Chương 2: Tương Phùng- Karen

---- Ở trong khách sạn, bạn trai cô- Cố Từ Uy vô cùng lo lắng khi không biết rằng cô tự ý ra ngoài mà không nói với anh, nên anh cũng bước ra, trong lúc xuống lầu, anh thấy một cô gái bước đi chập chững lảo đảo ngã xuống

Anh nhận ra đó chính là cô- Vĩ Thanh, anh liền chạy đến gần cô, bế cô lên, miệng không ngừng gọi tên:

- Vĩ Thanh! Em làm sao vậy, Vĩ Thanh!

Rồi anh đưa cô lên phòng, đặt cô lên giường, ngồi kế bên gọi tên cô liên tục.

" Đừng! Đừng mà! A!" Cô nói mớ và tay quơ lung tung, Từ Uy vội cầm tay cô lại an ủi:

- Vĩ Thanh! Có anh đây! Không sao!

Thanh từ từ mở mắt dậy, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, cô ngồi dậy gục mặt xuống khóc.

Lúc này Từ Uy mới nhìn lại người cô, trên cổ cô đầy những vết ửng hồng, cổ tay sưng lên như bị tró i lại và áo cô đã bị xé rách, nếu như không có chiếc khăn che lại thì sẽ thấy rất rõ, người cô nhếch nhác, mắt đỏ hoe.

Anh vội đặt tay lên vai cô hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao em lại thành ra như thế này? Em.. em mau nói cho anh biết đi? Anh rất lo lắng cho em đó, em có biết không?

Cô khóc òa lên, ôm chầm lấy anh:

- huhu! Em... em định xuống lấy một số thứ để quên, khi đi vào em bị một người đàn ông tấn công và hắn còn....hic....

Từ Uy vỗ nhẹ lên lưng cô:

- Anh hiểu rồi!

Cô ngẩng mặt lên hỏi anh:

- Từ Uy, liệu anh có còn chấp nhận em nữa không?

Anh vuốt tóc cô và nói:

- Ngốc à! Đâu phải em cố ý! Chỉ là tai nạn thôi sao anh có thể trách em được! Nếu như trong bão tuyết hai ta đang đi em vô tình bị lùa bởi một cơn gió lạ, anh sẽ không ngại nắm tay em lại , ôm em và sưởi ấm cho em đến hết ngày dài.

- Cảm ơn anh! Em xin lỗi!

- Sao lại xin lỗi? Em có mệt không? Em uống nước rồi đi tắm đi, ngày mai chúng ta quay về Bắc Kinh!

- Ừm! Anh nghỉ trước đi!

Anh lấy tay lau nước mắt cho cô và mỉm cười. Dù vậy nhưng trong lòng anh vẫn rất tức giận: "Thằng đó là ai? Anh mà gặp nhất định sẽ giết nó!"

---------

Khoảng 3 giờ sáng

"A" Hắn ta tỉnh dậy, đầu óc trống rỗng, lấy tay đặt lên trán, đầu hắn đau vô cùng.

Sau đó hắn mở mở mắt ra nhìn lại thì hoảng hốt khi thấy bản thân hắn không một mảnh vải che thân, bên cạnh còn có chiếc khăn tắm màu trắng loang lỗ những chất lỏng màu đỏ đã khô lại.

"Hả! Chuyện gì đã xảy ra vậy! Tại sao.... tại sao lại....?"

" Hôm qua mình uống say, sau đó có một đám người phụ nữ đến nói gì đó với mình và cùng uống, cô ta dẫn mình đi đến bãi biển và bỏ mình lại ở đó....a đầu mình.... nếu nhớ không lầm thì mình đã vào đây, và ở đây có một cô gái..."

Hắn nhớ lại và đánh vào trán mình. Trời ạ! Sao mày lại có thể làm ra loại chuyện đó với người ta chứ! Mày điên rồi. Những suy nghĩ đó cứ quay cuồng trong đầu hắn, hắn ta đấm mạnh xuống đất một cái.

Hôm nay hắn ta đã tỏ tình 1 cô gái nhưng cô ta từ chối, nên hắn đã đi uống rượu, ở đó có rất nhiều cô nàng khác, chuốc cho hắn không biết bao nhiêu là men say, rồi còn lôi kéo hắn đi đâu không biết, trong vô thức hắn bị bỏ lại bờ biển này và không thể kiềm chế lại thuốc khi gặp cô gái kia rồi xảy ra chuyện đó.

Hồi tưởng 1 chút hắn đứng dậy, mặc lại quần áo, vô tình nhìn thấy 1 sợi dây chuyền dưới đất, ngẫm nghĩ đó là của cô gái kia, hắn bỏ vào trong túi áo rồi nhanh chóng đón xe trở về khi trời còn chưa sáng.