Chương 6: PHỎNG VẤN THẤT BẠI

Đổng Lan không biết rằng, đây chính là chiến lược của Tiêu Vân.

Với thân phận và địa vị của Đường Khả Tâm, Tiêu Vân đoán rằng xưa nay sẽ không có người nào dám nói chuyện vô lễ với cô như vậy. Ai muốn theo đuổi cô chắc chắn sẽ cung kính trước mặt cô, cúi đầu khom lưng. Mà hắn thì toàn làm ngược lại.

Như vậy mặc dù sẽ không khiến cô lập tức coi trọng hắn, nhưng cũng đủ lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.

Trước giờ Tiêu Vân cũng không nghĩ tới lại có thể theo đuổi thiếu nữ xinh đẹp cao cao tại thương nhanh như vậy. Muốn theo đuổi người đẹp, trước tiên phải lưu lại ấn tượng trong lòng người đẹp mới là quan trọng nhất, không quan tâm là ấn tượng tốt hay là ấn tượng xấu, trước tiên lưu lại ấn tượng rồi nói. Đối với người đẹp ngưỡng mộ trong lòng, đáng sợ nhất không phải ấn tượng của cô ta với anh không tốt, mà là căn bản không hề có ấn tượng về anh.

Mặt Đường Khả Tâm đỏ lên vì tức.

Người đàn ông này… người đàn ông này quả thực quá ghê tởm!

Lại dám chậm chọc ngực của bản tiểu thư nhỏ ngay trước mặt? Không cho anh một chút lợi hại, anh sẽ không biết sự lợi hại của siêu cấp thiếu nữ xinh đẹp khuynh đảo chúng sinh miểu sát mỹ nam!

Chớp mắt, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô.

Đường Khả Tâm đột nhiên cười hì hì nói:

- Nếu anh đến nhận lời mời làm vệ sĩ, như vậy thân thủ chắc chắn rất lợi hại rồi?

- Cũng được!

- Vậy thì tốt!

Đường Khả Tâm chỉ ông lão vẫn luôn đứng bên cạnh:

- Nếu như anh có thể đánh thắng bác Trần, tôi sẽ để anh làm vệ sĩ của tôi. Chẳng qua tôi phải cảnh cáo anh, bác Trần rất lợi hại, nếu như anh bị đánh không xuống giường được, cũng chớ có trách tôi không nhắc nhở anh.

Sắc mặt Đổng Lan thay đổi. Mặc dù trước giờ cô chưa từng thấy bác Trần ra tay, nhưng cô biết, bác Trần đã làm vệ sĩ cho Đường Quân Tác hai mươi năm, không có chút tài năng có thể làm được sao? Anh chàng này còn trẻ như vậy, chỉ sợ…

Cô đang muốn tốt bụng nhắc nhở Tiêu Vân cự tuyệt, không nghĩ tới Tiêu Vân lại nói:

- Giữ lời chứ?

Đường Khả Tâm vội vàng nói:

- Đương nhiên là giữ lời, mau đánh đi!

Thấy Tiêu Vân đồng ý, Đường Khả Tâm có cảm giác thành tựu khi thực hiện được âm mưu. Trong ấn tượng của cô, bác Trần rất ít khi ra tay, thế nhưng mỗi lần ra tay trước giờ đều chưa từng thất bại. Cô rất muốn nhìn một chút bác Trần chỉnh tên cuồng vọng vô lý này thế nào.

Tiêu Vân gật nhẹ đầu, không nhanh không chậm đi tới trước mặt bác Trần:

- Đường tiểu thư nói chỉ cần tôi đánh bại ông là có thể để tôi làm vệ sĩ cho cô ấy.

- Tôi nghe thấy rồi… A!

Bác Trần còn chưa nói dứt lời, liền kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất. Mặt lão tím tái, hai tay che chặt hạ bộ. Thằng nhóc thối này, có biết kính già yêu trẻ hay không chứ!

- Hả? Thế này không tính, không tính! Anh chơi xấu, tại sao anh có thể đá chỗ… chỗ đó của bác Trần? Còn đánh lén nữa?

Đường Khả Tâm đỏ mặt hét lớn.

- Cô cũng không quy định tôi không thể đánh lén. Làm một vệ sĩ, quan trọng nhất là phải cam đoan bảo vệ sự an toàn của người khác, bất kỳ thủ đoạn nào đều có thể sử dụng. Ông ta bị tôi đánh lén thành công, chỉ có thể trách bản thân ông ta không cẩn thận. Nếu như tôi muốn gây bất lợi cho tiểu thư… Trong tình huống hiện giờ thì hậu quả e rằng không tưởng tượng được!

- Thế cũng không được, anh quá vô sỉ, tôi tuyệt đối không cần vệ sĩ vô sỉ như anh, anh đi ra ngoài cho tôi ngay! Chị Đổng, chị lập tức dẫn hắn đi, tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa!

Đường Khả Tâm lớn tiếng nói, tay chỉ ra ngoài cửa.

Đổng Lan bất đắc dĩ cười khổ với Tiêu Vân, ra hiệu Tiêu Vân nên rời đi.

- Cô đã nói nếu như tôi đánh bại ông ta sẽ để tôi làm vệ sĩ của cô!

Tiêu Vân nhắc nhở Đường Khả Tâm không nên quên lời mình đã nói.

- Tôi đổi ý, có được không? Tôi đổi ý rồi! Tôi nói chuyện không tính toán gì hết! Anh lập tức rời đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!

Đường Khả Tâm dùng chiêu sở trường của phụ nữ.

