Cô suy nghĩ rồi lại chờ đợi, 2 giờ rồi 3 giờ sau, bác sĩ trong phòng cấp cứu cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Người bác sĩ mồ hôi đổ đầy trên trán, ông mở khẩu trang ra, nói bình thản:
- Rất may, viên đạn chỉ bắn vào chỗ trống của nội tạn, không trúng phổi và tim hay bất cứ bộ phận nào, tuy nhiên mất máu khá nhiều nên phải cần hồi sức và nghĩ ngơi khoảng một thời gian dài thì mới có thể hồi phục và lành vết thương.
Vĩ Thanh nghe nghe được câu nói đó, lòng cô như được mở cờ trong bụng, liền hấp tấp hỏi:
- Vậy bây giờ tôi có thể vào thăm anh ấy được không?
Bác sĩ gật đầu nhẹ trả lời:
- Vâng! Nhưng anh ấy đang hôn mê!
- Không sao! Cảm ơn bác sĩ!
Nói xong cô hối hả chạy vào trong phòng, nhưng cô chỉ đi vào một cách nhẹ nhàng, im lặng ngồi bên cạnh Tịch Vũ, anh đang nằm im trên giường bệnh.
Lúc nãy khi cô thấy hắn người toàn vết máu, khuôn mặt thì nhăn nhó, đau đớn. Khiến cô không muốn hắn bị gì chút nào, cô không muốn, hắn làm cô thích hắn rồi lại ra đi như thế đâu.
Cô ngồi đó ngắm khuôn mặt của hắn, bất giác nghĩ đến việc trước đây, hắn ta lao vào rồi chiếm đoạt cô, khiến cô đau đớn thế nào, giờ lại cứu cô, nằm đây mê man bất động. Tự dưng cô lại có cảm giác không nỡ. Lạ lắm, nó không giống với Từ Uy trước kia, có lẽ đây là cảm giác lưu luyến về một thứ gì đó mà ghét cũng không được, bỏ cũng không xong.
Thật là trớ trêu mà! Phải chi ngày đó cô không để quên đồ ngoài kia, không đi ra biển giữa lúc nữa đêm một mình, không gặp hắn, không xảy ra việc đó thì bây giờ hắn chắc cũng không nằm đây, cô cũng không ngồi đây mà bây giờ đang là 1 thiếu phu nhân với một cuộc sống êm đềm, không tranh đua thù hận!
Về phía cảnh sát, sau khi bắt được Bính Hoa, cô ta điên điên dại dại. Cảnh sát cũng điều tra được vụ lái xe hại chết mẹ Vĩ Thanh chủ mưu là cô ta, Nhạc thống đốc vì quá yêu chiều con gái nên đã bỏ rất nhiều tiền mua chuộc phía cảnh sát. Tuy nhiên, đều không thành, lần đầu tiên ông ta dùng tiền đút lót nhiều đến thế mà lại bị từ chối. Tội con ông ta quá nặng, và câi án tù vài chục năm dường như là chưa đủ để trả hết tội của mình. Lần đầu trong cuộc đời của thống đốc Nhạc Dao đây, quyền lực và địa vị lại vô vụng đến thế, không thể cứu vãn con gái của mình. Sau đó ông cũng trở nên khù khờ, ám ảnh và tâm trí lúc nào cũng kêu tên con gái. Ông đã bị đưa vào trại tâm thần và chăm sóc trong đó. Kể từ đó, nhà họ Nhạc 1 thời làm mưa làm gió chính thức chấm dứt.