- Ta đoán… lá bài trong tay đại ca là một quân mười cơ! Không biết có đúng không?
Tên mập Lưu Vĩ Hùng mặt trắng bệch.
Lần này cho dù là chọn bài, xáo bài đều là gã tự làm, Tiêu Vân căn bản không động đến, gã cũng tin rằng Tiêu Vân sẽ không có khả năng nhìn lén. Như vậy mà còn bị đoán trúng, gã quả thực không thể tin được, nhưng cũng không thể nào nói Tiêu Vân giở trò gian lận.
- Được, anh bạn trẻ, hôm nay xem như ta gặp được cao nhân, ta nhận thua!
Lưu Vĩ Hùng sững sỡ một lát rồi bỗng cười ha hả, móc mười vạn thẻ đánh bạc từ túi ngực ra, ném về phía trước mặt Tiêu Vân. Lần thứ nhất một vạn, lần thứ hai mười vạn, số tiền gã thắng được hôm nay gần như đã cược vào đây hết rồi. Nếu như có cược nữa thì gã chỉ có thua sạch thôi, tốt nhất là nhận thua, rồi sau đó nghĩ cách để lấy lại số tiền ấy trong tay thằng nhãi này thôi. Dám thắng tiền của Lưu Vĩ Hùng ta, sống có yên được không?
Suy nghĩ của gã tất nhiên không giấu được Tiêu Vân.
Tiêu Vân đưa tay ra lấy năm vạn thẻ đánh bạc trên mặt bàn rồi cười nói:
- Làm sao ta dám lấy nhiều như thế? Hôm nay thằng em chỉ dám lấy ngần này thôi.
Hắn nói xong liền đứng dậy định đi.
Lưu Vĩ Hùng tỏ vẻ không vui nói:
- Sao thế, cậu em xem thường Lưu mỗ à, sợ là ta không thua nổi sao?
Mẹ kiếp, ông đây chỉ lấy có một nửa, ngươi đã mở cờ trong bụng rồi, còn ra vẻ!
Tiêu Vân chửi thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại nghiêm túc nói:
- Thằng em hôm nay đến đây giải trí thôi, được quen biết người hào sảng như Lưu đại ca đúng là may mắn. Đại ca nếu vui có thể làm bạn với thằng em, nói đến tiền bạc nữa lại làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh em ta.
Lưu Vĩ Hùng ngây người, lập tức ý thức được rằng Tiêu Vân đang để cho gã một đường xuống. Gã cười ha hả, nói vài câu khiêm tốn, bụng nghĩ hôm nay vẫn còn tiền chơi gái rồi.
Tiêu Vân mang thẻ đánh bạc đi đổi lấy sáu vạn tiền mặt, trong lòng cảm khái: Mẹ nó chứ, sáu vạn đấy, trước đây không biết ông đây phải tiết kiệm bao nhiêu năm mới đủ, thế mà giờ chỉ cần có tí thế này là xong.
Hắn có chút đắc ý, đang định đi thì lại nghe có tiếng nói:
- Anh bạn được đấy, có hứng thú muốn chơi với ta không? Chơi theo cách vừa nãy đi!
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một người mặc áo đen đứng phía sau.
Tiêu Vân không khỏi cảm thấy kinh ngạc, người này đứng sau lưng hắn thần không biết quỷ không hay, thậm chí hắn cũng không có chút cảm giác nào, mà đáng sợ hơn chính là không thể nhìn thấu được suy nghĩ của gã.
Người này là một cao thủ, đại khái là người theo dõi sòng bạc đây. Tiêu Vân thầm nghĩ.
Hắn đoán đúng rồi. Mỗi sòng bạc đều có vài cao thủ tọa trấn để tránh xuất hiện những vị khách không hay đến đập phá sòng bạc. Khi nãy theo dõi camera, người này đã chú ý đến Tiêu Vân, nhưng nhìn từ đầu tới cuối đều không nhìn ra đưuọc Tiêu Vân làm sao mà đoán trúng được lá bài trong tay đối phương. Để làm rõ vụ này, gã phải đích thân ra tay mới được.
