Chương 9: Gấp rút chuẩn bị

Chương 9: Gấp rút chuẩn bị.

Theo như lời anh Luân, mọi người sẽ được tập dợt với nhau trong một tuần lễ. Đây chỉ là giải phong trào, chất lượng chuyên môn không quá cao. Mục đích làm tăng sự gắn kết cộng đồng, thúc đẩy tinh thần thể dục thể thao của toàn dân. Dĩ nhiên các đội tham gia sẽ được thưởng một phần quà khích lệ tinh thần. Giá trị phần quà tùy thuộc vào vị trí xếp hạng chung cuộc.

Giải bóng đá thường niên, năm nào cũng tổ chức, gia đình của Xuân mai lo chạy ngược chạy xuôi, thêm chuyện trường lớp nên nó không có để ý tới sự kiện này. Mãi cho đến năm nay bị tạch lên lớp 10, nó có nhiều thời gian chơi bóng, đi lang thang đây đó mới biết rằng trong phường có tổ chức giải bóng đá. Nó tuy tạch lớp 10 nhưng tuổi tác thực bằng với lứa học sinh lớp 12. Khoảng 17 tuổi, theo quy tắc thì chưa đủ tuổi tham gia. Tuy nhiên có anh Luân làm hậu thuẫn, cái quy định này có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Tuổi trẻ, nhưng thể hình và khả năng chơi bóng chắc chắn không thua kém các bậc tiền bối là bao.

Thời gian này, buổi sáng nó vẫn đi làm khuân vác ở kho hàng ở chợ đầu mối, sau đó ra quán nét xem mấy video bóng đá, học lỏm vài kỹ thuật, nhìn các cầu thủ chuyên nghiệp làm rất dễ, nhưng chỉ nhìn mà làm theo, nó cảm thấy gượng gạo, không được tự nhiên. Khi ở trên sân, các quyết định phải được đưa ra sớm nhất có thể, không chần chừ làm lỡ cơ hội của cả đội, cũng tránh bị đối phương áp sát đoạt lại bóng. Những kỹ thuật khó nhìn thì ham, nhưng chưa phải lúc cắm đầu vào luyện tập.

Khi về nhà, nó còn học hỏi cách phân tích trận đấu của ba nó. Tuy ông chỉ là một tay nghiện cá độ, không phải huấn luyện viên trong ngành. Nhưng cá độ mười mấy năm mà vẫn chưa bán nhà, có hôm còn trúng lớn chứng tỏ ông cũng không phải nhắm mắt làm liều. Vào những kèo nóng hồi cuối tuần, ông thường đọc báo và xem rất nhiều tin tức liên quan đến bóng đá. Cầu thủ nào đang bị chấn thương, cầu thủ nào có phong độ cao. Huấn luyện viên sẽ đưa ra đội hình nào… Ông cũng đều đưa ra những giả định trong đầu trước khi trận đấu diễn ra.

Bóng đá mà biết trước thì đâu còn gì thú vị? mọi kế hoạch hoàn toàn có thể bị đổ vỡ chỉ vì một tình huống bất ngờ xảy ra trên sân, cầu thủ chấn thương hoặc bị phát thẻ đỏ… Nói vậy không có nghĩa là ba của nó làm điều vô nghĩa. Việc phân tích đã giúp ông thắng được vài kèo. Nếu thua, Ông sẽ la hét và chửi bới các cầu thủ trên sân khi họ xử lý lỗi, thậm chí chửi cả chiến thuật quần què của HLV châu âu. Nhờ những lần hò hét thái quá của ba mà Xuân Mai vô tình học được các phân tích tình huống ở trên sân. Các cầu thủ sẽ phản ứng thế nào trong trước họp có bóng và không có bóng. Khi nào thì leo biến, khi nào thì đánh vỗ mặt vào trung lộ.

Các kiến thức không chính thống, cũng chẳng biết ba nói đúng hai sai nữa nhưng nó giúp Xuân Mai hiểu rằng, chơi bóng không chỉ dựa vào kỹ thuật cá nhân mà cần có óc phán đoán và đọc tình huống trên sân, mới có thể giúp cho cả đội đạt được kết quả có lợi.

Sau khi ở nhà nghe ba bàn chuyện bóng đá trên TV, Xuân Mai sẽ mang bóng ra bãi đất trống dợt lại mấy kỹ thuật học trên mạng, chờ đến khi hết giờ hành chính, sẽ đi tới Ủy ban tập chung với anh Luân cùng những người động đội trong giải đấu sắp tới.

