Chương 14: Tình cảm khó kiểm soát

Hôm đó cô cũng về trước hắn luôn, hắn cũng muốn phải bắt gặp khuôn mặt ấy, bình thường thì xinh đẹp nhưng mà lúc cô bối rối thật sự rất buồn cười. Nhớ lại lúc cô đứng hình lúc nãy là hắn lại cười tủm tỉm như mùa thu tỏa nắng. Rất buồn cười a.

Vĩ Thanh đang ở nhà của mình, đang trong buổi tối nhàn rỗi cô lấy điện thoại ra xem, cô lại thấy rất nhiều tin nhắn, từ lúc xảy ra vụ lùm xùm với Từ Uy, cô không còn tâm trạng online nữa. Giờ mở messenger lên, hàng nghìn tin nhắn, ngoài của bạn bè và các tin rác ra có hơn hàng trăm tin nhắn đến từ Từ Uy. Trong suốt thời gian qua, anh ấy nhắn cho mình nhiều vậy sao, cô kiên nhẫn đọc hết, nhưng lại không biết nên trả lời gì, vì vậy suy nghĩ một hồi cô lại đánh dấu là chưa đọc. Cô không muốn một người tốt như Từ Uy phải sa vào cô, chỉ trách anh ấy quá si tình, nhưng cũng tại cô, lúc đầu không phân biệt được thế nào là yêu thật sự và lòng cảm mến thông thường. Cô cũng thích Từ Uy, tuy nhiên lại không nhận ra đó không phải là yêu, giờ nghĩ lại, nếu cô từ chối ngay từ đầu chắc là tốt cho cả hai hơn. Cô là gánh nặng cho anh ấy nhiều rồi!

"Píp píp"- 1 tràn chuông liên hồi réo liên

Có tin nhắn mới, cô mở lên xem, là của Tịch Vũ.

"Anh mệt quá"

" Anh cảm thấy rất buồn và không thể ngồi dậy nổi"

" Tim anh đau quá!"

"Em có ở đó không?"

" Anh sắp không trụ nổi rồi!"

- Gì vậy? Trưa nay còn bình thường mà? Tin nhắn lạ thật? Anh ta bị sao không biết?- Cô lẩm bẩm rồi  nhắn lại:

" Anh ổn chứ!?"

Nhưng không thấy ai trả lời, nên cô nhắn tiếp:

"Tôi sẽ đến ngay''

  Rồi cô nhanh chóng gọi taxi đến nhà  Tịch Vũ.

Tới nơi cô thấy cổng mở, lập tức chạy vào xem sao, thấy Khả Nghiêm đang đi tới đi lui trông rất lo lắng. Cô lại hỏi:

- Khả Nghiêm? Tịch Vũ làm sao vậy?

Khả Nghiêm run rẩy nói:

- Anh hai... bỗng nhiên anh ấy la lên rồi thở hổn hển, còn ho ra máu nữa. Em đã gọi bác sĩ rồi nhưng chưa tới...

- Cái gì... Anh ấy...

Cô lập tức chạy lên phòng, xem phòng nào của anh lập tức mở cửa vào xem.

- Tịch Vũ anh bị sao vậy?

Cô chạy thẳng vào phòng nhưng không thấy ai đau đớn gì cả mà trước mặt cô là Tịch Vũ đang đứng trước gương cạo râu, hơn nữa chỉ có duy nhất 1 mảnh khăn quấn ở thân dưới.

"Á..."- Vĩ Thanh hét lên.

Khả Nghiêm bên ngoài khóa chặt cửa phòng lại, trên tay còn cầm chùm chìa khóa và điện thoại của Tịch Vũ  đắt chí cười. Cười vì đã lừa được Vĩ Thanh vào trong đây, một phần là cô quá rãnh rỗi và một phần nữa là cô đang ship hai người này nên đã bày trò trộm điện thoại và chìa khóa phòng của anh trai rồi nhắn tin giả cho Vĩ Thanh. Khả Nghiêm đứng ngoài cửa nói vọng vào:

- Chúc hai người vui vẻ nhé, nhưng vui vừa thôi đừng vui quá nha! Haha...

