Chương 7: Thất Tiểu Thư

Ngoảnh lại liền trông thấy một tiểu cô nương khả ái chạy đến.

- Nhị ca, cuối cùng huynh cũng xuất hiện, mấy bữa nay không có huynh chơi cùng, muội chán muốn chết.

Mới đến, tiểu cô nương liền bĩu môi, buông lời trách móc.

Điền Dã nhìn kỹ tiểu cô nương một lượt, chỉ thấy nàng trông chỉ mới mười lăm mười sáu, một thân y phục màu tím, mắt kiểm mày hạnh, môi hồng răng trắng, đường nét thanh tú, đôi má đào thuần khiết tựa như đóa hoa lan trong sương mai, càng nhìn lại càng khiến người ta sinh ra xúc động ôm nàng vào lòng, mà che chở, mà cưng chiều.

Nhưng Điền Dã không phải dạng thanh niên ráo máu đầu, bị vẻ ngây thơ bên ngoài của tiểu cô nương đánh lừa. Ai không chứng khoán một màn ban nãy chắc hẳn đã lầm tưởng vẻ bên ngoài và tính cách của nàng tương đồng nhau. Nguyên chỉ nhìn cái cách đám gia nhân nhìn tiểu cô nương này thôi cũng đủ hiểu, nàng chính là sát tinh của bọn họ.

Tiểu cô nương này không phải Thất tiểu thư trong miệng đám gia đinh thì còn ai khác. Nàng gọi hắn là Nhị ca, còn nàng đứng hàng thứ bảy. Xem ra nàng là muội muội trên danh nghĩa của hắn.

- Nhị gia.

- Nhị gia.

Chúng nữ tỳ sau lưng Thất tiểu thư hướng đến Điền Dã thi lễ vạn phúc, vừa liếc qua bọn họ, Điền Dã thiếu chút nữa ho sặc sụa, chỉ thấy chúng nữ tỳ ai nấy mặt mũi đen xì, chát đầy nhọ nồi, phát giác Điền Dã nhìn mình, cả đám vội cúi gầm mặt, vừa uất ức vừa xấu hổ không dám ngẩng mặt.

Vị Thất tiểu thư này quả nhiên là một tiểu ma nữ, không chừa cho người ta chút mặt mũi nào.

- A, đám Lý Phúc chạy đi đâu rồi? Vì sao đang chơi vui lại ngừng?

Thất tiểu thư nhìn xung quanh, không thấy đám gia đinh khi này, gương mặt non nớt nhất thời cau mày, nàng hỏi một gã gia đinh trong nhóm lúc nãy.

- Là... Là... Nhị... Nhị... Gia...

Gã gia đinh kia toát mồ hôi, lén nhìn Điền Dã, nửa ngày không thốt nên câu.

- Này, ngươi làm sao mà cứ úp úp mở mở mãi thế, có gì nói thẳng ra xem nào!

Thất tiểu thư tỏ vẻ không vui, nàng giơ nắm đấm, khẽ quát:

- Nói! Có phải các ngươi đằng sau lưng thông đồng với nhau, không coi bản tiểu thư ra gì, đến lệnh của bản tiểu thư cũng không thèm nghe?

Gã gia đinh nọ vừa nghe thì giật thót tim, lưng toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt kinh hãi:

- Thất tiểu thư khai ân, nô tài dù có ăn gan cọp cũng ngàn vạn lần không dám làm trái ý của Thất tiểu thư. Tiểu thư người bảo chúng nô tài trừng phạt đám A Mao, A Cẩu, chúng nô tài đã làm theo đúng ý của tiểu thư, chỉ có điều Nhị gia... Nhị gia...

- Nhị ca ta làm sao, ngươi nói rõ ra xem nào?

- Đừng làm khó hắn nữa, là ta bảo bọn chúng thả người.

Điền Dã lập tức lên tiếng, hắn không chịu được cái cảnh chủ nhân bắt nạt người hầu.

- Là ý của Nhị ca?

Thất tiểu thư nhất thời tròn mắt nhìn hắn, không những mỗi mình nành, chúng tỳ nữ bên cạnh cũng nhịn được lau mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy Nhị công tử hôm nay rất lạ, ai nấy biểu cảm như thể mặt trời mọc đằng tây vậy.

Thất tiểu thư bỗng nhiên ôm bụng cười:

- Không phải chứ! Nhị ca huynh thật biết đùa, nhưng chẳng vui chút nào cả, trước kia chẳng phải chính huynh là người đưa ra đề xuất hạ nhân chơi thua phải chịu trừng phạt sao?

