kết thúc buổi tập. anh Luân có lời khen ngợi Xuân Mai, và không còn nghi ngờ về lời nói của anh Tiến nữa. Nếu đứa nhỏ này giữ được phong độ và tinh thần như hiện tại, có thể sau này được gọi lên đội bóng của Tỉnh, rồi biết đâu sẽ được chơi ở giải hạng nhất V league.
Sự nghiệp của Xuân Mai có thành hay không, sẽ ảnh hưởng một chút tới công việc của anh Luân.
Thứ nhất, sự xuất hiện của những cá nhân có kỹ thuật cao như Xuân Mai sẽ làm giải đấu trở nên hấp dẫn. đặc biệt là màn đối đầu với đội của Tiến cũng là một người chơi bóng có tiếng tăm, nhất định sẽ rất đáng xem. Càng nhiều người quan tâm đến giải đấu đồng nghĩa với công tác chuẩn bị của Uỷ Ban đã rất thành công. mà văn phòng Đoàn Thanh Niên của anh Luân có công lớn trong sự kiện này.
Nếu sau này Xuân Mai được lên Tỉnh thi đấu, thì ban thể dục thể thao của Phường cũng được nở mày, nở mặt.
nhìn ở góc độ nào sự xuất hiện của Xuân Mai đem lại điều tốt đẹp cho anh Luân, nên anh vui là điều dễ hiểu.
đi làm ở cơ quan mà mặt mũi của anh rất tươi tắn không nặng nề như người cha làm chủ tịch UBND. trong bữa cơm ông Trọng hỏi con trai.
"Nhìn con có vẻ rất thoải mái, việc tổ chức giải bóng đá đến đâu rồi?"
anh Luân lễ phép đáp.
"Vâng mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, sang tuần sẽ tổ chức như kế hoạch. Mọi người nhớ có mặt đúng giờ nhé. cả má và Quỳnh Chi nữa."
Quỳnh Chi lắc đầu.
"Ba là chủ tịch, mẹ là hội trưởng hội phụ nữ, hai người có mặt là được rồi. Em đi làm gì? "
Anh Luân nuốt vội miếng cơm rồi nói.
"sao lại không, anh trai em thi đấu, em phải cổ vũ chứ. với lại đứa bạn Xuân Mai của em cũng ở đấy mà."
Quỳnh Chi hững hờ đáp.
"năm nào đi xem, đội của anh toàn thua đậm xấu hổ lắm."
Anh Luận nở nụ cười tự mãn.
"Hừm, năm nay nhất định sẽ khác. mà đưa bạn của em. Xuân Mai ấy, là người thế nào vậy."
Nghe tên Xuân Mai ông Trọng và bà Luyến chợt sáng mắt lên.
"Nè. mày tính chuyện lấy vợ rồi hả Luân. Xuân Mai là ai, bạn cùng lớp con Chi hả. thế thì còn bé quá, mới lớp 12 mà cưới xin gì."
Anh Luân mặt mũi cứng đờ, còn Quỳnh Chi suýt phụt miếng cơm ra bàn, cô cũng tranh thủ trêu.
"Anh Trai, anh định cưới Xuân Mai đấy à? để em báo tin mừng cho nó nhé. Ai a, bạn của tôi sắp thành chị dâu của tôi."
Anh Luân không nhịn được liền nói.
"Tào lao, ăn nói bậy bạ. Xuân Mai là tên con trai, hôm nọ đăng ký thi đấu bóng đá. chứ có phải con gái đâu.
Bà Luyến chán nản ra mặt, con trai mình có gia thế, đẹp mã, có việc làm hẳn hoi. vậy mà giờ này bà vẫn chưa có con dâu, cháu chắt.
"Vậy à Quỳnh Chi. không phải con gái thật à. hay hai đứa giấu má."
Quỳnh Chi chép miệng.
"Là con trai đó má, nhưng mà nó bạn ấy học ngu lắm. lớp 8 đúp hai năm liền, con cũng không để ý nữa. Chắc là nghỉ học rồi đó, hôm bữa thấy đi loanh quanh nhặt ve chai. mà anh Hai hỏi nó làm chi."
Anh Luân có chút bất ngờ.
" Vậy à, tưởng còn đang đi học chứ, đứa này, nó chơi bóng giỏi lắm. Thằng Tiến con bà Huệ nói muốn đưa thằng nhỏ đi thi đấu bóng đá chuyên nghiệp, cơ đấy."
Ông Trọng tỏ vẻ không vui, chốt lại một câu.