Các thành viên còn lại trong đợt tập trung này làm Xuân Mai có chút lo lắng. Họ không chơi bóng thường xuyên, tham gia giải đấu với tinh thần vui là chính. Một số do anh Luân mở lời không tiện từ chối, bất đắc dĩ tham gia.

“Hầy da, có cần nghiêm túc vậy không Luân, sang tuần có mặt, vào sân thi đấu là được. Nhà tôi còn bao việc, thời gian đâu mà dợt bóng.”

“Con vợ tôi ở nhà đồng ý ngoài miệng thôi, chứ tối về cằn nhằn lắm.”

“Năm nào đội bóng của đoàn thanh niên chẳng làm nền cho những đội khác. LẠi 5- 0, hay 6-0. Mất mặt lắm, đi đâu cũng bị trêu.”

CÁc thành viên tham gia đội bóng đại diện cho ủy ban nam nào cũng thay đổi rất nhiều. Người nào đi làm cho công ty thì có thể đã đầu quân cho công ty đó. Những người ở đây, hoặc là thất nghiệp, hoặc là lao động tự do không tham gia cơ quan tổ chức nào. Anh Luân mặc bộ quần áo cầu thủ, cười trấn an.

“Chính vì không muốn thua đậm nên mọi người phải tập dợt với nhau chứ. Đây là đại diện cho ủy ban nhà nước đó nha. Vinh dự lắm đấy.”

“Haiss, thì biết làm thế nào nữa đây. Tập gì thì tập nhanh đi, tôi còn về nhà nấu ăn cho vợ nữa. Nó về mà chưa thấy có gì vào bụng , tối lại khó ngủ.”

Anh Luân vui vẻ đáp.

“Khó ngủ là đúng rồi, luyện tập thể thao, sức khỏe dồi dào, ông cứ về giã vợ mấy hiệp, thế là hết kêu chứ gì.”

Rồi anh hắng giọng, có ý nhắc nhở mọi người nghiêm túc.

“Bây giờ chia làm hai đội, mỗi đội 5 người, chơi đến tầm 6 giờ 15 thì giải tán.”

Xuân Mai còn tưởng anh Luân gọi tới có bài tập nào đặc biệt không hay chí ít có chiến thuật gì đó chuẩn bị cho giải đấu. Hóa ra anh chỉ cho mọi người chuyền bóng qua lại để mọi người có cảm giác với quả bóng. Sau đó tập sút vào cầu môn, là hai viên gạch cách nhau hơn 2 mét do chính anh Luân làm thủ môn.

Thời còn sinh viên, Anh Luân có tham gia tích cực các hoạt động thể thao, hoạt động ngoại khóa. Đối với bóng đá cũng coi như có hiểu biết, chỉ là từ khi đi làm, có nhiều việc phải lo nên dành ít thời gian cho bóng bánh. Mọi người sút bóng thế nào, anh cũng dễ dàng cản phá.

Đến lượt Xuân Mai, anh Luân cũng có chút tò mò, thực lực của nó đến đâu mà Tiến, bạn của anh lại đích thân giới thiệu. Quả bóng nó sút, bóng đi căng như kẻ chỉ, bóng đập vào bàn tay rồi lại bật ra. Anh không có bắt dính được trái bóng. Điều này làm ai nấy vô cùng ngạc nhiên, có người gật gù thầm khen người trẻ tuổi này sút bóng không tồi.

“Ê cu, tên gì đấy.”

“Em tên Xuân Mai.”

NGhe đến tên, ai nấy lại tròn mắt, ngoáy hai lỗ tai.

“Trai, hay gái đấy? Tên gì kỳ cục vậy.”

Nó chỉ biết cười chứ không muốn giải thích nữa, ai hỏi tên nó xong đều có phản ứng rất đỗi kinh ngạc. Biết bao cái tên hùng tráng, oai phong hơn như Long, Thiên, Hùng… không đặt cho con, lại đặt cái tên Xuân Mai. Nhưng nhờ cái tên này, mà mọi người lại có thiện cảm với nó, một thằng nhóc dịu dàng, ngoan ngoãn.

“Nhìn thì giống con trai rồi đấy, đá bóng cũng không tệ, nhưng biết sao được, cu tụt quần ra để bọn anh kiểm tra xem nào.”

“Phải đấy, phải đấy.” có người hùa theo

Anh Luân lại hắng giọng.

“May người bị điên à, nghiêm túc chút coi. Đừng trêu nữa, em nó mà dỗi thì đội chúng ta nguy đấy.”

Anh tiến lại gần, khoác vai Xuân Mai rồi trịnh trọng giới thiệu nó như một đại nhân vật với những người có mặt ở đây.

