- Chơi tiếp? Muội muốn cùng ta chơi trò gì?
- Huynh chờ một chút.
Nói đi liền đi, Thất tiểu thư tựa như một chú én nhỏ, chạy đến chỗ một bụi hoa rồi lấy từ trong đó ra một bộ cờ vây, đặt nó lên cái bàn bằng đá đằng trước, nàng vẫy vẫy tay:
- Nhị ca, sao huynh còn đứng đó! Mau mau đến đây.
- Được!
Điền Dã lòng nhất thời sinh ra hứng thú, thật không nghĩ một tiểu nha đầu hiếu động như Thất tiểu thư lại có nhã hứng muốn cùng hắn đành cờ.
Điền Dã ngồi xuống ghế đá, hắn nhìn bộ bàn cờ trước mặt, chỉ thấy thân bàn cờ được phủ lớp sơn sáng bóng, chất liệu cũng rất tốt, làm từ gỗ mun, các ô rãnh được chạm khắc tinh tế, không khỏi thầm khen "đồ tốt đồ tốt!", đổi lại ở thời đại của hắn, bộ cờ này chí ít cũng phải bán được mấy vạn tệ.
Rất nhanh, Tiểu nha đầu lấy ra một cái hộp gỗ đàn hương lớn chừng bằng cái đĩa, bên trong hộp gỗ chia làm hai nửa, phân biệt hai màu đen trắng. Hầu hết nữ phái đều không thích những thứ có màu tối, Thất tiểu thư cũng không ngoại lệ, nàng chọn quân cờ màu trắng.
Bày biện xong xuôi, kế tiếp tự nhiên chính là khai màn, vấn đề là ai đi trước. Điền Dã vốn là người theo tư tưởng nam tử chủ nghĩa, đương nhiên phải nhường nhịn phái nữ, bất quá Thất tiểu thư lại không đồng ý, cương quyết nhường Nhị ca một bước, còn tự tin nói rằng sau mười lăm nước cờ sẽ hạ đo ván hắn.
Nàng đã như vậy, Điền Dã cũng không phản đối, hắn móc một quân cờ tùy tiện đặt xuống một góc.
- Úi Nhi ca, sao huynh hôm nay lại tự tin như vậy? Nơi đó chính là "hiểm địa" đấy.
Thấy vị trí quân cờ đen, Thất tiểu thư tỏ ra có chút kinh ngạc, nhưng sau đó nàng vui sướng tựa như nước cờ vừa rồi của hắn là "thất sách", sai lầm ngay từ bước đầu.
- Mới nước đầu tiên thôi mà, Thất muội, muội đừng vội đắc ý.
Điền Dã làm bộ bí hiểm:
- Muộn còn không mau đối chiến.
Thất tiểu thư khẽ hứ, tay móc lấy một quân cờ trắng:
- Huynh cứ chờ đấy, ván này muội thắng chắc rồi.
Dứt lời, tiểu nha đầu đặt quân cờ trắng xuống sát ngay bên cạnh.
Điền Dã không hồi đáp mà chỉ khẽ cười, hắn tiếp tục lấy một quân cờ rồi đặt đối ứng ngay cạnh đó.
Cờ vây tồn tại suốt cả ngàn năm, ở thời đại của hắn vẫn còn rất nhiều người đam mê ưa thích bộ môn này, đến cả những kì thế vận hội lớn, cờ vây vẫn thường có trong danh mục các môn thi đấu. Hồi Điền Dã còn làm việc tại sở cảnh sát, lúc rảnh rỗi cũng cùng mấy vị tiền bối tụ tập chơi môn này, trải qua nhiều trận đấu, có thắng có thua, tuy bản thân không nhận người sảnh sỏi nhưng ở trên phương diện trình độ cũng thuộc top trung bình khá. Nhất là những người làm trong cơ quan công quyền như hắn, hàng ngày luôn tiếp xúc với các loại hồ sơ mật về tâm lý tội phạm. Nói hơi quá một chút, nhưng thực sự đánh cờ và tâm lý con người liên quan mật thiết đến nhau, hiểu được tâm tư của một người thì không khó đoán được hành vi tiếp theo của đối phương.
