Chương 4: PHỎNG VẤN

Tiêu Vân mừng thầm.

Ta muốn xem xem rốt cuộc cô thích một soái ca vừa có tiền vừa trẻ khỏe hay là thích một lão già có tiền? Điều hắn muốn thấy nhất là Trương Hảo đứng trước mặt hắn khóc lóc van xin hắn tha thứ cho cô ta, cầu mong hắn cho cô ta cơ hội quay lại.

Nếu thực sự như vậy thì Tiêu Vân nghĩ rằng hắn sẽ suy nghĩ lại về quan hệ với cô ta.

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Vân lại không thể vui nổi vì trong đầu Trương Hảo chỉ muốn biết rõ tiền của hắn rốt cuộc là kiếm được ở đâu, còn lại cũng chẳng nghĩ gì khác.

Xem ra điều cô ta quan tâm chỉ là tiền! Tiêu Vân thầm nghĩ.

- Trương Hảo, xét đến việc chúng ta cũng quen biết nhau năm năm rồi, cô có thể trả lời thật lòng với tôi một câu không, cô đã bao giờ từng thích tôi chưa?

Tiêu Vân hỏi.

- Cũng từng thích, nhưng đó là chuyện trước đây.

Trương Hảo nói.

“Phì phì, không biết tên tiểu tử nhà ngươi có phải đi cướp ngân hàng không nữa, tôi làm sao có thể thích loại nghèo kiết xác như thế được? Nếu không phải vì sợ anh làm loạn ở đây làm mất mặt tôi, tôi đã chẳng thèm ra gặp mặt. Nhưng mà tên tiểu tử này rốt cuộc làm thế nào giàu được nhỉ?”

Tiêu Vân thực sự là thất vọng hoàn toàn rồi. Xem ra, từ trước tới nay cô ta chưa từng thật lòng thích hắn, hắn còn vì cô ta mà đi tự tử.

- Xem ra, tôi đúng là khiến người khác thất vọng rồi. – Tiêu Vân tỏ vẻ đau lòng, uống cạn ly rượu trong tay – Thực lòng chúc phúc cho hai người.

Hắn quay sang nói với cô gái vừa rót rượu cho mình:

- Em ơi, tính tiền!

- A Vân, không cần đâu, tiền phí của anh hôm nay tính cho tôi đi!

Trương Hảo ngăn lại.

“Hừ hừ, Chẳng qua là muốn lấy cái này để cho tôi biết giàu đến mức nào à? Thế thì tôi càng không cho anh được như ý!” Tâm tư của Trương Hảo sao có thể qua mắt được Tiêu Vân.

- Không cần đâu, mấy đồng tiền này cũng không làm khó tôi được, xem ra cô rất bận, tôi không làm phiền nữa. Tạm biệt!

Thấy Tiêu Vân không hề thể hiện giàu có ra sao mà đã định về, Trương Hảo vốn định giữ hắn lại một lúc nữa, nhưng lại sợ tiền kia là do Tiêu Vân đi cướp, cô ta do dự một lúc rồi nói:

- Vậy… sau này anh còn đến nữa không?

- Có thể, xem tình hình thế nào đã!

Nói xong, Tiêu Vân rút một xấp nhân dân tệ ra ném cho cô gái kia:

- Không cần trả lại, còn thừa coi như tôi mời mọi người uống chén trà. Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình được? Dù sao thì cũng từng là đồng nghiệp!

Trương Hảo chửi thầm trong lòng, câu này rõ ràng là đang chửi cô ta vô tình.

Ra khỏi khách sạn Khải Toàn, Tiêu Vân bỗng thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra được Trương Hảo là hạng người gì, có lẽ chia tay với cô ta hắn không nên đau lòng như vậy, còn là một điều may mắn. Chỉ đáng tiếc cho năm năm thanh xuân và tình cảm của hắn mà thôi, đây là mối tình đầu của hắn mà.