- Tịch Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn, đột nhiên Vĩ Thanh lao vào phòng, làm anh giật mình khiến lưỡi dao lam cắt trúng cằm chảy máu, tuy nhiên vết cắt không lớn lắm. Còn Vĩ Thanh thì vội vã tông vào cánh cửa để  ra ngoài tuy nhiên người đấu với cửa, cửa thắng!

- Này, cô có đập cũng vô vụng thôi, tôi có chìa khóa này!

Tịch Vũ nhìn lên bàn không thấy chìa khóa đâu, trong tủ cũng không thấy.

"Chìa khóa đâu rồi? Mà còn điện thoại nữa? Đâu mất rồi!"- Hắn loay hoay.

- Gì chứ? Cái gì đang xảy ra vậy trời? Khả Nghiêm! Em mở cửa đi! Mở cửa!

Cô khó chịu la lên ra bên ngoài, rất tiếc cấu trúc căn phòng này rất đặc biệt, chỉ bên ngoài nói vào mới nghe, còn ở trong có hét cỡ nào thì ngoài phòng cũng chả nghe được.

"Đừng kêu nữa!"- Tịch Vũ chạy lại chỗ Vĩ Thanh.

  "Anh đứng lại!"- Cô quay mặt qua hướng khác rồi lại nói tiếp:

- Anh mặc đồ vào đi!

Tịch Vũ quên luôn trạng thái của hắn,  cũng may cô đã nói nên hắn đã lặp tức mặc đồ đàng hoàng vào.

Trong lúc đang cài cúc áo, hắn hỏi:

- Sao cô lại tới đây giờ này vậy?

- Anh hỏi tại sao hả? Không phải anh đã nhắn tin với tôi là anh cảm thấy mệt rồi đủ các kiểu hay sao? Tôi lo lắng nên mới tới đây xem sao, Khả Nghiêm còn nói là anh kêu la, ho ra máu. Tôi chạy lên đây thì thế này.

- Chậc, chắc con đó lại bày trò nữa rồi! Nãy giờ anh không hề sử dụng điện thoại, giờ nó với chìa khóa mất luôn rồi. Chắc chắc là Khả Nghiêm lấy chứ chả ai!

Cô mặt mày nhăn nhó ngồi cạnh cánh cửa, mặt trông rất căng thẳng.

Tịch Vũ ngồi ở trên ghế, kêu cô:

- Sao lại ngồi đấy? Không lạnh sao? Lên giường ngồi đi! Tôi ngồi trên ghế.

Cô lúc đầu không định làm theo nhưng 1 sàn nhà lạnh thật nên cô đã tự động ngồi lên một góc giường  và im lặng.

- Sao không nói gì?- Tịch Vũ hỏi.

Cô lặp tức nhìn hắn định nói gì nhưng thấy trên cằm hắn có vết thương, hơn nữa máu vẫn đang rỉ ra nên đứng dậy lại gần chỗ hắn:

- Anh bị thương rồi kìa? Không đau à?

- Ừ nhỉ, tại cô mà cô bị đứt đó, đền đi!

Cô khom người xuống xem xét:

- Đừng có đùa, vết cắt khá sâu đó, tôi cũng không cố ý đâu.

Đột nhiên hắn cầm chặt tay cô kéo xuống hơn nữa.

-  Em giận tôi hả?

Cô vẫy tay hắn nhưng không thể làm lại vì sức mạnh quá lớn. Hắn lại hỏi tiếp:

- Vậy là em đang quan tâm lo lắng cho tôi sao?

- Không!- Cô nói lẫy.

Hắn lại kéo cô xuống sát người mình hơn, rồi bỏ tay cô ra hay tay choàng ra sau eo cô, còn cô bị kéo xuống mà mất đà hai tay theo quán tính mà đặt lên vai hắn mà chống đỡ cơ thể để không đập mặt mình vào mặt hắn. Hắn ta để vậy rồi nói tiếp:

- Không quan tâm vậy mà xem vài tin nhắn đã tức tốc chạy đến khi trời tối như vậy? Em tốt bụng ghê đó!