Quả nhiên là vậy, tuy ban đầu Thất tiểu thư liên tục giành thế thượng phong, nhưng chỉ qua vài nước cờ, thế hiểm của nàng đã bị Điền Dã hóa giải một cách ngoại mục, sau cùng nàng mới chính là người rơi vào "hiểm địa" đành phải khuất phục. Ván đầu nàng còn không phục, nhưng mấy ván sau đều như vậy, Thất tiểu thư không những không còn nản còn tỏ ra hưng phấn hỏi:
- Nhị ca, tại sao mới hơn một tháng không gặp mà kì nghệ của huynh tiến bộ như vậy, trước kia mỗi lần huynh chơi với Ngọc Nương, mỗi lần như vậy mặt mũi huynh đều bị bôi than đen như một con rùa. Huynh rốt cuộc có bí quyết gì vậy?
Trước kia kì nghệ của "ta" tệ đến như vậy sao? Điền Dã nói thầm, cũng đúng a! Mọi "tinh hoa" của tên Điền Nhất Long kia đều dồn vào phương diện nam nữ hết, lấy đâu ra trí lực nghiên cứu một môn cần dùng đến đầu óc như đành cờ đâu, khó trách lúc trước tiểu nữu này lại tự tin đánh bại mình như vậy.
Không đợi hắn "bật mí", cô nàng không biết từ đâu lấy ra một cái hộp phấn nhỏ, nàng e thẹn hai tay giơ lên trước mặt Điền Dã, gương mặt khả ái quay đi không dám nhìn trực diện:
- Đây! Huynh muốn làm thế nào thì tùy.
Đây rốt cuộc là ý tứ gì?
Điền Dã nhất thời chẳng hiểu mô tê gì liền cầm lấy hộp phấn, vừa mở ra hắn không nhịn được bật cười.
Thất tiểu thư mếu máo muốn khóc:
- Nhị ca, huynh thích thì cứ việc tùy tiện, huynh đừng có cười Ngọc Nương, muội chỉ xin Nhị ca huynh có thể nhẹ tay một chút không?... Ngọc Nương sợ bôi quá tay , sẽ rất xấu, Ngọc Nương không dám gặp ai nữa.
Nhìn nhọ nồi bên trong được chất lên thành đống, lại nhìn tiểu nha đầu hai má đào, gương mặt bầu bĩnh tựa như có thể nặn ra sữa, bộ dạng e thẹn đầy ủy khuất để mặc hắn xử trí. Điền Dã vừa thương vừa cảm thấy buồn cười, nhịn không được méo nhẹ má nàng:
- Nha đầu ngốc, sao huynh có thể bôi cái thứ này lên mặt muội chứ.
- Huynh không làm nữa?
Thất tiểu thư hai mắt mở to, kinh hỉ hỏi.
- Tất nhiên! Chỉ cần từ giờ muội ngoan ngoãn, huynh sẽ không bôi thứ này lên mặt muội nữa, chỉ có điều nếu muội cứng đầu không chịu nghe lời thì huynh sẽ đánh mông muội.
- Thật sao? Nhị ca, sao tự nhiên huynh lại tốt với Ngọc Nương như vậy, chẳng phải trước kia huynh thua đều bị muội trừng phạt sao?
Ngọc Nương vui sướng đến mức vỗ tay, chỉ là ngay sau đó mũi nàng bị Điền Dã điểm nhẹ một cái.
