Chương 6: Đi Dạo

Cũng không biết đã qua triền miên bao nhiêu lần, hai người nằm gục xuống sàng, quấn quýt như hai con rắn, vô lực chìm vào giấc ngủ.

Trời còn chưa kịp hửng đông, đang lúc mơ màng chợt cảm giác bên cạnh động đậy, chậm rãi mở hai mắt chỉ thấy Tam nương bên cạnh da thịt trắng nõn, bóng lưng kiều mị, chiếc eo thon gọn, thấp thoáng vùng kiều độn cong vút tựa như một trái mật đào vừa chín. Nàng vụng về khoác lên mình bộ y phục có chút nhàu nát, chẳng phải là "tác phẩm" do một tay hắn tối qua tạo nên sao?

Điền Dã chưa ngồi dậy ngay mà đưa tay nắm lấy ngọc thủ của nàng, cổ họng phát ra âm thanh lười biếng:

- Tam nương của ta... Bảo bối... Nàng định đi đâu? Giờ vẫn còn sớm, ở lại với ta một lát.

Miệng nói đồng thời đưa tay vuốt ve tay Tam nương, không dừng lại ở đó hắn trượt xuống eo nàng, thoải mái xoa nắn.

Tam di nương giật mình, miệng khẽ ngân lên một tiếng, toàn thân lập tức mềm nhũn như bún, nhưng nàng nhanh chóng bừng tỉnh vội vàng đẩy ma chưởng đang tác quái của Điền Dã ra khỏi người mình. Nàng nhìn hắn hờn dỗi nói:

- Chàng còn hỏi sao? Tất nhiên là đi về phòng rồi, chàng cũng biết quan hệ giữa chúng ta rồi đấy, ta là Tam nương của chàng, nếu ở lại đến sáng, chẳng may đi ra bị người khác trông thấy, thân phụ này có nhảy xuống sông Hoàng hà mười lần cũng không gội rửa hết.

Thì đúng là vốn như vậy mà, ngươi có nhảy vài trăm vài ngàn lần cũng vẫn như vậy thôi. Mẹ nó, nếu không được chứng kiến cái vẻ lẳng lơ của ngươi hôm qua, lão tử đã tưởng trước cửa phòng treo kim bài trinh tiết rồi. Điền Dã cười khà khà, vươn tay kéo Tam di nương lại gần mình:

- Bảo bối của ta, ai cho nàng nhảy xuống cái chỗ đó, nàng chỉ cần nhảy vào lòng bổn công tử là được.

Mẹ kiếp, lão tử quả nhiên tối qua không đánh răng. Nói xong câu này, Điền Dã bất giác cảm thấy cổ họng mình có chút lờ lợ,  ôm lấy Tam di nương rồi nói tiếp:

- Nàng yên tâm, mấy hạ nhân bên ngoài đều bị bản công tử đuổi đi hết, kẻ nào dám hó hé nửa lời, lão tử cắt cái đó của hắn.

- Nhưng nếu là nữ thì sao?

- Thì tất nhiên là...

Tam di nương khẽ đấm vào ngực Điền Dã, ai oán nói:

- Chàng chỉ biết hưởng thụ bản thân chàng, có từng nghĩ vạn nhất chuyện chúng ta đến tai lão phu nhân, chàng thì tốt, thân là đích tôn bất quá chỉ bị phạt nhẹ, còn với lão nương ta, bọn họ tự nhiên cho rằng ta là người đàn bà không biết liêm sỉ, thân là mẹ kế lại đi dụ dỗ con chồng... Ài, nhẹ thì bị đánh gãy chân đuổi khỏi Điền phủ, nặng thì bị nhốt ào lồng sắt thả xuống sông... Nhất Long à, chàng không phải không biết gia pháp Điền phủ kinh khủng cỡ nào chính vì vậy chàng phải đối tốt với Tam nương, vạn vạn lần đừng để Tam nương của chàng phải chịu ủy khuất.

Tam di nương đầu dựa vào vai hắn khóc thút thít.

- Nghiêm trọng như vậy à?

Điền Dã vờ như không thấy dáng vẻ ủy khuất của Tam nương, tròn mắt hỏi.