-  Anh nghĩ nhiều rồi đó! Băng dán vết thương ở đâu, tôi lấy cho anh?

Hắn cũng không muốn hỏi nữa, buông cô ra, cho cô đứng dậy rồi quay mặt sang hướng khác nói:

- Ở trong tủ đó, nhưng tôi không nhớ là ngăn nào!

Cô liền đến chỗ tủ, mở từng ngăn ra tìm, đến ngăn thứ hai, cô thấy sợi dây chuyền mà cô đánh mất hôm đó đang ở trong ngăn này, cô lấy ra xem kĩ lại một hồi thì chắc chắn đó chính là của cô.

- Tìm thấy không?- Hắn hỏi.

- Sắp rồi!- Cô đặt nó lại vào chỗ cũ rồi mở ngăn kế tiếp lấy thuốc khử và băng bông đem lại cho hắn.

- Ngồi yên, tôi dán cho anh!

"Ây ya, cô làm nhẹ hơn được không? Xót lắm đấy... Sí..."- Hắn ta kêu la, cô cũng không hiểu nỗi lúc nãy không đau giờ lại than như đúng rồi.

Trong lúc đó, cô có hỏi hắn về sợi dây chuyền:

- Sợi dây chuyền trong tủ anh lấy đâu ra vậy?

- Tôi nhặt được thôi!

- Ở đâu?

- Sao cô lại hỏi?

- Đương nhiên là phải hỏi chứ, nó là của tôi mà?

Tịch Vũ bỗng nghiêm túc hỏi lại:

- Của cô? Chắc chứ!

Vĩ Thanh cũng nghiêm túc trả lời:

- Chắc chắn, đây là dây chuyền mẫu giới hạn mà Từ Uy tặng tôi, không thể có sợi thứ hai được! Sao anh có nó vậy?

- Vậy thì cô phải trả lời tôi trước, cô làm mất nó khi nào?

- Tôi...

- Hửm?

- Tôi làm rơi nó...

- Sao lại làm rơi?

Vĩ Thanh không muốn nói tới việc cô gặp 1 người đàn ông ở bãi biển đó và xảy ra chuyện gì, cô ấp úng một hồi không nói gì. Thấy vậy Tịch Vũ cầm tay cô lại, hỏi:

- Tôi nhặt được trong căn lều ở ngoài biển đó...

Vĩ Thanh sửng sốt khi nghe vậy, không tin vào tai của mình:

- Cái... cái gì? Anh... anh nhặt được ngoài đó, sao có thể được... chứ?

- Cô là cô gái đêm đó phải không?

Cô lại càng hoang mang hơn trong cuộc đối thoại này:

- Chẳng lẽ anh là tên đó hả?

Tới đây, Tịch Vũ lấy 1 tay che miệng lại, vờ nhìn sang hướng khác trả lời:

- Ừm...! Tôi xin lỗi, hôm đó tôi không cố ý.

Vĩ Thanh lập tức đứng lên hất tay hắn ra, đồng thời hay tay nắm lấy cổ áo của hắn nghiêm túc nói:

- Anh có biết là anh đã làm gì tôi không hả, anh hại tôi có thai, rồi từ cái thai đó xảy ra nhiều chuyện với tôi hơn nữa, anh có biết không hả? Sao mà anh biết được những chuyện tôi đã trải qua chứ?

- Cô nghe tôi nói đã, hôm đó tôi không cố tình đâu. Đó là tác dụng của rượu và thuốc, tôi không kiểm soát được...

"Thuốc? Chả trách đêm đó hắn như con thú hoang vậy, làm cách nào cũng không lại"- Cô nghĩ thầm.

- Anh cũng thú vị quá nhỉ? Tự chuốc thuốc rồi đi lao vô căn lều của tôi, trùng hợp quá ha..

- Tôi không có rảnh đâu mà tự chuốc mình.

- Chứ sao anh ở ngoài đó, còn say tí bị, anh mà không say thuốc, tôi đã đá anh văng ra ngoài rồi!