- Chúng ta là huynh muội, đương nhiên phải đối tốt với nhau, từ giờ muội phải nghe huynh không được làm khó hạ nhân nữa. Bọn họ cũng giống chúng ta đều là con người, có cha có mẹ, chẳng qua vì kế sinh nhai mới chọn đến nhà chúng ta làm người khổ, chỉ cần muội đối tốt với họ, họ sẽ hết lòng vì muội. Cái này là huynh thay họ đòi lại một chút công đạo.
Điền Ngọc Nương chỉ thấy cái mũi nhỏ ngưa ngứa, nàng vội lấy gương ra soi liền thấy giữa đầu mũi hiện lên một cái chấm đen nhỏ trông vô cùng ngộ nghĩnh tựa như một chú mèo nhỏ.
- A, Nhị ca xấu... Huynh dám lừa muội.
- Á, đừng nóng... Đừng nóng.
- Huynh đứng lại cho muội.
-...
Đùa giỡn một hồi, cả hai đều đã thấm mệt, lựa chọn ngồi cùng một chỗ. Thất tiểu thư ngồi dựa đầu vào vai Điền Dã, trong tay cầm một đóa hoa nhỏ, cẩn thận xếp thành hình hồ điệp, gương mặt đầy vẻ hân hoan, thỉnh thoảng quay sang khoe tác phẩm của nàng với hắn, thật hiếm khi thấy một nha đầu hiếu động như nàng lại chịu ngồi yên một chỗ. Nhìn nàng ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, Điền Dã trong lòng cảm thấy thanh thản, hắn vòng một tay nhẹ nhàng khoác lên eo nàng, tuy đang ôm nữ tử sắp sửa thành niên, nhưng trong lòng lại chẳng có chút tà niệm.
Nhìn Ngọc Nương cười đùa, Điền Dã lại nhớ đến cô bé hàng xóm hồi xưa cạnh nhà mình.
Hồi đó, mỗi khi về đến nhà, hắn đều nói lời trêu đùa nàng. Ban đầu nàng còn không để tâm hắn, nhưng thấy hắn ngày nào cũng trêu chọc mình, lâu dần hai người cũng thành quen, có khi nhà Điền Dã bị cúp nước, hắn còn thậm chí chạy sang nhà nàng xin tắm nhờ. Điền Dã cũng không biết thời gian đó, hai người có thể miễn cưỡng coi là giai đoạn mập mờ hay không, đáng tiếc một thời gian sau cô nàng đi về Mỹ, nguyên lai cô bé hàng xóm của hắn không phải người ở đó, nàng chỉ đến thăm người thân một thời gian, sau đó lại trở về Mỹ. Sở dĩ ban đầu nàng tỏ ra lạnh lùng với hắn đó là vì nàng chưa nói được tiếng phổ thông, chứ không phải tính cách nàng như vậy.
Đúng lúc này, Điền Dã phát hiện có một ánh mắt len lén nhìn mình, quay lại thì thấy Thất tiểu thư đôi mắt bồ câu nhìn chằm chằm hắn, bị Nhị ca phát giác, tiểu nha đầu xấu hổ vội quay mặt đi.
- Nha đầu ngốc, muội có gì muối nói với Nhị ca thì cứ nói, chỉ cần việc gì trong phạm vi khả năng của ta, nếu giúp được ta sẽ giúp.
- Kì thực...
Thất tiểu thư bất chợt đỏ mặt, ngập ngừng nửa ngày mới nên lời:
- Nhị ca... Huynh có thể... Thỉnh thoảng đến thăm Ngọc Nương được không? Tại vì... Tại vì...
- Nhị ca biết rồi!
Điền Dã vỗ nhẹ mu bàn tay Ngọc Nương trấn an nàng:
- Từ giờ trở đi, mỗi lúc rảnh Nhị ca nhất định sẽ đến chơi với muội.
- Thật sao?
Thất tiểu thư lòng đầy kinh hỉ.
- Đương nhiên, Nhị ca đã bao giờ lừa dối Ngọc Nương bao giờ chưa.
- Nhị ca huynh thật tốt.
