Cố Từ Uy là chủ Tịch của tập đoàn Cố thị, Vĩ Thanh cũng được sự giúp đỡ của anh mà có được vị trí trong công ti, Vĩ Thanh đối với anh chỉ có ơn, nhưng Từ Uy lại không như vậy, hắn thích cô rồi yêu luôn. Nhưng do không nỡ từ chối làm Từ Uy buồn và nghe theo lời mẹ lập gia đình nên cô và anh đã tiến đến với nhau.
Tại thành phố Bắc Kinh. Sau khi Vĩ Thanh và Từ Uy quay về Bắc Kinh thì họ vẫn bình thường với nhau, bỏ qua tất cả chuyện quá khứ mặc dù Từ Uy cũng đang hận cái tên đã làm tổn thương Vĩ Thanh lắm và không muốn khơi gợi chuyện cũ làm cô buồn. Hai người cũng đã bàn đến việc đính hôn để tiến đến hôn nhân, nhưng khoảng 2 tháng sau khi đang làm việc ở công ty thì đột nhiên Vĩ Thanh ngất xỉu trong phòng làm việc. Nghe tin, Từ Uy cũng lật đật ngưng cuộc họp để đưa cô đến bệnh viện.
" Mời người nhà của bệnh nhân Bạch Vĩ Thanh, đến lấy kết quả"- Cô bác sĩ nói.
- Ờ xin chào bác sĩ! Cô ấy sao rồi?- xin chúc mừng anh! Vợ anh đã mang thai được 1 tháng rồi, hiện tại thai phụ vẫn còn rất yếu, cần được tịnh dưỡng nhiều hơn!
- Hả? có.. có thai?
- Đúng rồi! anh vào thăm cô ấy đi, tôi ra ngoài!
- À... Cảm ơn bác sĩ!
Sau khi bác sĩ đi ra anh ngồi kế bên cô, mặt trầm tư, nắm lấy tay cô. Cô cũng tỉnh dậy nhìn anh và nói với anh:
- Đây là đâu vậy?
- Đây là bệnh viện!
- Sao em lại ở trong đây?
- Lúc nãy trong công ty em ngất xỉu, anh đưa em đến đây.... bác sĩ nói rằng.....
- Nói gì?
- Em đã có thai, được 1 tháng rồi!
Vĩ Thanh sau khi nghe được câu nói đó mặt liền sầm xuống, cô như muốn đứng hình khi nghe tin này. Cô không ngờ chỉ mới một lần thôi mà lại dính chưởng thế này.
- Từ Uy! Có phải em đáng chết lắm không?
Anh xoa bàn tay cô nói:
- Em nói gì vậy?
- Nếu anh muốn em có thể bỏ đứa bé... dù gì em cũng không muốn có nó...
- Em đừng có ngốc như vậy! Em không nghĩ đến đứa trẻ thì cũng đừng làm tổn hại sức khỏe của mình như vậy, làm ảnh hưởng đến con chúng ta sau này.
Vĩ Thanh càng nói càng buồn thêm:
- Em cảm thấy mình có lỗi quá, đáng lẽ trước kia em chưa từng quen biết anh, cũng đừng mang ơn anh có lẽ sẽ tốt hơn.
- Hừm... Em đúng là không khác gì ngày xưa! Phá thai là 1 việc rất nguy hiểm, anh không để em phải chịu việc đó đâu!
Từ Uy không muốn cô phải lao đầu vào việc nguy hiểm đó, hắn thật sự yêu cô, hắn không muốn vì những quá khứ kia mà không được ở bên cô. Hắn không muốn những hạnh phúc mà hắn xây dựng bấy lâu nay tan vỡ chỉ vì chuyến du lịch chết tiệt đó.
Riêng cô, cô đã mang ơn Từ Uy rất nhiều, vì lẽ đó mà cô đã đồng ý hẹn hò cùng hắn, có lẽ mọi thứ sẽ trở nên êm đềm hơn nhưng bây giờ cô cứ cảm thấy như mình là một con người tội lỗi, mất hết niềm tin của bản thân.
- Nếu bác gái không chấp nhận em thì sao?
- Cứ để anh lo, em đừng bận tâm!