Hắn trở nên bình tĩnh và chậm rãi giải thích cho cô:

- Thật ra, tôi có thích một cô gái, cô ấy hẹn tôi ra đây, tôi cũng tỏ tình nhưng mà cô ấy không đồng ý. Lúc đó quá nông nỗi không suy nghĩ cho nên tôi đã đi uống rượu ở 1 quán bar trong khu du lịch đó, ở đó có mấy cô gái đã cùng uống rượu với tôi, sau đó tôi không biết gì nữa, chỉ nhớ là đêm đó... tôi có gặp cô mà thôi...

- Chậc! Sao mà số tôi đen vậy nữa không biết, không gặp ai mà gặp trúng tôi.

- Vậy cái thai bị sảy đó là con tôi sao?

- Chứ còn ai vào đây nữa!

Tự dưng cô thấy Tịch Vũ nhìn cô một cách kì lạ, cô mới nhăn mặt nhắm mắt một hồi rồi nói.

- Đừng nhìn tôi vậy chứ, tôi với bạn trai cũ chưa có gì với nhau cả! Đó là lần đầu...

Đột nhiên hắn cười:

- Trùng hợp nhỉ, đó cũng là lần đầu của tôi đấy!

- Có khỉ mới tin! Không có gì đáng cười cả!

Tịch Vũ vẫn không ngừng cười:

- Kể cũng lạ nhỉ, hắn ta và cô quen nhau chắc cũng lâu mà, lại còn đi biển nữa, mà không có gì với nhau, không biết hắn có bình thường không!

- Người ta đâu có như anh! Anh ấy là người rất đàng hoàng- Cô biện minh.

Đột nhiên hắn đứng dậy khỏi ghế, đi lại gần cô, từng bước, từng bước tiến gần, cô cứ lùi lại theo hắn, hắn vẫn cứ dồn cô, đụng vào giường, cô bị ngã xuống giường, hai tay chống ra sau. Còn hắn, hắn vẫn không ngừng tiến sát, khom người xuống thấp mặt đối mặt rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói:

- Sao lại không làm gì khi ở cạnh một cô gái hấp dẫn như em nhỉ?

Vừa nói xong hắn đứng dậy nói:

- Sao cô không đi thay quần áo đi, mặc vậy ngủ không được đâu, cô có thể mặt đồ ngủ của tôi.

Rồi hắn lấy một bộ đồ ngủ nam đưa cho cô. Cô cũng thấy hắn nói đúng, làm sao cô có thể ngủ được khi mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean khó chịu như vậy được.

Cô cầm lấy nó do dự một hồi. Thấy vậy hắn dỗ cô:

- Không sao, không cần phải ngại đâu!

Nhưng cô vẫn không có động tĩnh gì, hắn đành giả vờ nhắm mắt lại ngủ trên ghế. Thấy Tịch Vũ ngủ, cô mới lẽn bẽn bước vào phòng tắm của hắn.

"Đây là duyên à? Trùng hợp đến mức mình vẫn không ngờ được, người đó lại là cô ấy"- Hắn ta đang suy nghĩ trong đầu về vấn đề này.

"Lạch cạch"(Tiếng mở cửa)

Cô từ trong phòng tắm bước ra, thật sự bộ đồ này không vừa với cô chúng nào, nó rộng đến nổi cô cứ tưởng mình đang quấn trên mình cái chăn vậy, hơn nữa cách thiết kế đồ ngủ này là của nam, cô mà mặc vào thì... ngực bị hở ra ngoài rất nhiều, cô đã chỉnh sửa lại sao cho kín đáo hơn nhưng vẫn hở ra ngoài. Cô vừa đi vừa nắm chặt hai cổ áo, vừa thăm dò xem Tịch Vũ có thức hay không. Thấy hắn nhắm mắt, cô nhẹ nhàng lên giường đắp chăn lại, rồi trùm kín cả đầu.

Tịch Vũ nãy giờ chỉ giả vờ ngủ, mắt vẫn mở nhẹ và tất nhiên là thấy bộ dạng của cô vừa rồi, đúng là hắn đang không thể nào suy nghĩ chính chắn khi thấy cô ăn mặc sơ sài và vẻ ngoài lúng túng như vậy được.