Ai là người gần sếp nhất chứ? Đương nhiên là vệ sĩ!
Nếu như có thể thuận lợi trở thành vệ sĩ của Đường Khả Tâm của Tập đoàn Thiên Duyệt thì tốt nhất là vị trí cận vệ, đấy là điều kiện trời cho để cua được cô nàng này.
Mình thì cũng không được đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nhưng chỉnh trang lại cũng được coi là tuấn tú lịch sự, một soái ca tiêu chuẩn, nếu biểu hiện tốt một chút thì chẳng lo mỹ nữ không động lòng.
Còn về chuyện tại sao hắn biết việc Tập đoàn Thiên Duyệt đang tuyển dụng vệ sĩ thì…đây không phải là ngẫu nhiên nghe được, mà hắn phải mất một bữa tiệc và một cây thuốc lá thơm cho một nhân viên trong tập đoàn để đổi lấy thông tin.
Đổng Lan gật đầu, trong lòng thầm nghĩ như thế còn có vẻ tương xứng với bộ đồ của hắn. Vệ sĩ là vị trí thường xuyên tháp tùng cán bộ cao cấp của tập đoàn đến những nơi sang trọng, với bể ngoài của hắn như vậy thì cũng không khiến công ty mất điểm được.
- Được, Tiêu Vân, nếu như anh đến phỏng vấn vị trí vệ sĩ thì anh hẳn phải biết trình tự rồi chứ? Xin hỏi tuổi tác, học vấn của anh, có phải là bộ đội đặc chủng giải nghệ không?
Đổng Lan lấy một mẫu phỏng vấn ra, định ghi chép lại thông tin cơ bản của Tiêu Vân.
- Tôi 23 tuổi, trình độ tốt nghiệp trung học phổ thông, không có kinh nghiệm bộ đội đặc chủng.
Tiêu Vân trả lời thành thật.
- Cái gì? – Đổng Lan lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân – Anh chỉ có trình độ trung học phổ thông thôi ư? Còn không phải là bộ đội đặc chủng giải nghệ nữa? Thế anh có phải là đệ tử môn phái nào không? Sư phụ là ai?
- Không môn không phái!
Đổng Lan cười:
- Anh bạn này, cậu không phải là bộ đội đặc chủng, cũng không phải đệ tử của cao nhân, chúng tôi dựa vào đâu để đánh giá rằng anh có thể đảm nhiệm vị trí vệ sĩ? Anh phải biết rằng vệ sĩ của Tập đoàn Thiên Duyệt phải là bộ đội đặc chủng, hoặc là môn phải lớn trong nước như thiếu lâm này, võ đang này… Tôi thấy anh…
Đổng Lan nói xong, khẽ lắc đầu. Tuy chàng thanh niên này nhìn qua có điểm khác biệt, nhưng lý lịch thì…
- Giám đốc Đổng nhìn nhận như vậy khó tránh khỏi phiến diện, chẳng lẽ cứ không phải là bộ đội đặc chủng, không phải là đệ tử danh môn thì không làm vệ sĩ được sao? Mời giám đốc Đổng xem!
Nói xong, Tiêu Vân khẽ động một chút.
Đổng Lan vẫn còn chưa hiểu sự tình:
- Cậu định cho tôi xem cái gì?
Tiêu Vân mỉm cười, đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc kẹp tóc tinh xảo.
- Hả?
Đổng Lan ngạc nhiên, vội vàng sờ trên đầu mình, phát hiện ra là không thấy chiếc kẹp tóc đâu.
Lúc này, Đổng Lan không thể không thay đổi cách nhìn về Tiêu Vân.
Tiêu Vân đã được Diêm Vương tăng lên mười lần sức mạnh, có thể sử dụng quyền pháp càn đạo. Loại võ công này quan trọng nhất là tốc độ. Vậy nên với thực lực hiện nay của Tiêu Vân, lấy kẹp tóc từ trên đầu Đổng Lan mà không bị cô ta phát hiện thì cũng không phải là chuyện khó.
- Chiếc kẹp tóc rất đẹp.
Tiêu Vân cười cười, đưa chiếc kẹp tóc trả lại cho Đổng Lan rồi nói:
- Giám đốc Đổng, tôi nghĩ cô cũng nhìn ra được thực lực của tôi, tôi tin là không hề kém cạnh so với bất cứ vệ sĩ nào của quý công ty đâu. Trước khi tới đây tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, với thực lực của tôi, coi như cũng đủ tư cách để làm vệ sĩ cho Tổng giám đốc Đường, cho dù không làm vệ sĩ cho Tổng giám đốc Đường thì làm vệ sĩ của Đường tiểu thư cũng thừa khả năng rồi. Mục tiêu của tôi là làm vệ sĩ cho Tổng giám đốc Đường và Đường tiểu thư, những người khác không đủ tư cách để tôi bảo vệ. Nếu như không làm vệ sĩ cho hai người này ở Tập đoàn Thiên Duyệt thì coi như hôm nay tôi chưa từng đến đây. Tôi vẫn mong có thể làm vệ sĩ cho Tổng giám đốc Đường.