Điền Dã đương nhiên nhận biết tính cách của Điền Nhất Long, con người này ngoài háo sắc vô độ, thì lòng dạ cũng vô cùng lăng lệ hiểm độc, xem ra tính cách của vị Thất tiểu thư này là do bị y ảnh hưởng. Hắn lắc đầu, nói:

- Trước kia không giống, hiện tại không giống. Muội xem lại mình đi, đường đường là một nữ tử, lại suốt ngày tụ tập quậy phá, hồ nháo, thử hỏi sau này sao gả cho người khác được. Tóm lại từ giờ trở đi muội không được phép làm khó hạ nhân nữa, nếu không ta...

Điền Dã đưa tay lên, thiếu chút nữa buột miệng nói đánh mông nàng, nhưng lại nghĩ mình nói ra điều này có vẻ không hợp, liền vội vàng nuốt vào. Nào ngờ Thất tiểu thư vừa nghe, đột nhiên ngồi xuống òa khóc:

- Nhị ca xấu, dám ăn hiếp muội... Hu hu, từ giờ muội không thèm để ý đến huynh nữa.

Không phải chứ?

Điền Dã dở khóc dở cười, thấy Thất tiểu thư ngồi dưới đất ôm mặt khóc thút thít, bộ dáng đầy ủy khuất liền không khỏi cảm thấy có chút hơi nặng lời, nói gì thì nói nàng vẫn chỉ là một nữ hài tử, tính cách cần phải từ từ uấn nắn. Hắn ngồi xuống ăn ủi nàng:

- Muội đừng khóc nữa, ta thực sự không có ý trách móc gì muội, kì thực cũng chỉ là muốn tốt cho muội mà thôi.

Thất tiểu thư cúi mặt khóc:

- Nhị ca, huynh đừng nói nữa. Muội biết muội không tốt lại không hiểu chuyện, hơn nữa lại còn suốt ngày hung hăng càn quấy khiến Nhị ca phiền lòng. Nhưng huynh yên tâm, từ giờ trở đi Ngọc Nương sẽ không làm phiền huynh nữa đâu.

Nguyên lai nàng là Điền Ngọc Nương. Nghe nàng tự trách mình, Điền Dã lại cảm thấy mình đã vô tình gây ra tội lỗi. Hắn khẽ vỗ về nàng:

- Là Nhị ca không đúng, Nhị ca không nên mắng muội, Ngọc Nương ngoan, đừng khóc nữa, để lát nữa Nhị ca dẫn muội ra ngoài chơi.

Nói xong câu này, trong lòng hắn kêu khổ không thôi, thành thật mà nói, đối với hắn công việc khó nhất trên đời chính là nghề dỗ trẻ.

Điền Ngọc Nương chẳng những không ngưng khóc mà còn khóc lớn hơn:

- Nhị ca, Ngọc Nương biết huynh giận muội vì từ khi huynh trở về, Hồng Nương không có lấy một lần đến thăm Nhị ca, nhưng huynh biết không, kì thực muội không đến không phải vì vô tâm mà bởi vì muội nghe các vị thúc bá nói, Nhị ca vừa mới trở về, cần hảo hảo an dưỡng, tránh để người khác làm phiền, chính vì vậy Ngọc Nương mới không dám đến thăm huynh. Nhị ca, huynh thật sự không trách Hồng Nương chứ?

Còn có nguyên nhân này? Điền Dã vẻ mặt thoáng chút suy tư, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình thản, với hắn mà nói, Điền Hồng Nương có đến thăm hắn hay không cũng không quá quan trọng.

- Huynh làm sao lại trách muội chứ, chẳng phải hiện tại huynh đang ở trước mặt muội sao!

Điền Dã cười nói, bất chợt quay lên nhìn đám nha hoàn thì thấy bọn họ sắc mặt vẫn không đổi, căn bản không có ý khuyên nhủ hay chạy đến dìu chủ tử đứng dậy, chẳng hiểu sao hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn vẻ mặt của bọn họ hình như là đang diễn cho có, như thể cố gắng nhịn cười.

Điền Dã nhất thời cảm thấy kì quái, vốn định bỏ qua thái độ của hạ nhân sang một bên, lúc quay lại nhìn Thất tiểu thư, nàng vẫn ôm mặt khóc thút thít, song giữa kẽ ngón tay thấp thoáng một con mắt liên láu, hắn vừa trông thấy thì lòng lập tức trầm lại.

Chết mẹ! Bị tiểu nữu này cho ăn quả lừa rồi!

- Muội... Muội! Ngay đến Nhị ca mà muốn cũng dám!