"Xã hội ngày nay không có học thức thì khó tồn tại lắm. nghề nào cũng vậy thôi. sau này bớt lo mấy thành phần hạ đẳng như vậy Đi. Nhất là trong bữa cơm."
Là người có quyền cao nhất không chỉ trong ngôi nhà mà còn cả cái phường này, lời ông Trọng vừa thốt ra, cả nhà không ai nói câu nào nữa, bữa cơm tiếp tục diễn ra trong yên lặng.
Bề ngoài gia đình ông Trọng là một gia đình kiểu mẫu của xã hội, nhưng không khí trong nhà không lúc nào được thoải mái, nhất là những hôm nhà có khách từ cơ quan đến chơi, các thành viên trong nhà dù bạn việc gì cũng phải gác lại hết, thay quần áo chỉn chu xuống chào hỏi rồi làm gì thì làm. Điều này khiến một đứa thanh niên mới lớn như Quỳnh Chi cảm thấy vô cùng khó chịu, cô luôn tìm cách để ở nhà ít nhất có thể. Ở lớp học thêm còn dễ thở hơn ở gia đình của mình. Nhờ vậy mà thành tích học tập của cô vô cùng tốt.
Buổi chiều, ba và anh trai đi làm, cô cũng xách xe đạp sang nhà bạn với lý do học nhóm. Nhà cô bạn tên là Thương, có má làm giáo viên trong trường, ba đi làm xa, nhà có ba mẹ con, dưới Thương còn 1 em trai kém 3 tuổi đang học lớp 9. Em trai ít khi ở nhà, mẹ thì ở trường, nên sang nhà bên ấy, Quỳnh Chi mới cảm nhận được sự tự do. Tha hồ nằm banh háng ở trên giường.
“Nè, sao lần nào sang nhà tôi, mặt mũi của bà lúc nào cũng ỉu xìu vậy?”
“Haiss chán ghê, nhà có ba làm quan lớn, khó chịu thấy mồ, ăn bữa cơm mà căng như dây đàn vậy đó. Được như nhà bà thì sướng ghê, tha hồ năm lăn lóc ở đâu thì nằm.”
Thương cầm cái điện thoại nhắn tin không ngừng nghỉ, thi thoảng lại cười tủm tỉm.
“Ráng thêm năm nay nữa thôi, lên đại học rồi không bị ai quản nữa, lúc đấy tha hồ yêu đương nhá.”
Quỳnh Chi lật người bò sang chỗ của Thương đọc trộm tin nhắn.
“Yêu đương gì, có mà bà yêu đương thì có, mới học cấp ba đã nhắn tin với zai rồi.”
Thương trả treo.
“Lớp 12 rồi má, chẳng lẽ ai cũng băng giá như bà chắc. MÀ tôi mới quen với anh này, nhắn tin zui cực, lại đẹp trai nữa, hi hi.”
Vừa nói cô vừa mở ảnh một chàng thanh niên tóc tai vuốt vuốt, để mình trần, khoe cơ bắp với mấy cái múi bụng, khiến cho cô nàng lúc nào cũng trong trạng thái hưng phấn, nói chuyện không thèm nhìn bạn thân luôn.
“Như mấy oppa Hàn Quốc luôn.”
“Chắc gì đã là ảnh thật.”
Thương nói chắc như bắp.
“Sao lại không? để cho bà xem mấy tấm nữa nè, chụp ở ngoài đời luôn. Không nói đâu xa, anh này đang học ở trường Khoa Học Tự Nhiên ngay phường mình luôn á.”
Quỳnh Chi tặc lưỡi.
“Bà gặp người ta rồi à mà nói vậy?”
“Gặp rồi.” Thương ậm ừ một chút “ Nói đúng hơn là sắp gặp mặt nhau, Sang Tuần anh ấy tham gia giải bóng đá của phường đó, anh ấy bảo mình đi cổ vũ rồi đi uống trà sữa. tôi đồng ý rồi nhưng mà còn hơi ngại, bà đi cùng tôi nha.”
“Bà đi gặp mặt người ta, mắc mớ gì đến tui.”
Thương bỏ điện thoại bày ra vẻ mặt ngây thơ tội nghiệp.
“Đi cùng đi, năn nỉ mà.. chẳng lẽ bà không muốn gặp anh đẹp trai sao?”
Quỳnh Chi hững hờ.
“Cũng được, dù sao anh trai của mình cũng tham gia, mình đi cổ vũ anh mình luôn.”
Thương reo lên vì sung sướng ôm lấy cô bạn cưỡng hôn mấy cái liền. Sau đó lại rủ nhau đi chọn bộ quần áo thật đẹp để mặc ngày hôm đó.