Thất tiểu thư nhất thời xúc động, Điền Dã chỉ cảm giác một thân thể yêu kiều nhỏ bé ôm chặt hắn, thoáng chốc một mùi hương xử nữ phả lên mũi làm đầu óc hắn mê mẩn.
Chết rồi, có phải mình đã đi quá xa rồi hay không? Vị Thất tiểu thư này năm nay mới có bao nhiêu tuổi, vẫn chỉ là một trái táo xanh, vậy mà mình... Mẹ kiếp! Lão tử thật vô lại mà!
- A...
Tâm tình đang lúc vui sướng, Thất tiểu thư chợt cảm thấy có điều gì không đúng, nàng vội buông Điền Dã ra, ánh mắt nhìn chằm chặp xuống chỗ đũng quần.
- Nhị ca, trong quần của huynh hình như vừa có con gì chui vào.
- Không có gì, chỉ là một vật tà ác chuyên trừng trị nữ nhân... Không biết nghe lời.
Bốn chữ "không biết nghe lời" Điền Dã cố tình nói nhỏ.
- Thứ tà ác chuyên trừng trị nữ nhân...
Thất tiểu thư lẩm nhẩm trong miệng, nàng như người lạc trong sương mù, nhất thời vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của Điền Dã.
Vì để tránh tiểu nha đầu hỏi nhiều, miễn lộ ra những thứ không hay, Điền Dã vội đánh trống lảng:
- Ngọc Nương này, thường ngày muội ngoài chơi với đám gia đinh tỳ nữ thì không làm việc gì nữa ư?
Vấn đề này có phần hơi khiếm nhã, ở thời đại này thế nhân mặc định nam tôn nữ ty, nữ giới chỉ là phái yếu, hầu hết đều không được đi học chữ, chỉ ở trong nhà đảm đương công việc nuôi dạy con cái.
Ngọc Nương lườm hắn một cái, hừ hừ nói:
- Huynh không biết hay cố tình nói ra để trêu muội? Còn phải hỏi sao, mấy hôm nay nãi nãi tự nhiên bắt muội suốt ngày trong phòng học cái gì mà Ngọc nữ kinh, Nữ công gia chánh... Lại còn sai vú nuôi dạy muội thêu thùa làm muội chán muốn chết! Đấy Nhị ca huynh xem hai tay của muội đầy vết thương bởi kim đâm đây.
Vừa nói nàng vừa xòe hai bàn tay ra, chỉ thấy giữa những ngón tay trắng như ngọc hiện lên chi chít vết xước đỏ do bị kim đâm. Đoạn Ngọc Nương thở dài, than vãn:
- Ngọc Nữ tố kinh, Nữ công gia chánh... Nghe thôi cũng thấy chán muốn chết! Lại còn mấy công việc may vá y phục nữa chứ! Nãi nãi không biết nghĩ cái gì nữa? Mấy việc đó chẳng lẽ không để đám nô tỳ làm được sao, liên hệ gì tới muội chứ? Thật vất vả mới trốn được ra đây. Nhị ca, huynh thấy rồi đấy, từ giờ trở đi huynh nhất định phải thường xuyên đến chơi với muội, không cho phép huynh nuốt lời đâu.
- Ngọc Nương ngoan, kì thực nãi nãi cũng chỉ muốn tốt cho muội.
Điền Dã bật cười, hắn khẽ xoa đầu Thất tiểu thư, nguyên lai đây cũng là một đứa bé đáng thương, có lẽ cũng bởi vì không có ai quan tâm đến nàng mới khiến tính cách của nàng trở nên ngỗ nghịch, kì thực nàng làm vậy cũng chỉ vì muốn người khác chú ý đến mình hơn. Hắn thần hứa với lòng mình, từ giờ trở đi sẽ chăm sóc nàng, coi nàng như thân muội muội của mình.
- A, đúng rồi Nhị ca.