Tiêu Vân nhún vai, tự nhủ với giọng điệu vừa vặn khiến Đường Khả Tâm nghe được:

- Được rồi! Tôi đi! Lúc đầu tôi còn chuẩn bị một bí phương ngực lớn tổ truyền, thấy hiệu quả cực nhanh, lại không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Nghe nói Dương Quý Phi dựa vào thứ này mới thay đổi lớn như vậy, hiện giờ xem ra, chỉ có thể dùng trên người phụ nữ bất hạnh khác…

Nói xong, hắn xoay người rời đi. Đường Khả Tâm nghe được lời Tiêu Vân nói, tinh thần phấn chấn, đưa tay về phía Tiêu Vân, có vẻ như muốn giữ Tiêu Vân lại, nhưng lại ngại nên không nói gì nữa.

Tiêu Vân vừa mới rời khỏi phòng của Đường Khả Tâm, tại một căn phòng rộng rãi khác của cao ốc Thiên Duyệt, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi mặt mũi uy nghiêm chăm chú nhìn màn hình giám sát, trên mặt nở nụ cười thâm ý, thì thào nói:

- Thanh niên này, cũng thú vị…

- Tiêu tiên sinh, chuyện này… tôi chỉ có thể nói rất đáng tiếc.

Rời khỏi phòng Đường Khả Tâm, Đổng Lan khá bất đắc dĩ nói:

- Tính tình của Đường tiểu thư chính là như vậy, vừa rồi nếu anh thuận theo cô ấy một chút, có lẽ chuyện sẽ không thành ra như vậy.

- Không sao, chị Đổng, cảm ơn tất cả những gì chị làm cho tôi! Tôi rất cảm kích, có thời gian không, ăn với tôi bữa cơm bình dân nhé?

- Không được, tôi còn có việc, chuyện này không giúp gì được anh, tôi rất tiếc.

Đổng Lan thấy chuyện không hoàn thành, cũng không tiện để Tiêu Vân mời cơm.

Tiếc cái gì? Mục đích của tôi đã đạt được. Tiêu Vân nói trong lòng, chẳng qua hắn sẽ không nói ra.

- Chị Đổng đừng nói như vậy, có cơ hội chúng ta sẽ còn gặp mặt.

Tiêu Vân mỉm cười thâm trường với Đổng Lan.

Rời khỏi tập đoàn Thiên Duyệt, Tiêu Vân liền kiểm kê lại thu hoạch của chuyến đi này.

Suy nghĩ của Đường Khả Tâm không thể trốn thoát khỏi sự thăm dò của Tiêu Vân, từ lúc ban đầu cô nhìn thấy hắn, cho đến khi hắn rời đi, bất kỳ suy nghĩ nào của cô đều bị Tiêu Vân đọc được.

Tiêu Vân biết, mình đã gieo một hạt giống không thể xóa nhòa trong lòng Đường Khả Tâm. Nhất là câu nói sau cùng, càng khiến Tiêu Vân tin tưởng vững chắc, Đường Khả Tâm chắc chắn sẽ liên lạc với hắn. Cho nên hiện giờ Tiêu Vân không hề nóng vội.

Làm xong chuyện này, Tiêu Vân phát hiện tiền trên người mình dường như không còn lại bao nhiêu, thế là lại tới sòng bạc tầng ba khách sạn Khải Toàn --- hắn đến kiếm tiền phụ cấp gia đình!

Rất nhanh, một con mồi lại tiến vào mắt Tiêu Vân.

- Đại ca có hứng thú chơi phương pháp cá cược kích thích hay không?

Tiêu Vân nói với một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Hắn nhìn ra người này vừa thắng mấy trăm ngàn, đang đắc ý.

- Phương pháp cá cược kích thích gì?

Quả nhiên, người đàn ông trung niên kia ai tới cũng không cự tuyệt, nghe Tiêu Vân muốn cá cược với mình, gã lập tức đồng ý.

- Tùy ý lựa chọn một bộ bài poker, chúng ta mỗi người rút một lá, đoán màu sắc và điểm số lá bài đối phương, gần nhất là thắng.

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút, gật nhẹ đầu:

- Có chút thú vị, chơi bao nhiêu?

- Một lần hai mươi ngàn thế nào?

- Ô? Anh bạn trẻ, lại là cậu à? Lại tới chơi trò đoán bài sao? Phải nói anh bạn trẻ quả thực là thần, đoán đâu trúng đấy! Lần này lại thắng bao nhiêu rồi?

Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai, đó là tên béo Lưu Vĩ Hùng mà Tiêu Vân thắng lần trước.

Lưu Vĩ Hùng thấy Tiêu Vân lại tới, căn bản không coi mình là người ngoài, thân mật ngồi bên cạnh Tiêu Vân, bộ dạng gần gũi với Tiêu Vân. Lần trước Tiêu Vân để lại cho gã mấy chục ngàn đồng, khiến gã chơi rất thoải mái, cho nên gã cảm thấy Tiêu Vân rất thú vị.

Nhưng gã không biết suy nghĩ duy nhất hiện giờ của Tiêu Vân chính là bóp chết tên mập này: Con mẹ nó, ngươi nói như vậy, ai còn dám chơi với ông?

Người đàn ông trung niên nghe xong người trước mắt đã từng chơi trò chơi này, lại đoán đâu trúng đó, quả nhiên cảnh giác, đang lo lắng có nên tiếp tục chơi với hắn không thì một giọng nói vang lên:

- Để tôi đến chơi với anh bạn trẻ này đi!

Tiêu Vân nhìn qua, không khỏi thầm kêu khổ, số ông đây sao lại xấu thế, lại gặp gã rồi?