Trong lồng ngực Điền Dã sinh ra một cỗ nhiệt hỏa, có xúc động muốn lôi nàng ra đánh mông.

Biết mưu kế của mình đã bại lộ không thể lừa được hắn nữa, Điền Ngọc Nương lè lưỡi, cười hi hi:

-  Chán quá! Mới thế đã bị Nhị ca nhìn ra, con người huynh đúng là chẳng có chút hài hước nào hết.

- Ta cảnh cáo muội, nếu muội còn dám lừa ta lần nữa, đừng trách Nhị ca muội không dung tình.

Điền Dã nói được làm được, vô luận thế nào hắn cũng muốn giáo huấn vị Thất tiểu thư bướng bỉnh này.

Điền Ngọc Nương thấy bộ dạng ông cụ non của hắn thì trong lòng cảm thấy đắc ý vô cùng giống như trả được thù. Nàng đưa ngón tay cái nhẹ gạt mũi, hứ một tiếng, lên giọng nói:

- Hứ, tưởng bản cô nương dễ bắt nạt sao? Muội nói cho huynh biết, muốn muội dễ dàng tha cho bọn chúng, huynh đừng nằm mơ, trừ phi huynh phải thắng muội trước đã.

- Thật hết cách với muội.

Tính cách bướng bỉnh của nàng, Điền Dã vừa cảm thấy tức cười, nhưng cũng có phần đau đầu. Bất quá nghe ngữ khí tự tin của Thất tiểu thư thì xem ra nàng đang muốn khiêu chiến hắn, Điền Dã hỏi:

- Nói đi, muội muốn đánh cược thế nào?

Tiểu nữu này càng tự tin, hắn lại càng muốn xem nàng định giở trò gì, tiểu ma nữ này hắn thu phục chắc rồi.

Chỉ thấy tiểu ma nữ cười hi hi, trực tiếp nắm lấy tay hắn làm nũng:

- Thôi nào, Nhị ca huynh làm gì mà tỏ ra nghiêm túc quá vậy, muội chỉ đùa với huynh thôi.

Đùa? Có quỷ mới tin nha đầu ngươi đang đùa đó.

Điền Dã âm thầm cảm thấy tức cười, chưa kịp mở miệng thì đã bị tiểu ma nữ kéo đi:

- Nhanh, nhanh chân lên Nhị ca... Ngọc Nương muốn xem thử hơn một tháng nay trình độ của huynh tiến bộ đến mức nào.

Trình độ gì chứ? Không lẽ muội muốn nói đến phương diện kia, nếu thế thì bản công tử không cần phải luyện vẫn lợi hại như thường. Điền Dã vừa đi vừa thầm nghĩ, kể từ khi tiếp xúc thân mật với Tam di nương, hắn cảm thấy đầu óc mình bị hỏng mất rồi, đụng vào chuyện gì cũng không tự chủ liên hệ đến chuyện kia.

Không lâu sau đó Điền Ngọc Nương dẫn hắn đến một cái sân lớn, phía xung quanh là hoa viên, tuy hiện tại đã là mùa thu nhưng hoa cỏ ở đây vẫn hết sức nở rộ xanh tốt, thật là một địa điểm lý tưởng cho việc vãn cảnh.

Điền Ngọc Nương lấy ra một quả tú cầu, dáng vẻ hoạt bát, hướng đến hắn reo lên:

- Nhị ca, mau tiếp chiêu

Dứt lời, nàng trực tiếp ném trái tú cầu về phía hắn, vừa nhìn thấy quả tú cầu này, vẻ mặt Điền Dã khinh thị, đây cũng là một môn sở trường của hắn. Rất nhanh tú cầu đã bay đến chỗ Điền Dã đứng, vẻ mặt hắn thản nhiên, tùy tiện đưa chân đón lấy tú cầu, định bụng tâng vài cái đẹp mắt, nhưng đột nhiên cảm giác quần dưới chật chội khiến hắn ngay lập tức bị mất đà, một chi đạp trúng ngay vạt áo, miệng ối lên một tiếng, trượt ngã ra đất.

- Nhị ca, mau.. Mau đứng lên. Các tỷ muội còn không mau cổ vũ trợ lực cho Nhị gia.

Điền công tử vừa ra trận đã thất bại, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, Điền Ngọc Nương lập tức cười khúc khích, nàng quay lại nói với đám hạ nhân, chúng tỳ nữ vừa nhận được lệnh miệng mồm tức thì reo hò: "Nhị gia cố lên! Nhị gia tất thắng!" Khiến Điền Dã nghe xong liền phun ra một ngụm khí, đây cũng là an bài của Thất tiểu thư, chính nàng ra lệnh cho đám nha hoàn chia làm hai phe lần lượt cổ vũ cho nàng và Điền Dã.