Tam di nương thì tưởng hắn bị mình dọa sợ, chỉ cảm thấy tên Điền Nhất Long ngày thường hoành hành ngang ngược tự nhiên hôm nay lại chỉ vì vài câu đã ngoan ngoãn một cách lạ thường. Nàng hôn "chụt'' một cái vào má Điền Dã, đáp:

- Tuy gia pháp Điền gia nghiêm khắc song chàng đừng quá lo lắng, chỉ cần chàng biểu hiện cho tốt làm lão phu nhân mãn ý, vị trí gia chủ tương lai ắt sẽ về tay chàng, đến lúc đó chúng ta không còn phải gặp nhau lén lút nữa.

Có ý tứ! Khó trách ngươi thân là Tam nương lại cả gan đi dụ dỗ nhi tử của trượng phu, cũng đúng với dáng vẻ hồ ly của ngươi, trước sau gì cũng bị tên Điền Nhất Long cưỡng đoạt, thay vì ra vẻ thanh cao khước từ hắn chi bằng ngoan ngoãn một chút, sau này hắn dù có chán ghét ngươi cũng không nỡ vứt bỏ.

Tam di nương lại đẩy hắn ra, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt nói:

- Chàng đừng hồ nháo nữa, ta về sớm cũng bởi vì lát nữa còn phải xuống bếp tự tay chuẩn bị dược thiện dâng lên lão phu nhân, à mà cả chàng nữa, tuy lão phu nhân nói chàng cần được nghỉ ngơi nhưng thiết nghĩ chàng cũng nên đi thăm  người cùng các vị thúc bá trong tộc, sau này chàng kế thừa sẽ thuận lợi hơn.

Đại gia tộc quả nhiên là đại gia tộc, nguyên chuyện đi thỉnh an hết người này người kia đã đủ khiến người ta đau đầu.

Trong đầu Điền Dã ngầm suy tính, đã đi con đường này rồi tuyệt chẳng thể quay lại, đừng nói số phận trói chân vài Điền phủ, mà ngay cả Hắc y nhân cũng không tha cho hắn.

Dường như sợ nói thêm một câu, mình sẽ không thể rời khỏi đây. Tam di nương đứng dậy, dứt khoát ra khỏi phòng, chỉ là chưa đi quá ba bước, thân hình chợt lảo đảo, chật vật nắm lấy thành cửa.

- Ý, Tam nương nàng làm sao vậy? Phải chăng có chỗ nào không khỏe.

Thấy Tam nương ngồi bệt dưới đất, dáng vẻ như vừa phá thân xong, Điền Dã không khỏi nghi hoặc, không phải a! Rõ ràng mình cảm nhận rất rõ đây vốn dĩ không phải lần đầu, chẳng lẽ ở thời đại này đã có thuốc hồi trinh? Không đúng a!

Điền Dã vội vàng lắc đầu, thấy hắn bộ dạng ngờ nghệch, dường như cũng không định lại đỡ mình ngồi dậy, Tam di nương liền dành cho hắn một cái lườm nguýt:

- Chàng còn hỏi nữa, cũng tại cái đồ vô lương tâm nhà chàng, tối qua đã nhắc chàng nhiều lần, nhẹ nhàng thôi mà chàng không chịu khiến cả người lão nương đến giờ vẫn còn đau nhức.

Nghe nàng nói câu này, Điền Dã mới chợt tỉnh ngộ, hồi tưởng lại buổi tối hôm qua hắn giống như biến thành một con dã thú, điên cuồng ôm lấy thân thể nàng, dù phát tiết bao nhiêu cũng không thấy đủ, mỗi khi Tam nương cảm thấy thỏa mãn lại bất ngờ bị hắn đẩy ngã, hung hăng phát tiết, mãi đến nàng đầu hàng van xin, hắn mới tạm tha cho nàng, nhưng chỉ được một lúc, Tam nương đáng thương lại bị hắn bất ngờ đột kích.

Tam di nương hừ hừ nói:

-Tại sao mới ra ngoài có hơn một tháng chàng lại trở nên hung bạo như vậy? Trước đây chàng bất quá chỉ được vài phút rồi lại nằm ngủ như con chó chết, hơn nữa mấy cái tư thế đó... Xấu hổ chết đi được.

Điền Dã nghe xong trợn trừng mắt, Điền Nhất Long, kẻ dâm tặc trong truyền thuyết không lẽ nào lại yếu như vậy? Vô lý, thật quá vô lý mà!

Hắn ho khan vài tiếng hời hợt đáp:

- Vậy à? Nàng thích chứ, để lần sau chúng ta chuyển sang tư thế mới, để từ từ ta dạy nàng.