Tiêu Vân không ngờ rằng một chút biểu hiện nho nhỏ của mình mà lại kéo cả cao thủ tới. Đối với một người không nhìn thấu được suy nghĩ, tốt nhất vẫn là không nên dính đến.
- Hôm nay ta còn việc, để hôm khác đi!
- Nếu ngươi đoán đúng đúng được lá bài trong tay ta, ta đưa ngươi năm mươi vạn!
Để tìm hiểu rõ Tiêu Vân làm thế nào, gã cũng dốc hết vốn liếng.
Dáng vẻ khiêu khích như thế đúng là không phải đánh bạc, mà là chịu chết!
Tiêu Vân cười ha hả:
- Thôi, hôm nay ta đến để tìm chút kích thích thôi, kích thích rồi thì nên đi thôi.
Nói xong, hắn xoay người tiêu sái bước qua người kia đi ra ngoài.
Ra khỏi sòng bạc, Tiêu Vân đi thẳng lên quán bar trên tầng hai. Đó là nơi trước đây Tiêu Vân và bạn gái cũ làm việc, hiện tại bạn gái cũ Trương Hảo đã là quản lý chỗ đó rồi.
- Xin hỏi anh muốn dùng gì… A, Tiêu Vân?
Cô gái có thân hình nóng bỏng đứng sau quầy bar, chưa kịp nói hết câu đã khẽ thở dài.
Cô nhớ rất rõ người đàn ông này, người mà vài tiếng trước đây mới bị đuổi việc. Là đồng nghiệp của Tiêu Vân, chuyện của hắn tất nhiên cô gái này cũng biết.
Sao hắn lại quay lại nhỉ? Không phải đến gây sự đấy chứ? Nhưng mà tốt nhất là đừng liên lụy đến mình. Cô gái kia nghĩ thầm trong lòng
- Sao thế, tôi còn đáng sợ hơn cả ma quỷ à?
Tất nhiên là Tiêu Vân có thể đọc được suy nghĩ kia của cô ta, hắn cười lạnh lùng nói.
- Á? Không phải, không phải, xin hỏi anh muốn gọi đồ gì ạ?
Cô gái nở nụ cười cứng ngắc, nói với hắn. Đối với đồng nghiệp cũ, cô nhất thời không biết phải tỏ thái độ như thế nào, đành phải coi như bình thường.
- Lafite!
- Hả?
- Sao, sợ tôi không mua được à?
Tiêu Vân cười khẩy rồi vung tay ném một xấp tiền nhân dân tệ ra.
- Tiền boa cho cô đây!
Cô gái kia tròn mắt ngạc nhiên, không phải là cô chưa nhận được tiền toa bao giờ, nhưng mà thông thường cũng chỉ ba mươi, năm mươi tệ, một số khách hào phóng thi thoảng cũng cho vài trăm, nhưng mà đưa hẳn một vạn thì cô chưa được nhận bao giờ. Một vạn nghĩa là gì chứ? Đủ để mua trinh một em rồi đấy, thế mà hắn nói là boa à?
- Không nhanh lên à?
Thấy cô gái kia còn đang sững sờ, Tiêu Vân giục.
- Vâng, vâng, vâng, có ngay đây ạ, xin chờ một lát.
Nói xong cô gái kia liền luống cuống tay chân đi rót rượu, một lúc sau đã bưng đến cho Tiêu Vân một ly Lafite.
Tiêu Vân dùng tư thế ưu nhã nhất cầm ly rượu đỏ cực phẩm, tìm một chỗ để ngồi xuống, vừa thưởng thức Lafite, vừa lẳng lặng chờ đợi.
Hắn tin rằng chẳng mấy chốc mà Trương Hảo sẽ ra gặp hắn. Lúc vừa bước vào, hắn đã thấy một cặp mắt sắc lạnh đi vào bên trong sau khi nhìn thấy hắn. Trương Hảo đã là quản lý ở đây, không cần hỏi cũng biết là hắn đến tìm ai.
Đúng là chẳng bao lâu sau, giọng nói của Trương Hảo đã xuất hiện sau lưng Tiêu Vân:
- Tiêu Vân?
Dáng người Trương Hảo đầy đặn hơn một chút, chiếc váy dây đỏ rực trên người cô khiến bộ ngực rung lên theo từng bước đi.