Đổng Lan có chút khó xử.
Tổng giám đốc Đường tất nhiên là ông chủ Đường Quân của Tập đoàn Thiên Duyệt rồi.
Vệ sĩ của ông chủ làm sao đến lượt một giám đốc nhân sự nhỏ nhoi như cô ta quyết định được?
Lúc này, cô ta đã bỏ qua một vấn đề, đó là cường thế của Tiêu Vân.
Nếu như đổi lại là người khác, nói những lời cuồng vọng như vậy, có lẽ Đổng Lan đã đuổi ra ngoài từ lâu rồi. Thế nhưng người đang đứng trước mặt này lại khiến cô ta có một cảm giác thâm sâu khó lường, có thể việc Tiêu Vân lấy chiếc kẹp tóc ngay trước mặt cô ta khiến cô ta quá kinh ngạc. Dù sao thì trực giác cũng khiến cô ta cho rằng nếu đuổi anh ta đi sẽ là một sai lầm. Phụ nữ luôn tin vào trực giác, vì thế Đổng Lan chủ động quên đi sự cuồng vọng của Tiêu Vân.
- Chỗ của Tổng giám đốc Đường tôi thấy cũng đủ người rồi, chỗ Đưởng tiểu thư thì còn có chút khả năng, nhưng mà có được hay không thì không phải tôi quyết định, phải xem ý của Đường tiểu thư thế nào.
Tiêu Vân cười thầm trong lòng, thế này chẳng phải là được rồi sao? Nếu như chỗ Tổng giám đốc Đường chưa đủ người mới là phiền phức, mục đích của tôi là Đường tiểu thư mà!
Nhưng Tiêu Vân không thể hiện ra ngoài mặt:
- Thế thì, nhờ giám đốc Đổng đưa tôi đến chỗ Đường tiểu thư được không?
- Được, cậu đi theo tôi.
Đổng Lan tự mình đưa Tiêu Vân đến tầng hai mươi tư tòa nhà Thiên Duyệt. Bất cứ ai thuộc Tập đoàn Thiên Duyệt đều biết cả tầng này chỉ thuộc về một người, đó là Đường Khả Tâm.
Đổng Lan đến gõ cửa. Một giọng nói thanh thúy vang lên:
- Vào đi.
Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Vân liền đoán ra người này nhất định là Đường Khả Tâm bởi giọng nói khiến người ta nghe xong thấy tinh thần nhẹ nhàng, nghe giọng biết người, chủ nhân của giọng nói này nhất định là một mỹ nữ tuyệt sắc.
Trong phòng có hai người, một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt phổ thông, lưng hơi còng, đứng ở một góc phòng như một pho tượng, khiến người ta dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của ông ta.
Người còn lại là một thiếu nữ, quay lưng lại về phía hắn. Cô ngồi trên salon, vừa xem ti vi vừa ăn đồ ăn vặt, đôi chân thon dài trắng nõn lắc qua lắc lại.
Chỉ cần như vậy thôi, cô gái này đã khiến Tiêu Vân có một cảm giác kinh tâm động phách, thiếu nữ thế này chỉ có trên trời thôi!
- Đường tiểu thư…
- Gọi tôi là mỹ nữ siêu cấp khuynh đảo chúng sinh miểu sát mỹ nam!
Đổng Lan chưa kịp nói hết câu đã bị Đường Khả Tâm ngắt lời.
- À? Là mỹ nữ siêu cấp … khuynh đảo chúng sinh… miểu sát…mỹ nam…
Đổng Lan phải cố gắng lắm mới gọi được đầy đủ tên của cô, cô gái đáng thương này đã mệt đến mức toàn thân đổ đầy mồ hôi.
Tiêu Vân cố nhịn cười, chẳng lẽ đây là một trong ba tú nữ Tân Hải – Đường Khả Tâm sao? Căn bản là một cô nhóc chưa lớn mà, hơi khác so với hình tượng Đường Khả Tâm trong truyền thuyết.
Đường Khả Tâm trong truyền thuyết là một người có thiên phú kinh doanh, cô mới chỉ vào Tập đoàn Thiên Duyệt có hai năm mà đã khiến tổng tài sản của Thiên Duyệt tăng lên gấp đôi, người trước mặt hắn là cô gái đó ư?
- Ừm.