Điền Dã chậm rãi đứng dậy, sau đó hắn làm ra một hành động khiến tất cả phải bất ngờ, trực tiếp xé bỏ vạt áo đằng trước để lộ ra cái quần dài màu trắng bên trong, những nữ tỳ da mặt mỏng một chút lập tức tỏ ra xấu hổ vội vàng quay mặt đi, Nhị gia này giữa thanh thiên bạch nhật định giở trò gì vậy. Chỉ có Thất tiểu thư bên cạnh vẻ mặt hào hứng, miệng nhỏ lẩm nhẩm: Có ý tứ! Có ý tứ a!

- Tiểu Thất, đến!

Điền Dã nháy mắt với Thất tiểu thư, ý bảo nàng mau chóng đá quả tú cầu.

Điền Ngọc Nương càng chơi càng cản thấy hứng thú, chân ngọc khẽ vung, nàng tựa như một con én nhỏ, mũi chân khẽ điểm, trái tú cầu tức thì bay đến chỗ Điền Dã.

- Nhị ca, huynh nhận thua đi.

Nhưng trái với suy nghĩ của nàng, chỉ thấy lần này trái tú cầu được Điền Dã đón đỡ rất gọn nhẹ, thậm chí còn tâng vài vòng vô cùng đẹp mắt, một hồi thì điểm nhẹ một cái bay ngược về phía nàng.

Hồi còn học cao trung, Điền Dã cũng là một cao thủ chơi đá cầu, từng giành giải nhất toàn khối, tuy nhiều năm không động đến, tốc độ phản xạ và kỹ năng cũng giảm theo thời gian, song để đấu với một tiểu cô nương thì không thành vấn đề.

Quả nhiên càng chơi hắn càng chơi rất điệu nghệ, lần lượt phô diễn các kỹ năng tâng bóng qua đầu, đánh gót vô cùng đẹp mắt. Ngược lại Thất tiểu thư bên kia càng chơi càng đuối dần, những thế cầu Điền Dã tung ra nhìn như đơn giản, nhưng khi cảm nhận trực tiếp lại vô cùng hiểm hóc, nhiều lần đẩy nàng vào thế khó. Sau cùng Thất tiểu thư đón hút, trượt chân hai mông trực tiếp đáp xuống nền đá, hoàn toàn đại bại.

- Hảo, hảo..

Chúng nha hoàn liên tục vỗ tay tán thưởng, bọn họ mười năm làm việc trong Điền phủ chưa từng thấy qua người nào chơi cầu giỏi như Điền Nhị gia. Chỉ có Thất tiểu thư ngồi bệt dưới nền đất lạnh, tỏ ra không vui, lớn tiếng:

- Các ngươi tán dương cái gì? Lập tức  im miệng cho bản tiểu thư.

Ngày thường đám hạ nhân trong phủ sợ nhất chính là vị Thất tiểu thư tính tình điêu ngoa này, chúng tỳ nữ nghe vậy thì tức thì cúi đầu không dám nói thêm một lời, thậm chí đến thở cũng không dám thở mạnh.

Tiểu nha đầu ngang tàng này!

Điền Dã âm thầm lắc đầu, biết tính cách của nàng một phần vì ảnh hưởng từ Điền Nhất Long, cũng một phần do từ nhỏ sống trong gia tộc quyền quý mới tạo nên tính toán bướng bỉnh hiện tại. Hắn đương nhiên hiểu bản chất của nàng không phải là xấu chỉ do môi trường ảnh hưởng mà thôi. Điền Dã nhẹ giọng quát:

- Tiểu Thất, đừng quên lời hứa lúc trước của muội.

Thất tiểu thư tự nhiên không phục, ngồi bệt xuống đất làm nũng hắn:

- Nhị ca, lần này không tính, tại Ngọc Nương sáng nay chưa... Ăn no nên huynh mới may mắn chiến thắng. Chúng ta lại chơi trò khác nhé, Nhị ca yên tâm, nếu lần này muội không thắng được huynh, từ giờ trở đi muội sẽ không... Làm tổn thương đám hạ nhân nữa, được không?

-------+-+--------------------

我相公是大色鬼

作者:蚂蚁认真

多谢大家关注。

Ngã Tướng Công Thị Đại Sắc Quỷ

Tác giả: Mã Nghĩ Nhận Chân

Cám ơn mọi người quan tâm. Thời gian tới tác sẽ cố gắng ra chương trong thời gian sớm nhất!