Sau đó thì cô đi về, là về nhà Tịch Vũ.
Hắn ta đang ngồi hậm hực ở phòng khách. Thấy cô bước vào hắn liền hỏi:
- Em đi đâu lúc nãy vậy?
Cô mới ấp úng trả lời?
- Em đi gặp Cố Từ Uy! Anh ấy muốn nói lời tạm biệt với em!
"Cô ấy thuộc về tôi rồi mà hắn ta vẫn muốn chiếm à? Hừm..."- Hắn nghĩ.
- Em không cần về nhà đâu, ở lại đây đi! Nơi này gần công ti hơn rất nhiều đó!
- Nhưng mà...- Cô e ngại.
- Em đừng lo, anh sẽ sắp xếp quần áo cho em, ngay cả phòng riêng luôn và hứa... không bao giờ làm gì em! Ở đây còn có Khả Nghiêm, nó sẽ có người nói chuyện chẳng phải tốt hơn sao?
Cô vẫn đang phân vân. Hắn ta lại nói tiếp.
- Hay là thế này, anh đang cần một đầu bếp, em sẽ ở lại đây và nấu ăn, xem đây như là nhà của mình! Anh sẽ tăng lên gấp đôi tiền lương của em! Được chứ!
Nghe đến tăng lương là cô lại sáng mắt lên, nếu tăng gấp đôi thì không đầy 1 tháng cô có thể kiếm được rất nhiều tiền. Cô đã thỏa thuận sẽ trở thành bếp trưởng của Tịch Vũ nhanh chóng. Cô định là nếu như có được nhiều tiền, sẽ đi một nơi thật xa hoặc là về quê để sống, không muốn vướng bận những bụi trần nơi đô thị này nữa.
Thế là Tịch Vũ đã thuyết phục được cục cưng của hắn ở lại nhà, mặc dù cô không chịu ở cùng phòng với hắn, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ cần có thể dành nhiều thời gian để gạ gẫm cô mỗi ngày.
Một hôm nọ ở công ty, trong lúc cô đang làm việc cùng hắn trong phòng chủ tịch. Thấy cô mệt mỏi, hắn ta lấy 2 viên kẹo đưa cho cô và nói:
- Em ăn kẹo không? Giúp tỉnh táo hơn nhiều!
- Không cần đâu!
- Không ăn thì phải làm người yêu anh đó!
Rồi cô giật lấy một viên trong trong tay hắn bóc vỏ, bỏ vào miệng ăn, hắn ta lại nói tiếp:
- Lỡ ăn rồi thì phải làm vợ anh luôn nha!
Cô đã ăn hết viên kẹo khi nghe hắn nói câu này, nên cô bây giờ chỉ muốn ho cho nó văng ra ngoài. Hắn nói có một câu như vậy thôi là đủ khiến cô bấn loạn cả lên rồi, cô lúng túng đứng dậy, khuôn mặt thì phiếm hồng lên, cô thật sự không biết phải đáp lại thế nào cho nổi đây. Nghĩ rồi cô đánh trống lãng đi ra ngoài thật nhanh. " Xin phép! Tôi ra ngoài đây!"
Kể từ lúc Tịch Vũ biết được Vĩ Thanh là người con gái trong đêm đó ở bãi biển, hắn ta trở nên quan tâm cô nhiều hơn, và còn tán tỉnh cô nhiều hơn nữa. Mặc dù cô nhiều lúc chỉ đánh trống lãng và không muốn đối mặt với thái độ quan tâm thái hóa đó của hắn
Dạo gần đây, hắn ta không còn cái kiểu gạ gẫm thể xác như hôm trước nữa, mà mỗi ngày, hay bất cứ lúc nào có thể đều nói những câu ngắn gọn và đầy ẩn ý cho cô, cô không biết là đùa hay thật nhưng mà sát thương tạo ra là vô đối rồi đấy, hắn đang muốn làm cô mang tình cảm với hắn hay là chỉ để chuộc lại lỗi lầm?
Nếu như là chuộc lỗi thì cô không cần. Hắn ta đã nói không cố ý, đứa trẻ cũng mất rồi, giữa hắn và cô không có bất kì sợi dây ràng buộc nào cả. Mọi việc thì cũng đã trải qua, cô cũng nợ hắn rất nhiều, cần gì hắn phải chuộc lỗi cho cô chứ.
Nhưng cô không muốn để tâm quá nhiều nữa, ước mơ xây dựng một cuộc sống êm ấm trên thủ đô cùng với mẹ giờ đã tan vỡ, cô cũng chả còn ai là người thân trên đời, có lẽ cô muốn làm ra thật nhiều tiền để có thể xây dựng một cuộc sống mới tốt hơn cho mình sau này.