Nhưng nếu không mất đi thì sẽ không hiểu được thế nào là có được. Ông trời có lúc vẫn rất công bằng.

Nghĩ ngợi xong, Tiêu Vân thấy rằng mình nên bắt đầu một mối tình mới.

Hắn đã nhận lời với Diêm Vương phải làm đại diện tại nhân gian cho Diêm Vương, nếu như trong thời gian dài hắn không cua được người đẹp, chọc giận Diêm Vương thì chẳng phải chuyện đùa đâu.

Nếu đã như vậy thì việc tiếp theo cần làm là tìm bạn gái, mà phải là mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân mới được, nếu chỉ được vẻ bề ngoài cũng không được, phải có khí chất, cao cao tại thượng, chinh phục những người như thế mới có cảm giác thành công.

Thành phố Tân Hải có mỹ nhân như vậy không? Đáp án là chắc chắn có!

Tân Hải có ba phụ nữ mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có được.

Một người là thiên kim tiểu thư Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Duyệt – Đường Khả Tâm.

Một người là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz Hoa ngữ Hạ Khinh Ca.

Còn một người là viên ngọc quý trong lòng đại ca xã hội đen Liễu Thành Quyền – Liễu Thi Quân.

Ba người này được gọi là Tân Hải Tam Tú, đặc biệt là Hạ Khinh Ca, tài sắc song toàn, là tình nhân trong mộng của tất cả đàn ông.

Hiện giờ hắn là người đại diện cho Diêm Vương ở nhân gian, nếu muốn cua mỹ nữ, tất nhiên phải là những người có phẩm chất cao nhất.

Nhưng mà, trong ba người này thì theo đuổi ai trước?

Tiêu Vân suy nghĩ một hồi, thấy rằng theo đuổi Đường Khả Tâm trước có lẽ tốt hơn.

Dù sao thì dù là ca sĩ nổi tiếng hay thiên kim của đại ca xã hội đen thì việc theo đuổi trực tiếp sẽ nguy hiểm hơn, cho dù hiện giờ hắn không phải người bình thường, nhưng cũng bị chết chứ.

Còn Tập đoàn Thiên Duyệt lại khác, đây là một công ty đường đường chính chính, doanh nghiệp tổng hợp quy mô lớn đứng đầu thành phố Tân Hải bao năm nay, tổng tài sản lên đến mấy chục tỷ, bao gồm các lĩnh vực bất động sản, sắt thép, ô tô, thương mại, vận chuyển…

Tuy là cao cao tại thượng nhưng khi theo đuổi người như vậy, thứ nhất sẽ không thu hút sự chú ý của quá nhiều người, thứ hai là cũng không sợ bị người ta chặt chém, tương đối an toàn. Còn hai người còn lại thì, cứ theo đuổi trước một người kia đã rồi tính.

Muốn theo đuổi một người, đầu tiên là phải tìm cách tiếp cận cô ta. Nhưng mà vấn đề là ở chỗ, tiếp cận bằng cách nào?

Sau khi được Diêm Vương cải tạo lại, đầu óc Tiêu Vân cũng linh hoạt hơn hẳn, một chiến lược theo đuổi mỹ nhân đã hình thành.

Sáng sớm, Tiêu Vân đến shop Hải Lan – nơi được mệnh danh là tủ quần áo của đàn ông, bỏ ra hơn hai vạn để thay đổi từ đầu đến chân, sau đó đi đến Tập đoàn Thiên Duyệt.

Đúng là người đẹp vì lụa. Khi Tiêu Vân đi vào Tập đoàn Thiên Duyệt, bảo vệ không chặn lại hỏi, mà ngược lại, còn nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, nghĩ tới lúc trước đi vào khách sạn Khải Hoàn, Tiêu Vân không khỏi xót xa một hồi.

“Bộ quần áo này mặc vào thì có là đầu heo có khi cũng đi vào được, nói gì đến ông đây”

Vừa nghĩ như vậy, chẳng phải là so sánh mình cũng như heo à? Hắn tự cười mình rồi đi thẳng tới bộ phận nhân sự của tập đoàn.