Thất tiểu thư nhớ đến một việc, liền nói ngay:
- Không nói thì suýt chút nữa quên mất, Nhị ca này, mồng tám tháng tới vừa dịp đến sinh nhật của tỷ tỷ, hôm đó huynh nhất định không được quên cùng muội ra hậu sơn thăm tỷ tỷ.
Ra hậu sơn thăm tỷ tỷ?
Điền Dã tròn mắt, hắn còn có một vị tỷ tỷ, thật kì quái tỷ tỷ của hắn không ở trong phủ mà lại chọn ra sau núi sống, chẳng lẽ cô ta được gả cho khỉ rừng?
Thấy Nhị ca mặt mũi mơ hồ, Thất tiểu thư lập tức nhớ đến đám người hầu bàn tán, Nhị gia từ sau khi trở về một số chuyện không còn nhớ rõ nữa, nàng bèn kể về thân thế vị tỷ tỷ kia cho hắn nghe.
Nguyên lai vị thân tỷ kia gọi là Điền Phong Bình, bọn họ ba người đều cùng một thân mẫu sinh ra, Điền Phong Bình chính là Đại tỷ, Điền Nhất Lòng là Nhị đệ, sau còn có mấy huynh đệ cùng cha khác mẹ nữa, và cuối cùng là Thất tiểu thư đứng hàng thứ bảy cũng là con út.
Vài năm trước Điền Phong Bình đã gả ra ngoài, lương phối của nàng là huyện úy Ô trấn, người này họ Mã, thế nhưng hai người thành thân chưa được bao lâu, Mã Huyện úy được tiến cử lên chức Thiên hộ trực tiếp chỉ huy một lộ quân binh cấp tốc ra quan ải kháng địch, từ đó đến nay không thấy trở về, có người nói trong trận chiến đó binh đội của Mã Thiên hộ rơi vào trận địa do địch tập kích, rốt cuộc toàn quân bị diệt, mà họ là những người may mắn sống sót, khẳng định chính mắt mình trông thấy phu quân của Điền Phong Bình bị vây công từ bốn phía, bỏ mạng nơi sa trường, đến manh giáp cũng chẳng còn.
Vì quá đau buồn, lại không muốn chấp nhận sự thật là phu quân mình đã tử trận. Điền Phong Bình tự mình rời khỏi Mã gia, tìm đến sau núi dựng lều cỏ, lập lời thề sẽ ở đây chờ đợi đến khi thấy tướng công trở về, nàng hàng ngày đều làm bạn với cây cỏ gió núi, mặc cho Điền Mã hai nhà hết lời khuyên ngăn.
Quả là một nữ tử si tình!
Điền Dã âm thầm cảm thán, cũng có chút tò mò muốn gặp vị Đại tỷ trên danh nghĩa này của mình.
Hắn khẽ bóp cái nhỏ của Thất tiểu thư:
- Nha đầu ngốc, nàng là tỷ tỷ của chúng ta, khỏi cần muội nói ta cũng sẽ đến thăm tỷ ấy, chỉ cần muội thích bất kỳ lúc nào ta sẽ cùng muội đi.
Thất tiểu thư vội gạt tay hắn, bất mãn nói:
- Nhị ca thối, huynh lại bắt nạt người ta nữa.
Điền Dã cười ha hả, chợt nghe tiếng bước chân lại gần, ngoảnh lại thì trông thấy một lão phụ nhân nét mặt từ mi thiện mục, thấp thoáng ẩn hiện vẻ uy nghiêm, mái tóc tuy đã pha sương quá nửa nhưng vẫn hết sức minh mẫn, đi đứng thẳng lưng.
- A, nãi nãi người đến thật đúng lúc.
Vừa thấy lão phụ nhân, Thất tiểu thư vội chạy đến khoác tay bà. Lão phụ nhân đương nhiên không ai khác ngoài nãi nãi đáng kính của nàng.