Đường Khả Tâm không để ý tới Tiêu Vân, nói chuyện với Đổng Lan khá vui vẻ:
- Nói đi, có chuyện gì?
Lúc nói chuyện, mắt Đường Khả Tâm thậm chí vẫn còn dán vào màn hình TV.
- Tiểu thư, đây là Tiêu Vân, đến phỏng vấn làm vệ sĩ cho cô. Cô xem…
- Không muốn không muốn! Cô đưa người đi đi! Thông báo tuyển vệ sĩ là ý của ba tôi, không liên quan gì đến tôi!
Đổng Lan còn chưa nói xong thì Đường Khả Tâm đã ngắt lời.
Lúc này, Tiêu Vân mới có cơ hội để nhìn khuôn mặt Đường Khả Tâm. Khuôn mặt đó quả thực như một tác phẩm cao siêu của nghệ sĩ điêu khắc tạo nên, còn tinh xảo hơn cả búp bê Barbie, quả nhiên không hổ danh là một trong ba tú nữ Tân Hải.
Đổng Lan có chút khó xử, đưa mắt nhìn Tiêu Vân, tỏ ý là mình cũng hết cách rồi.
Tiêu Vân mỉm cười, đột nhiên nói lớn:
- Lúc đầu tôi còn có chút do dự, nhưng bây giờ thì có thể xác định rằng Đường tiểu thư thực sự cần một vệ sĩ rồi, mà còn là vấn đề bức thiết nữa.
Đường Khả Tâm rõ ràng không ngờ rằng một tên đến phỏng vấn làm vệ sĩ mà lại có lá gan lớn nói với cô như vậy. Cô ta có chút tò mò, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Vân.
Từ đầu tới giờ cô vẫn chưa nhìn Tiêu Vân, lúc này mới quay sang nhìn hắn, cảm giác cũng như Đổng Lan khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, thấy Tiêu Vân có chút khác biệt.
- Anh vừa nói gì?
Đường Khả Tâm hỏi.
Tiêu Vân nói:
- Một vệ sĩ xuất sắc không chỉ bảo đảm sự an toàn của chủ nhân, mà còn có trách nhiệm với cơ thể của chủ nhân. Như vệ sĩ hiện tại của cô đúng là không xứng với chức vụ, sao có thể để chủ nhân ăn loại đồ ăn vặt như thế này mà cũng không quản không hỏi han gì? Loại thực phẩm nhiều chất béo này toàn là loại đồ ăn rác rưởi, khong có chất dinh dưỡng, không tốt cho cơ thể, điều quan trọng hơn là sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát dục của bộ ngực.
Đường Khả Tâm đỏ bừng mặt, chút cảm tình vừa dành cho Tiêu Vân đã bị quét sạch. Cô tức giận nói:
- Anh nói cái gì? Anh…anh dám nói ngực tôi nhỏ…
Thực tế thì ngực Đường Khả Tâm cũng không quá nhỏ, nhưng có vẻ như cô không mấy tự tin.
Tiêu Vân cười nói:
- Tôi không nói vậy, đấy là cô tự nghĩ thế.
- Tôi nghĩ thế nào anh làm sao biết được, chẳng lẽ anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi à?
Tiêu Vân đương nhiên là đọc được suy nghĩ của cô ta, nếu không thì làm sao hắn biết được bí mật này? Nhưng mà bí mật động trời này tuyệt đối không được nói ra.
Tiêu Vân cười nói:
- Nếu như cô thấy ngực cô không nhỏ thì tại sao vừa gặp tôi cô đã ưỡn ngực về phía trước? Một cô gái mà ưỡn ngực về phía đàn ông thì thường là kiểu người không tự tin vào ngực mình.
- Anh…
Đường Khả Tâm không nói lên lời, những gì Tiêu Vân nói là thật. Quả đúng là khi vừa nhìn thấy Tiêu Vân, cô có hơi ưỡn ngực về phía trước một chút.
Đổng Lan bịt miệng lại, cố nhịn cười. Cô là phụ nữ, thi thoảng cũng có tiếp xúc một số chuyện của tầng lớp cán bộ cao cấp, một vài chuyện cô có biết một số thông tin, Đường Khả Tâm quan tâm nhất chính là ngực mình không bằng người khác.
Cô nàng có một cô em họ, mới mười sáu tuổi mà ngực đã to hơn ngực cô nàng hẳn một vòng. Điều này khiến Đường Khả Tâm vô cùng tự ti, thi thoảng lại len lén tập yoga để làm to ngực.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là Tiêu Vân chẳng phải đến đây để phỏng vấn sao, còn chưa quyết định có để hắn nhậm chức hay không mà đã cãi nhau với chủ nhân rồi, đây đâu phải là vệ sĩ, đây là ông tướng thì có!