Quản lý bộ phận nhân sự là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, gò má cao, môi mỏng, vừa nhìn là biết là kiểu phụ nữ điển hình thông minh tháo vát nhưng chanh chua.

Quả nhiên, Tiêu Vân vừa bước vào cửa đã bị cô ta phủ đầu, chưa ngẩng mặt lên đã nói:

- Anh không biết gõ cửa trước khi đi vào à?

- Tôi gõ cửa rồi, nhưng có lẽ chị không nghe thấy.

Tiêu Vân giải thích, không kiêu ngạo cũng không tự ti.

Thấy Tiêu Vân còn dám biện bạch, cô ta lập tức nổi giận. Cô ta ngồi ở vị trí quản lý nhân sự này đã lâu, mặc dù việc bổ nhiệm các vị trí cấp cao ở công ty thì không cần thông qua cô ta, nhưng quyền sinh quyền sát đám nhân viên đều nằm trong lòng bàn tay cô ta, cũng coi như là một người có thực quyền ở công ty. Chính vì vậy, lúc đó cô ta đã quyết định cho dù hắn ta có đến phỏng vấn vị trí nào đi nữa thì cô ta cũng tuyệt đối không nhận vào.

Thế nhưng chỉ một giây sau, suy nghĩ đó của cô ta đã thay đổi. Sau khi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân, trong đầu cô ta lập tức xuất hiện một ý nghĩ: Tên tiểu tử này hình như có gì đó không giống bình thường.

Nhưng không giống ở chỗ nào thì cô ta không nói rõ ra được. Dù thế nào thì đối với việc Tiêu Vân vào phòng mà chưa được đồng ý, cô ta sẽ không truy cứu nữa.

Cô ta làm sao biết được sau khi được Diêm Vương cải tạo, thực lực của Tiêu Vân đã tăng lên, khí chất cũng dần dần thay đổi. Hơn nữa, sau khi giải tỏa hết những vướng mắc trong lòng với người yêu cũ, tìm lại được sự tự tin ban đầu, và sự chuẩn bị kỹ lưỡng, hắn đã mang đến một cảm giác khác hẳn với những người khác.

- Xin chào, tôi là Giám đốc nhân sự Đổng Lan, xin hỏi… anh đến phỏng vấn vị trí nào?

Thấy Đổng Lan vừa nhìn mình, giọng điệu đã thay đổi hẳn như vậy, Tiêu Vân không cần đọc suy nghĩ của Đổng Lan cũng biết sách lược của mình đã thành công.

- Thì ra là Giám đốc Đổng. Xin chào, tôi tên là Tiêu Vân, đến phỏng vấn vị trí bảo vệ của quý công ty.

- Bảo vệ?

Đổng Lan ngạc nhiên:

- Anh đến phỏng vấn làm bảo vệ à?

Sau đó cô ta nhìn kĩ Tiêu Vân từ đầu đến chân, nghĩ thầm nếu ăn mặc như hắn mà đến phỏng vấn làm quản lý chi nhánh thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng hắn lại chỉ đến phỏng vấn làm bảo vệ, đúng là lạ thật. Bảo vệ mỗi tháng được bao nhiêu tiền chứ? Chỉ sợ còn không đủ mua một bộ quần áo cho hắn.

Tất nhiên là suy nghĩ của cô ta không giấu được Tiêu Vân. Nhưng đây cũng chính là hiệu quả mà hắn muốn.

Tiêu Vân cười nói:

- Đúng vậy, là bảo vệ. Nhưng mà không phải là bảo vệ bình thường, tôi nghe được thông tin là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Thiên Duyệt có ý muốn tuyển dụng một số nhân viên bảo vệ có tố chất cao, cũng coi như là vệ sĩ. Tôi muốn đến phỏng vấn vị trí vệ sĩ.