Trong cơn mơ, Vương Trần nhìn thấy một thân ảnh đại hãn cao to, thân mặc hắc bào, với mái tóc trắng. Người này hắn chưa từng gặp qua nhưng lại có một cảm giác rất thân quen và gần gũi.
Hắn nhìn vị đại hãn, muốn tiến đến để hỏi gì đó nhưng không thể di chuyển, thân hình như bị thứ gì đó xích lại. Vị đại hãi kia cũng không tiến lại chỗ hắn, chỉ nhẹ nhàng khẽ cười với hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Tỉnh giấc, hắn lấy tay lau đi dòng mồ hôi lạnh ở trán.
- Đây đã là đêm thứ sáu mươi lăm ta mơ thấy giấc mơ này rồi. Rốt cuộc người kia là ai ? Vương Trần nói.
Hắn leo xuống giường, vì không ngủ lại được nên quyết định thả bộ một vòng xung quanh vườn hoa, nơi mà hắn thích nhất ở Man Trại. Đi được một đoạn hắn nghe thấy tiếng ai đó, giọng rất quen tai gọi hắn.
- Tiểu tử, là ta này.
- Kim Mục sao ngươi ở đây. Vương Trần đáp.
- Ta có tí việc muốn sang tìm ngươi. Tình cờ trong thấy ngươi nên đi theo. Người tên Kim Mục đáp.
Vương Trần nhìn xuống bên dưới, một thân ảnh bé tí chưa đến vai lưng hắn, nhưng giọng nói vô cùng dặn nhìn hắn nói.
- Tiểu tử, ta muốn nhờ ngươi đi với ta đến một nơi.
- Ngay bây giờ sao ? Vương Trần đáp.
Kim Mục đẩy Vương Trần đi về một hướng rồi nói.
- Nhanh lên, kẻo muộn thì chẳng còn gì để xem.
Lúc này, tại một khoảng đất trống có khoảng mười bóng người cao to, thân mặc bạch y tay cầm kiếm dài, vây xung quanh một con ma thú. Con ma thú này có hình dạng nữa thân người dưới và nữa thân trên có nhiều phần giống với loài hưu, nhìn đám người vây bắt, tên nhân hưu nói.
- Cổ Linh Tộc ta dù có chết cũng không để đám phàm nhân các ngươi sử dụng thân thể.
Dứt câu, thân thể tên nhân hưu bành trướng, hóa khổng lồ như một quả bóng rồi phát nổ. Tiếng phát nổ vừa dứt, một vài kẻ thân mặc bạch y đứng gần đó liền bị nổ văng xa, trên người đầy những vết thương. Những kẻ còn lại cũng chịu kết cục không kém, trên miệng mỗi người đều phun một ngụm máu tươi.
- Đáng ghét. Đã là tên thứ chín rồi. Chuyến này mà không thu thập được đủ số lượng, tộc trưởng nhất định sẽ trách phạt chúng ta.
Một nam nhân đầu lĩnh trong đám người bạch y nói.
- Gấp cái gì. Tung tích đám Cổ Linh Tộc xuất hiện tại Nam Vực này không ít. Rồi sẽ sớm đủ số lượng mà thôi. Ta đã truyền tin cho đại trưởng lão. Ông ấy sẽ sớm đến đây thôi. Thứ bí pháp giam giữ của ông ấy đâu phải các ngươi chưa từng được xem.
Một vị đại hãn đứng cạnh đáp.
Lúc này, Kim Mục cùng Vương Trần nấp một bên bụi cây Tùng Tử cao to quan sát. Nhìn thấy một màn máu tươi tung téo, Vương Trần nói.
- Tiểu tử, ngươi cho bản thiếu gia xem mấy cảnh giết chóc này làm gì.
- Đúng là tên kiến thức hạn hẹp. Ngươi cứ ở trong cái doanh trại bé tí này chẳng mấy chóc sẽ thành tên ngốc cho mà xem. Ta nghe nói, máu huyết của tộc nhân Cổ Linh Tộc sau khi luyện chế có thể giúp hỗ trợ huyết mạch, thay đổi sự sống. Bọn này chắc là đang thu thập cho việc đó. Kim Mục đáp.
- Cổ Linh Tộc sao ? Vương Trần đáp.
- Đúng. Nhưng bọn này vẫn chưa hoàn chỉnh là tộc nhân Cổ Linh Tộc, chỉ là một số kẻ mang chí ít huyết mạch Cổ Linh Tộc mà thôi. Nếu thật sự là tộc nhân Cổ Linh Tộc, hôm nay đám người kia sợ rằng không ai có thể sống mà quay về. Kim Mục tiếp lời.
Nghe vậy, Vương Trần tay gãy gãy đầu nói.
- Cổ Linh Tộc đáng sợ như vậy sao ?