Chương 13: Tùy Phong Khởi Vũ

Một đạo hắc vụ dần dần tụ lại rồi hình thành một thân ảnh nam tử tuổi ngoài bốn mươi hiện ra trước mặt Man Bân.

Nhìn nam tử trước mặt, Man Bân liếc đánh giá qua một lượt rồi chấp tay nói.

- Các hạ rốt cuộc vì sao nghe lén bọn ta trò chuyện.

- Thứ ngươi vừa đưa tiểu tử kia, có chút liên quan đến bản tôn. Nhưng hiện tại ta cũng chưa muốn thu về. Tốt nhất, ngươi và hắn nên bảo quản cho tốt. Ta sẽ đến thu lại vật đó sao. Vị nam tử kia nói.

Bản tôn sao, người đó vậy mà là một cường giả tôn cảnh, chả trách khí tức của hắn ta nhìn sao cũng không dò được. Người này nếu thật sự muốn ra tay có lẽ ngay giây phút này ta và Vương nhi sẽ không ai thoát được. Nghĩ rồi Man Bân cúi người hành lễ nói.

- Chuyện này nếu đúng là như vậy. Chỉ cần các hạ đưa ra được bằng chứng chứng minh vật đó là của mình, Man Bân ta tuyệt sẽ giao lại cho người.

- Trên người tiểu tử kia, ta cảm nhận được còn có một thứ liên quan đến ta. Đợi ta chứng thực một số chuyện sẽ tự mình đến thu thập về. Bản tôn tên Viên Tần, nhớ lấy.

Nói rồi, Viên Tần hòa vào làn hắc vụ như mây đen kia rồi dần biến mất, để lại thân ảnh Man Bân đứng nhìn một cách mơ hồ.

- Vương nhi sao ? Man Bân nói.

- Tên đó muốn lấy đi Vương nhi của ta sao ?

Man Bân nghiến chặt răng, hai tay nắm chặt rồi xoay người đạp không tiến về hướng Man trại.

Một tháng sau, tại một rừng trúc. Lúc này Vương Trần đang ngồi, thân ảnh xếp bằng.

- Tiểu tử, ngươi lại lên đây sao ?

Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng Vương Trần.

Xoay lại nhìn người mới đến. Người này chính là Kim Sóc. Từ sau lần gặp nhau ở rừng và đánh nhau với U Cốc, hắn và Vương Trần đã nhiều lần qua lại và kết giao, dần thành bằng hữu.

- Thật sự nơi này rất thích hợp cho ta tu luyện. Vương Trần đáp.

- Phàm cảnh hậu kỳ, cũng không tệ. Thêm một chút nữa có lẽ ngươi sẽ đột phá đến sơ cảnh, lúc này có thể tùy ý sử dụng một ít huyền khí rồi. Kim Sóc nói.

- Ngươi tìm ta có việc gì ?

Vương Trần hai mắt có chút cổ quái nhìn Kim Sóc đang ấp úng hỏi ?

- Ta đến tìm ngươi phím chút chuyện đời thôi, không được sao. Hay là, cái danh phận thiếu trại chủ này quá cao quý, bổn vương không thể tiếp xúc nổi.

Kim Sóc gian xảo, miệng khẽ cười nhìn Vương Trần đáp.

- Miệng lưỡi đúng là không phải người. Chuyện mà ngươi nói ta đã nhờ người điều tra, nhưng chưa có kết quả. Vương Trần đáp.

Cách đây vài ngày, Kim Sóc vội vã đến tìm Vương Trần, lúc này hắn đang ngồi giữa doanh trại mà kể chuyện phiêu lưu cho đám man vệ trại nghe.

Lúc đấy, Kim Sóc vô cùng vội vã hắn đến kéo tay Vương Trần đi đến một điểm vắng.

Tại đó, Kim Sóc lấy ra một lệnh bài màu đỏ có hình phượng hoàng nói.

- Tiểu tử, ngươi giúp ta một việc được không.

- Việc gì. Ta thân pháp chậm chạp, tu luyện còn không bằng ngươi, muốn ta giúp ngươi đi đánh nhau với đám dơi nhân kia à, bản thiếu gia không đi. Muốn chết thì ngươi tự đi mà chết.

Vương Trần xoay người vừa đi vừa nói đáp lại Kim Sóc.

- Đầu óc tiểu tử ngươi ngoài đánh nhau ra còn nghĩ được điểm tốt nào của bản vương không ? Kim Sóc đáp.

- Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta giúp việc gì ? Giúp như thế nào. Vương Trần xoay người lại, hai mắt nheo hoắc nhìn Kim Sóc nói.

Kim Sóc hai mắt nhắm lại một hồi lâu, sau đó mới từ từ mở ra. Giọng hắn có chút run run nói.