Chương 8: Giải Bóng Đá Của Phường.

Chương 8: Giải Bóng Đá của Phường.

Từ dạo ấy, Kinh nghiệm chơi bóng của Xuân Mai ngày càng được cải thiện. Anh Tiến cho nó tập thoải mái ở sân nhân tạo, đồng thời giám sát chế độ tập chuyện của nó vô cùng gắt gao. Mỗi buổi tập kéo dài đến tận 8 giờ rưỡi mới thả cho nó về nhà.

“Giá mà anh gặp chú sớm hơn, hai ba năm trước thì có lẽ có thể giới thiệu cho chú tham gia học viện bóng đá cho trẻ vị thành niên. Giờ thì hơi trễ rồi, đợi chú lên được bóng đá chuyên nghiệp thì cũng phải mất hai ba năm, thậm chí lâu hơn. Mà đến lúc đó sợ rằng không theo kịp bọn trẻ học tốt nghiệp học viện bóng đá. Họ được học văn hóa, chế độ dinh dưỡng và chế độ tập khoa học, tốt hơn những người như chúng ta.”

Nghe anh Tiến kể về mấy lần đối đầu với đội trẻ xuất phát từ học viện, sự chênh lệch về kỹ thuật cũng như khả năng phối hợp rất lớn. Đó cũng là nguyên nhân khiến anh Tiến phải từ bỏ con đường thi đấu chuyên nghiệp.

“Cơ hội chỉ có một lần, thời gian qua nghiêm khắc với em, ngoài việc trả đũa vì vụ làm anh bẽ mặt, thì nguyên nhân sâu xa, anh muốn em giống như cầu thủ quần vợt, Roger Federer, được mệnh danh là đoàn tàu tốc hành. Một đường tiến đến vinh quang. Bóng đá nước ta đang thiếu nhân tài, chỉ cần tài năng của em được bộc lộ, người trong nghề chắc chắn sẽ tự tìm tới. Việc của em, là cố gắng chơi bóng thật tốt, mỗi khi có cơ hội được ra sân.”

“Cảm ơn anh và mọi người đã huấn luyện cho em trong thời gian vừa qua. Vậy khi nào em có thể tham gia giải đấu bóng đá ạ?”

Anh Tiến xoa xoa mũi.

“Hôm nay hẹn em ra đây cũng là vì việc này. Sắp tới sẽ có một loạt giải bóng đá phong trào, giải bán chuyên được tổ chức. Giống như khi đi thi học sinh giỏi vậy đó, cấp trường, cấp huyện, cấp tỉnh, rồi cấp quốc gia. Sắp tới ở phường có tổ chức một giải bóng đá vào giữa tháng 5, độ tuổi từ 18-30, các các nhân, tổ chức đang hoạt động trên địa bàn của phường mình có thể đăng ký tham gia, số lượng 10-15 thành viên.”

Xuân Mai nghe xong, mặt mũi như bắt được vàng.

“Hay quá, sắp sang tháng 5 rồi. Anh Tiến, anh cho em vào đội của anh, em nghĩ chúng ta hợp sức lại sẽ giành giải hạng nhất.”

Anh Tiến lắc đầu cười đầy ẩn ý.

“Rất tiếc, lần này không được rồi nhóc ạ. Cơ quan của anh có đăng ký tham gia, mà nhóc không phải người của cơ quan nên… ha ha. Chúng ta sẽ đối đầu nhau ở trên sân đấy. Thời gian qua, anh cũng nắm hết các bài của chú mày rồi”

Mặt mũi Xuân Mai cứng đờ như gỗ đá.

“Sao có thể như vậy được.”

Anh Tiến không quên xát muối vào nỗi đau của nó.

“À quên, công ty P& G cũng tham gia, có nghĩa là anh Đông, anh Dũng của nhóc cũng không chung đội với nhóc được đâu, đã đến lúc huynh đệ tương tàn rồi.”

Xuân Mai thở dài, sầu não.

“U là trời, vậy em không tham gia được đội nào sao? Làm sao bây giờ?”

Thấy cái bản mặt ngây thơ của nó, Anh Tiến hắng giọng quăng cho cái cọc mà bám víu lấy hi vọng.

“Không cần biết có bao nhiêu đội tham gia, nhưng chắc chắn có một đội của Phường được cử ra để thi đấu với các đội khác. Mà nhóc biết rồi đấy, ủy ban toàn mấy chú, mấy bác có tuổi, lấy đâu ra người thi đấu. Vậy nên, đoàn thanh niên sẽ đi vận động vài người cho đủ quân số. Nếu có người tình nguyện tham gia thì họ chẳng có lý do để từ chối đâu. Mau đi đăng ký một suất đi.”