Điền Dã cũng không hiểu vì sao, chỉ biết sau khi được Hắc y nhân cải tạo thân thể, trên phương diện nam nữ, hắn bỗng cảm thấy khỏe mạnh lạ thường, dù bao nhiêu cũng không thỏa mãn, điều này có thể là do tác dụng phụ của độc tính trong cơ thể hắn.

Tam di nương ly khai, Điền Dã cũng không ngủ được nữa, ngồi không đến tận sáng, vệ sinh cá nhân xong thì hào hứng đi ra ngoài.

Điền phủ tiểu viện, lầu các có đến mấy chục tòa, không cẩn thận lại vào nhầm phòng của người khác. Điền Dã nhàn nhã đi dạo, đã rất lâu rồi hắn không được cảm thấy thoải mái như lúc này. Phải nói chỗ này quang cảnh rất tốt, phong thủy sắp xếp rất hài hòa. Đi qua hành lang chữ Ất phía xa chính là hoa viên, từ xa đã trông thấy hồ nước, hòn giả sơn phảng chiếu ánh nắng sương mai, quả là phong cảnh vừa cao quý lại vừa phong tình.

Lúc đi ngang qua hòn giả sơn chợt nghe thấy thanh âm van xin thảm thiết:

- Thất tiểu thư, nô tài biết sai rồi, xin Thất tiểu thư khai ân nương tình tha cho nô tài.

- A A... Đau quá! Thất tiểu thư tha mạng! Nô tài sai rồi, lần sau không dám ăn gian nữa...

- Huynh đệ, xin các ngươi nhẹ tay một chút, cái lưng của ta không chịu nổi nữa rồi...

-...

Điền Dã nhất thời nhướng mày, rảo bước đi đến địa phương phát ra thanh âm. Tới nơi, hắn âm thầm giật mình, chỉ thấy phía trước có ba người nằm sấp trên nền gạch, cả ba mặt sắc phục gia đinh, mặt mũi nhem nhuốc như trát nhọ nồi, phía trên là cũng là ba tên gia đinh khác, mỗi người cầm một chiếc gậy lớn, ra sức đập vào mông ba tên gia đinh đang nằm trên mặt đất, ra tay hết sức dứt khoát, mỗi lần đập xuống người bên dưới lại kêu gào lên thảm thiết. Một gã gia đinh bị đánh đến mức ngất đi, đầu gục xuống giày Điền Dã.

- Nhị gia!

Thấy Điền Dã đột nhiên xuất hiện, ba tên gia đinh cầm gậy đình chỉ động tác, nhất tề cúi đầu chào hắn.

- Đã phát sinh chuyện gì?

Nhìn ba tên gia đinh bị đánh thê thảm, run rẩy bên dưới, Điền Dã âm thầm lắc đầu, hắn không biết quá nhiều những chuyện xảy ra trong đại phú hào, nhưng nhìn bọn họ như vậy, hắn cảm thấy không đành lòng, dù gia đinh không làm chủ tử mãn ý nhưng cũng không cần thiết trừng phạt họ như vậy.

Hai tên gia đinh kia phát hiện mình không bị đánh nữa, vô lực nhìn lên xem có vị chủ tử nào nhủ lòng từ bi cứu giúp bọn họ, bất quá vừa trông thấy Điền Dã, cả hai lập tức run rẩy, vội bò lê không dám ngẩng mặt nhìn, tựa hồ Điền Nhất Long so với vị Thất tiểu thư kia càng đáng sợ hơn nhiều.

Đám gia đinh cầm gậy ba mặt nhìn nhau, như thể đây là một câu hỏi hết sức kì quái vậy. Một gã nhanh nhảu, kính cẩn đáp:

- Dạ thưa Nhị gia, chúng nô tài phục mệnh của Thất tiểu thư mang ba kẻ này ra thi hành gia pháp.

Thất tiểu thư?

Điền Dã miệng lẩm nhẩm, danh tự này lạ hoắc, hắn chưa từng nghe qua. Hắn lại hỏi ba tên gia đinh cầm gậy:

- Rốt cuộc bọn chúng đã phạm phải lỗi lầm gì mà Thất tiểu thư lại trừng phạt chúng nặng như vậy?

