Chương 16: Nguy kịch

- Hừ, lát nữa thằng chó kia đến, tao sẽ lấy tiền rồi "đùng" một phát, cho nó chết rồi anh với cưng cùng vui vẻ, hemm...- Gã bắt cóc Vĩ Thanh vừa tự nói vừa lấy hai tay vuốt ve khuôn mặt của Vĩ Thanh, cô vẫn còn chưa tỉnh thuốc mê, tuy nhiên vẫn có thể nhận thức mà kháng cự, không ngừng giãy giụa la hét làm cho hắn muốn điên cả đầu.

Tịch Vũ cũng bước đến căn nhà thầu đó, mang theo cả tiền đi vào trong. Trong đó có rất nhiều căn phòng, nhưng có 1 phòng duy nhất mở cửa. Biết ngay Vĩ Thanh đang ở trong đó, hắn bước vào.

- Vĩ Thanh đâu? Thả cô ấy ra mau!

- Mày đưa tiền t xem đã rồi nói- Gã đàn ông kia vừa cầm súng và vừa chỉ thị.

Tịch Vũ bỏ hai chiếc vali đựng tiền xuống, mở nắp ra rồi vờ đưa hai tay đầu hàng.

Thấy hắn đang lo kiểm tra không để ý thì anh lập tức đá vào tay cầm súng của hắn, làm hắn bất ngờ, rồi liên tục đấm vào mặt hắn và nói:

- Mày tưởng tao không biết mày định làm gì à?

- Này thì bắt người con gái của tao.

Tên kia thì không đỡ nổi, vì Tịch Vũ là người có võ, đánh hắn không đỡ kịp phát nào nên đã thấm thía và nằm vạ sang một bên.

Xong hắn quay sang thấy cô đang ngồi ở trong góc tường, người thì trầy xước do bị lôi kéo, hai tay hai chân bị trói lại rồi bịt cả mắt và miệng. Anh ta liền chạy lại, cởi trói và tháo băng keo ra cho cô, thấy cô vẫn oan toàn, anh ôm cô vào lòng, ôm chặt như thể sợ cô gặp phải chuyện xấu, sợ thân thể này của cô sẽ bị một tên khác chiếm đoạt, rồi sợ mất cô...

- Tôi không sao cả, anh đừng ôm chặt như vậy, Tôi không thở được!

- Đừng xưng hô như vậy nữa! Gọi tên anh đi, phải xưng là em!

- Tịch Vũ, anh buông em ra để em còn thở nữa!

Thấy vậy hắn không ôm cô nữa, để cho cô nhìn vào mặt anh.

- Tịch Vũ, Cảm ơn anh nhiều! Tôi... ý em là em không nghĩ là anh sẽ đến cứu em đâu! Anh làm vậy khiến em cảm thấy ngại quá!

- Anh mới có lỗi, anh xin lỗi em, anh chỉ muốn nói là... hự(đau)

"Đoằng"( Tiếng súng)

  Vĩ Thanh nhìn phía trước, đó chính là Bính Hoa, cô ta đang chĩa súng thẳng vào đầu cô, nhưng lại bắn trúng anh ấy, và bây giờ tay cô toàn máu.

   Từ lúc Cố Từ Uy, Vĩ Thanh và Tịch Vũ lùm xùm ở Vương thị, đã có nhiều người bàn tán và lan truyền tin đồn chuyện tình tay ba giữa họ, rồi lan truyền đến tai của Bính Hoa. Cô ta tức không thể chịu nổi, liền nghĩ cách giết chết Vĩ Thanh, và kêu người bắt cóc cô ấy. Tuy nhiên, ả ta không thể tin tưởng ở tên tay sai của mình, nên đã âm thầm lại đây xem và để tự tay giết Vĩ Thanh.

- Vĩ Thanh, đây là ngày chết của cô rồi!- Bính Hoa nói và cười phá lên một giọng xảo quyệt.

Cảnh sát ở bên ngoài nghe thấy tiếng súng thì lập tức ập vào bên trong cấp bách. Vào thì thấy cô ta đang cầm súng chĩa vào trong phòng.

- Lập tức bỏ súng xuống! Cô nên đầu hàng và ít nhất sẽ được khoan hồng!

Nhưng cô ta không nghe vẫn cứ đứng đó, dành viên đạn cuối cùng ngắm thật chuẩn vào Vĩ Thanh.

- Khi nào mày chết thì tao mới buông xuôi thôi! Ha ha ha ha.... Mày đi chết đi!

" Đoằng"

Một viên đại của một nữ cảnh sát ở đó đã bay ra trước, thật chuẩn xác vào cánh tay Bính Hoa, làm ả ta đau đớn bỏ súng xuống. Rồi có hai cảnh sát vây lại khống chế cô ta, còng tay lại. Trong khi cô ta không ngừng nguyền rủa, và chửi Vĩ Thanh.

" Con khốn, tao phải giết mày"

" Các người buông tôi ra"

" Graa .."

Vĩ Thanh không quan tâm cô ta nữa, hiện tại cô chỉ biết là Tịch Vũ đang chảy máu rất nhiều, cô đã khóc, cô thật sự cảm thấy đau đớn khi thấy hắn ta thở dốc và mệt nhọc từng hồi.

Hơi thở cứ gấp rút và mệt nhọc.

Cô vừa khóc vừa hét lên:

- Mau gọi cấp cứu, nhanh lên

- Tịch Vũ, anh đừng có chuyện gì nha! Tịch Vũ!

----

Tại bệnh viện, ở trước phòng cấp cứu, cô đứng ngồi không yên, đi qua đi lại, cứ nghĩ về Tịch Vũ là cô cảm thấy rối tung lên.

Hắn từng là tình một đêm với cô, rồi bây giờ xuất hiện lại, cứu cô lần trước, rồi lần này nữa, nếu lúc đó Tịch Vũ không chắn cho cô, thì không biết cô giờ thế nào nữa. Hắn ba lần bảy lượt thả thính cô, giờ lại liều mạng vì cô, hắn làm cô thật sự không thể mềm lòng trước hắn!

Cô suy nghĩ rồi lại chờ đợi, 2 giờ rồi 3 giờ sau, bác sĩ trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng đi ra ngoài.