong tay áo lão hiện ra hai viên đan dược. Một viên có hình màu vàng, viên còn lại có hình màu xanh. Khẽ cười một cách nham hiểm với Vương Trần, Man Bân đưa hai viên thuốc đến trước Vương Trần cười nói.
- Dùng đi tiểu tử. Đại dược mà ta phải vất vả lắm mới đổi được đấy. Thứ này có thể giúp người đột phá phàm cảnh, tiến vào sơ cảnh.
- Chỉ hai viên này thôi sao ? Nếu có thật sự có công dụng đó tại sao trước đây lại không cho con dùng.
Chưa vội đáp lại câu hỏi của Vương Trần, Man Bân gãy gãy đầu. Lấy ra một quyển trục rồi đưa về phía Vương Trần nói.
- Đây là mật tịch cổ sử về Cổ địa này. Thứ này được ta tìm thấy lúc nhận được con.
Về quá khứ của mình, bản thân Vương Trần cũng đã nghe rất nhiều từ Man Bân. Nhưng trong đầu hắn, thỉnh thoảng vẫn còn một số thắc mắc mà không ai có thể giải đáp được. Có lẽ phải chờ đợi đến một ngày nào đó. Ngày mà hắn phải tự mình tìm ra sự thật.
Nhìn thấy Vương Trần nhận lấy quyển trục, Man Bân nói tiếp.
- Huyền khí Cổ Địa rộng lớn, các tầng cảnh giới cũng theo đó mà khiến con người ta tu luyện càng khó khăn. Tiểu tử, đừng nhìn hai viên đan dược đó mà xem thường. Lúc trước, hồn lực của ngươi chưa đủ. Dù có dùng cũng không có tác dụng. Nay hồn lực của ngươi gần như chạm đến đỉnh phong, hai thứ này liền có công dụng giúp ngươi đột phá bình cảnh.
Không đáp lại những lời Man Bân vừa nói. Cầm quyển trục trên tay Vương Trần suy nghĩ một hồi lâu rồi từ từ mở nó ra.
Quyển trục có màu cam cổ xưa, bên ngoài được buộc bởi một sợi dây đỏ. Đối với những đồ vật có liên quan đến thân thế của mình, Vương Trần đặc biệt quan tâm. Cầm cổ trục trên tay, Vương Trần chậm rãi mở ra.
Giây phút hắn gần như mở ra cổ trục, một cảm giác kỳ lạ liền đánh thẳng vào tâm trí hắn, khiến cho hắn có một cảm giác vô cùng quen thuộc. Gợi cho hắn nhớ về một vùng đất mà từ trước đến giờ hắn chưa từng đặt chân đến.
Từng dòng kiến thức bên trong quyển trục cũng từ đó mà xâm nhập vào đầu hắn. Khiến cho hắn phút chóc có chút khó chịu với kho dữ liệu khổng lồ vừa mới nạp vào đầy kia.
- Chết tiệc. Vương Trần thầm nói.
Hắn đối với loại cảm giác như bị bổ đầu này cực kỳ khó chịu. Tuy nói số kiến thức kia vô cùng có lợi với hắn. Nhưng việc cảm giác như đầu bị ai đó bổ ra rồi nhét một thứ gì đó vào khiến hắn cực kỳ khó chịu. Giây phút đó, hắn cảm nhận bên trong hồn lực của mình có chút thay đổi. Đôi tay khẽ run, hai mắt vẫn nhắm chặt từ nảy đến giờ, miệng khẽ thốt lên một câu.
- Cổ Địa chi sử.