“Mai, nó sút bóng tốt nhất ở đây. Tôi muốn nó chơi cao nhất, mọi người ở phí sau bơm bóng cho nó sút là được.”

Có người không phục, liếc mắt dè bỉu

“Có thật không thế, để thằng nhóc chơi cao nhất, vật mấy “ cựu chiến binh” như bọn tôi còn mặt mũi nào nữa.”

Anh Luân giơ ngón tay lên trời, thản nhiên nói.

“Có câu tài không đợi tuổi, tuổi trẻ đang cần đất để thể hiện. Chúng ta ở phía sau, hỗ trợ, nâng đỡ cho thế hệ tương lai thì có gì xấu hổ chứ. Nếu mọi người còn nghi ngờ thực lực của nó. Vậy thì chúng ta chia đội, đấu tập một hiệp xem thế nào.”

Người kia cũng hững hờ đáp.

“Được thôi, đằng nào tập chuyên với tập sút chán phèo, cứ cọ sát mới nhanh tiến bộ được.

Rất nhanh, mọi người chia đội ra làm hai, mỗi bên 5 người, một bên do anh Huy đứng đầu, chơi đội hình 3 trước, hai sau. Bên còn lại có anh Luân và Xuân Mai. Anh Luân chơi ở vị trí thủ môn, anh muốn có nhiều thời gian quan sát đồng thời để kiểm chứng thực lực của Xuân Mai. Xuân mai chơi ở vị trí cao nhất, phía sau có ba người hỗ trợ

Bên anh Huy giao bóng trước, Xuân Mai lập tức lao vào tranh chấp và bị đối phương giăng bẫy định chơi trò bóng ma chuyền qua chuyền lại nhằm chọc tức một đứa trẻ chưa trải sự đời. Nhưng họ không biết rằng Xuân Mai đã có một khoảng thời gian dài chơi bóng, nhiều hơn tất cả những người ở đây, thậm chí những người yêu thể thao, chiều chiều tập trung ở sân cỏ nhân tạo, đối đầu với nó ở trên sân còn chật vật, thì những người ở đây sao có thể theo kịp trình độ chơi bóng của nó cơ chứ.

Qua hai nhịp chuyền, Xuân Mai phán đoán và tắc bóng thành công, đoạt lại quyền kiểm soát, một mình nó dẫn bóng lao thẳng vào đội hình của anh Huy, hết tâng bóng qua đầu, lại giật gót xỏ háng đối phương, sức rướn vô cùng tốt, bóng đưa tới trước cầu môn đối phương nhưng không thắng được người cuối cùng.

Bàn thắng chưa tới nhưng từng đó đã đủ chứng minh cho anh Huy và mọi người ở đấy biết thêm một chút về khả năng chơi bóng thượng thừa của mình.

Trong lúc nó đang tận hưởng cảm giác lâng lâng thì anh Luân tạt cho gáo nước lên tinh thần của nó.

“Xuân Mai, đừng chơi cá nhân quá!”

“Dạ Vâng”

Nó nhận ra biểu hiện của mình vừa rồi hơi thái quá, ở đây toàn là các bậc đàn anh, vậy mà nó không nể nang ai cả. Mấy anh kia thể nào cũng có người không vừa mắt, trong các tình huống bóng kế tiếp, nó nghe lời anh Luân mà chuyền lại cho đồng đội của mình, bản thân đóng vai trò câu kéo sự chú ý để đồng đội có nhiều khoảng trống.

Sau 10 phút,không có bàn thắng nào được ghi, nhưng quyền kiểm soát bóng nghiêng về phía đội của anh Luân và Xuân Mai, dù anh Luân đứng sau cùng không tham gia tình huống bóng nào, lấy bốn người đấu với 5 người vẫn chiếm được ưu thế. Có Xuân Mai đóng vai trò thỏi nam châm, những pha phối hợp lên bóng có nét hơn rất nhiều.

Anh Huy lấy tà áo lau mồ hôi trên trán.

“anh Luân chọn ở đâu ra thằng quỷ này thế.”

Luân cười đắc ý.

“Ha ha, từ trên trời rơi xuống. Giờ mấy ông đã đồng ý để nó chơi cao nhất trong đội của chúng ta chưa.”

Anh Huy cũng không phải dạng hẹp hòi, giơ ngón tay cái lên biểu thị sự đồng ý. Những người theo phe của anh cũng không có ý kiến gì thêm.

“Tốt lắm, mọi người đã đồng lòng, tôi tin chắc, chúng ta sẽ đạt thành thích tốt trong giải đấu lần này.”