Rồi hai người cùng nhau trở về nhà gặp mẹ của Từ Uy, để nói chuyện kế hoạch đám cưới, đúng lúc đó ở nhà cũng có một vị khách không được nghênh đón- Nhạc Bính Hoa, cô ta trước kia thích Từ Uy, đeo bám anh nhưng lại bị từ chối, đến bây giờ cô ta vẫn không chịu từ bỏ anh mà vẫn cứ đến làm phiền cuộc sống gia đình họ, Nhạc Bính Hoa vốn con gái độc nhất của Thống đốc Nhạc Danh, tính tình kiêu căng và hống hách, đã nhiều lần gây sự với Vĩ Thanh và lấy địa vị thân thế ra để chèn ép cô buộc cô phải rời xa Từ Uy. Nhưng Từ Uy chỉ yêu Vĩ Thanh nên cô ta rất ấm ức.
Sau hôm nay cô ta lại đến đây, mỗi lần cô ta đến chắc chắn không có việc gì may mắn.
Từ Uy dìu Vĩ Thanh ngồi trên ghế sofa, đúng lúng mẹ anh cũng đang ở đó, anh trực tiếp nói luôn:
- Thưa mẹ! Con muốn kết hôn với Vĩ Thanh càng sớm càng tốt!
" Cái gì! Kết hôn á! Không được! Em không cho phép anh cưới nhỏ ả đó!"- Bính Hoa sẵn họng lên.
Mẹ Từ Uy- Bà Cố liền quay sang cô nói chậm rãi:
- Nhạc tiểu thư, tôi hiểu tâm tình của cô nhưng chuyện yêu đương vợ chồng là do Bắc Thần quyết định, nó yêu ai cưới ai là chuyện của nó, chỉ cần người con gái đó yêu nó thật lòng, hiền lành nết na là tôi đều chấp nhận.
Từ Uy quay sang cười một cái nhẹ với Vĩ Thanh, rồi quay sang nói với mẹ mình:
- Mẹ sẵn tiện con muốn nói với mẹ một chuyện luôn, Vĩ Thanh... cô ấy đã có thai rồi....
"Sao? Hai người có con với nhau luôn rồi à! Không thể nào!"- Bính Hoa đứng lên nói.
Bà Cố liền vui mừng rạng rỡ khi biết mình sắp có cháu nội:
- Có thai! Vĩ Thanh vậy là ta sắp làm bà rồi sao? Đứa bé được bao nhiêu tuần rồi?
Từ Uy trả lời:
- Dạ 1 tháng!
- Vậy thì quá tốt rồi! Không được! Nhất định phải nhanh chóng kết hôn, nếu không để đứa bé lớn hơn sẽ bị thị phi! Vĩ Thanh từ nay con nhất định phải chăm sóc cho bản thân mình và đứa nhỏ thật tốt. Cháu ta nhất định phải được bình an.
Bính Hoa ở một bên bị coi như là không khí, xem gia đình người ta hạnh phúc mà lòng căm phẫn, hét lên:
- Đủ rồi đó! Các người coi tôi ra gì thế! Hừ! Bác à! Bác có chắc cái thai đó có phải là của Từ Uy hay không? Không chừng lại là con hoang của một tên nào đó! Chưa kết hôn mà đã mang thai! Đúng là không ra gì!
Vĩ Thanh lập tức xịu mặt xuống, không nói gì, dù gì cô ấy nói cũng đúng, hơn nữa bây giờ cô và anh ấy lại nói dối mẹ Từ Uy, cô làm gì có tư cách nói lại, cô đúng là không có quyền phản bác, chỉ có thể lặng im.
Bà Cố lập tức phản bác lại:
- Nhạc tiểu thư, cô dù gì cũng là con gái của thống đốc, cô nên ăn nói cẩn thận một tí, đừng để người khác nhìn vào bình phẩm nhân cách của mình.
Từ Uy cũng nói thêm:
- Nhạc Bính Hoa, tôi nghĩ tôi không xứng đáng với cô đâu, sẽ có một người khác xứng đáng hơn tôi, tôi chỉ yêu một người, đó là Vĩ Thanh mà thôi! Xin lỗi!
Cô ta lặp tức gắt lại:
- Xin lỗi, xin lỗi! Xin lỗi thì được gì hả? Em mới chính là người yêu anh nè! Con nhỏ đó nó làm gì sánh được với em! Từ Uy! Anh bị cô ta mê hoặc rồi!
Rồi cô ta chỉ tay sang Thanh:
- Còn mày nữa, mày quyến rũ người đàn ông của tao, mày không biết xấu hổ à! Mày là cái thá gì chứ!
"Tôi không có quyến rũ anh ấy "-Vĩ Thanh ức chế thốt ra một câu.
- Cô ấy không quyến rũ tôi mà là tôi theo đuổi cô ấy!- Từ Uy dõng dạc nói.
"Anh, Từ Uy, anh bị mê hoặc rồi, cô ta chỉ là 1 con mèo hoang được anh cứu giúp mà thôi. Tỉnh lại đi!"- Bính Hoa chỉ tay về phía hai người cau mày gàu thét.
- Tôi có đang ngủ đâu mà cần tỉnh, vợ tôi mới cần ngủ đây này!- Từ Uy vừa nói vừa ôm nhẹ Vĩ Thanh, cô chỉ tựa đầu vào vai anh mà không nói gì.
"Gaa... Tức chết đi mà!"- Ả họ Nhạc kia tức tối đứng dậy dậm chân xuống sàn rồi tức rối bỏ chạy ra ngoài vì bẽ mặt.