Xem ra lão già kia cũng tưới tắm cho cô ta không ít nhỉ. Nghĩ tới việc năm năm trời hắn không động đến người cô ta, vậy mà cô ta lại uyển chuyển mà hầu hạ dưới thân người khác, mà kẻ đó lại là một lão già, Tiêu Vân cảm thấy trong lòng như đang rỉ máu.
Trương Hảo có chút bất an, ngồi xuống đối diện Tiêu Vân. Đối với cô ta mà nói, hiện tại Tiêu Vân chính là một cơn ác mộng.
Vẻ mặt cô ta khiến Tiêu Vân có phần hoảng hốt, ký ức từ khi hai người chưa chia tay dường như lại hiện về. Trước kia, lúc Trương Hảo cảm thấy làm chưa tốt chuyện gì thì sẽ có biểu hiện như vậy.
- Tiêu Vân, giữa chúng ta đã không còn gì nữa rồi, nếu anh là đàn ông thì đừng tới tìm tôi nữa!
Trương Hảo vô tình nói.
“Mình đã cho tiền rồi còn gì, sao hắn lại quay lại nữa? Chẳng lẽ muốn lợi dụng quan hệ trước kia với mình để kiếm chác thêm nữa à?”
Thấy người yêu mình nghĩ như vậy, chút mềm mại thoáng qua trong hắn lập tức trở nên cứng rắn.
Đại khái là cũng sợ Tiêu Vân gây chuyện, Trương Hảo chậm rãi nói:
- Hiện tại tôi còn rất nhiều việc, anh có chuyện gì thì nói nhanh lên.
Trong lòng cô ta vẫn đang nghĩ: Cùng lắm thì cho thêm mấy đồng, tốt nhất là sau này đừng quấn lấy mình nữa, nhìn thấy anh ta đúng là chướng mắt.
- Không có việc gì cả, chỉ là muốn mời cô uống vài chén thôi, có nể mặt tôi không?
Tiêu Vân cười cười, quan sát Trương Hảo, cuối cùng lơ đãng dừng mắt tại bộ ngực của cô ta:
- Cũng được lắm nhỉ?
“Cái tên đàn ông này đúng là cái thứ chẳng ra gì, lại muốn châm chọc mình lên giường với một lão già! Rốt cuộc là hôm nay hắn muốn làm gì? Nếu mà để Trần Nhược Thủy biết chuyện hắn đến tìm mình thì… Phải nghĩ cách làm sao đuổi hắn đi mới được!”
- Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước, anh cứ bình tĩnh mà uống!
Trương Hảo đứng dậy định đi.
- Sao thế, sợ ai đó biết chuyện cô gặp tôi à? Không sao đâu, ở đây đông người thế này, bao năm qua tôi còn chẳng làm gì cô thì ở đây cũng chẳng làm gì cô đâu.
Tiêu Vân cười lạnh nói.
- Tiêu Vân, rốt cuộc là anh muốn thế nào?
Giọng Trương Hảo thể hiện rõ sự khó chịu, trong đầu đã bắt đầu cân nhắc đến việc gọi bảo vệ đến đuổi hắn đi.
Tiêu Vân kiềm chế lại tâm trạng, lơ đãng nói:
- Thật ra, hôm nay tôi không đến tìm cô, khó khăn lắm mới kiếm được ít tiền, không đi tiêu khiển thì có lỗi với bản thân lắm. Cô đang bận thì đi đi! Không cần phải đối xử khác với tôi đâu, có người sẽ không vui.
Lúc này, cô gái khi nãy rót rượu cho Tiêu Vân thì thầm vào tai Trương Hảo.
Mặc dù Tiêu Vân không nghe được cô ta nói những gì, nhưng trong đầu Trương Hảo nghĩ gì thì Tiêu Vân có thể đọc được. Cô gái kia nói hắn vừa gọi một ly Lafite, còn cho cô ta một vạn tiền boa.
Thông tin này đúng là khiến Trương Hảo kinh ngạc, trong đầu cô ta lập tức hiện lên suy nghĩ: Tên tiểu tử này phát đạt từ lúc nào thế nhỉ?