Một gã gia đinh bên cạnh cười hèn mọn:

- Dạ thưa Nhị gia, ba tên cẩu nô tài này được Thất tiểu thư ban tọa chơi cờ, vốn dĩ được nàng đích thân mời cùng nàng chơi cờ chính là niềm vinh hạnh, mộng tưởng của bao nhiêu gia đinh trong phủ, vậy mà bọn chúng không biết thân phận, cậy sủng mà kiêu, nhân lúc Thất tiểu thư lơ đãng bèn giở trò gian lận qua mặt tiểu thư khiến nàng nổi giận lệnh cho chúng nô tài mang gia pháp ra trừng trị đám cẩu nô tài dám khi phụ chủ tử này. Có phải không Trương Tam, Lý Tứ?

Gã gia đinh nọ giải thích một hồi, quay sang ba gã gia đinh đang nằm co rúm dưới đất lên giọng dọa nạt, chỉ thấy bọn họ người môi mím chặt, người trong mắt hiện đầy vẻ hoang mang, người muốn phản bác nhưng lại thôi, rốt cuộc cả ba đành phải cắn răng phẫn uất gật đầu.

Quát nạt ba gã gia đinh kia một hồi, tên nọ lại quay sang Điền Dã vẻ mặt xu nịnh, Điền Dã chỉ thấy trên mặt người này in rõ hai chữ "Ác đinh", hắn cũng lười để ý đến hạng người này, dù gì làm hạ nhân trong một gia tộc đại phú hào, đôi lúc hoàn cảnh tạo nên tính cách. Căn cứ vào lời của tên nọ, theo hắn thấy ba gã gia đinh bị đánh kia bộ dạng sợ trước sợ sau, bọn chúng sao có thể có cái gan đi chọc giận chủ tử được, khả năng là vị Thất tiểu thư kia thẹn quá hóa giận mới sai người mang chúng ra đánh cốt để chữa thẹn.

- Các ngươi lập tức mang ba người này đến y quán chữa trị.

Điền Dã phất tay, ở thế giới trước kia của hắn cũng có những kẻ cậy mình dòng dõi thế gia, ỷ thế ức hiếp người khác, loại người như vậy hắn vô cùng chán ghét, vị Thất tiểu thư kia tuy chưa gặp mặt nhưng nhìn cách nàng hành xử với hạ nhân, một chút hảo cảm trong lòng cũng tiêu thất.

- Cái gì? Nhị gia bảo sao? Ngài muốn chúng nô tài mang ba tên này đến y quán cứu chữa?

Đám gia đinh cầm gậy trợn mắt không thể tin vào lỗ tai mình.

- Các ngươi bị điếc à? Có cần ta nói lại một lần nữa không?

- Nhưng mà Thất tiểu thư, nàng...

- Không nhưng nhị gì cả, nếu Thất tiểu thư có hỏi cứ nói là lệnh của bổn thiếu gia là được.

- Dạ...

Đám tên gia đinh bất đắc dĩ gật đầu nhanh chóng đỡ ba người nọ ngồi dậy, trong lòng đầy nghi hoặc, kì quái Nhị gia sao tự nhiên hôm nay lại nhân từ như vậy. Ba người nọ được Nhị gia nhân từ tha tội, đã vậy còn sai người đem họ đến y quán chữa trị, liên tục nói lời cảm tạ hắn.

Nhìn đám gia đinh bị đánh đến mức không dậy nổi phải nhờ người khiêng đi, Điền Dã lắc đầu, nhất thời cảm thán, nếu đổi lại hắn không phải là một thiếu chủ sống trong nhung lụa vinh hoa phú quý mà là một người bình thường thì không biết số phận sẽ trôi dạt đến nơi nào nữa, thôi thì lúc này tình cảnh có chút bi đát nhưng xem ra hắn so với những người khác vẫn còn rất thảnh than.

Đúng lúc này đột nhiên đầu Điền Dã chỉ nghe "oanh" một tiếng, nhất thời choáng váng, thiếu chút nữa liền ngã ngửa ra đất. Điền Nhị gia không tự chủ lùi lại vài bước, lắc lắc đầu, nhìn xuống cái thứ vừa va trúng đầu mình trên nền gạch chỉ thấy nó có hình tròn lớn chừng một quả bóng , xung quanh buộc nhiều dây kết bằng vải lụa với vô số màu sắc bắt mắt, thì ra đó là một quả tú cầu. Hắn còn đang định nhặt quả tú cầu lên thì chợt nghe thấy một giọng nói yêu kiều:

- A... Nhị ca, huynh đến rồi à!

---+-++++-------

Các vị đạo hữu thứ lỗi, dạo này tại hạ hơi bận.

Huynh đài nào cần đàm đạo, xin liên hệ: kienchamchi97@gmail.com