Anh Tiến còn có công việc, không có kèm cặp Xuân Mai cả ngày được, Nó phải một mình đi tới Ủy Ban Nhân Dân (UBND). Khổ một nỗi, nó rất ngại đến những cơ quan của nhà nước, tại vì ở đó toàn là quan chức, nó lại là dân thường, lại chỉ học hết lớp 9. Mẹ đang bận việc ngoài chợ, còn ba thì say xỉn không nhờ ai được.

Xuân Mai tự mình đi tới trước cổng Ủy Ban, thập thò ở ngoài cả nửa tiếng vừa muốn vào, vừa sợ. Cho đến khi có một người quen đi qua hỏi thăm.

“Xuân Mai à, cậu làm gì ở đây thế?”

Nó giật mình như kẻ trộm bị bắt quả tang, người vừa hỏi nó là một người vừa lạ, vừa quen tên là Quỳnh Chi. Từng học cùng lớp 8, nhưng Xuân Mai bị lưu ban hai năm nên không chung lớp nữa. Tính ra thì bây giờ, cô nàng học lớp 12 rồi. Tuy bằng tuổi nhưng nhìn Quỳnh Chi chững chạc hơn nhiều. Cô mặc áo dài trắng, da thịt lồi lõm đúng chỗ, tóc dài ngang vai. Càng lớn lại càng xinh đẹp khiến Xuân Mai nhìn thấy mà trong lòng không khỏi phải rung rinh một hồi

“À… Quỳnh chi đấy phải không, lâu quá không gặp, giờ trông cậu xinh gái quá, tôi không nhìn ra luôn ấy.”

Được người khác giới khen ở ngay trước cổng ủy ban, Quỳnh Chi lần đầu gặp tình huống này, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng. Dù ở tường nhiều bạn trai tán tỉnh cô nàng lắm.

“Cậu cứ nói giỡn. Mà cậu đến đây làm gì?”

Xuân Mai, gãi đầu gãi tai như cả tháng chưa tắm.

“À, nghe nói sắp tới có giải bóng đá của Phường, tôi muốn vào đăng ký tham gia nên…”

Quỳnh Chi “ À….” một tiếng thật dài. “ Mình có nghe bố và anh trai nói qua chuyện này lúc ăn cơm. Vậy cậu vào đi, đứng ở đây làm gì, sắp hết giờ hành chính rồi đấy, chạm là phải để chiều.”

“Vậy à, nhưng mà tớ ngại mấy chỗ này lắm.”

“Ôi trời, ngại cái gì, nếu ngại thì để tớ dẫn vào trong.”

Xuân Mai vẫn tỏ ra ái ngại.

“Nhưng mà đây là cơ quan nhà nước, đâu phải ai muốn vào cũng được.”

Quỳnh Chi gắt nhẹ.

“Ai bảo cậu thế? Mau vào đi, không sao đâu, bố và anh trai tớ làm việc ở đây mà.”

Bố và anh trai ư? Xuân Mai sực nhớ ra là bố của Quỳnh Chi làm ở Ủy ban nhân dân, giờ lại có thêm anh trai nữa. Nghĩ cũng phải, cô nàng là học sinh giỏi từ bé, rất có tiếng tăm trong trường. anh của cô chắc cũng giỏi không kém. Đúng là con quan thì lại làm quan, con sãi trong chùa thì quét lá đa. Xuân Mai có ba mê cá độ bóng đá, đến lượt nó thì mê đá bóng, ngẫm nghĩ cũng có chút liên quan nhỉ.

Xuân Mai lẽo đẽo theo sau quỳnh chi, nhìn cái dáng người của nàng từ phía sau trông thon gọn như cái đồng hồ cát, nhất là cặp mông nảy nở lúc lên lúc xuống, làm nó liên tưởng đến mấy quả bóng. May mà nó không ngứa chân tâng cho mấy phát.

Đến Phòng đoàn thanh niên, Quỳnh Chi thản nhiên đi vào bên trong như nhà của mình.

“Hello anh hai, sắp được về chưa?”

Trong phòng có mỗi một người thanh niên, tuổi tác không thua kém gì nhóm anh Tiến, anh Dũng. Anh ta mặc quần tây áo sơ mi trắng, ngồi trên bàn, ghi ghi chép chép. Thấy Quỳnh chi bước vào, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi đáp.

“ Tầm 10 phút nữa, đợi ba cùng về luôn.”

Quỳnh Chi quay đầu ra phía cửa, nháy mắt cho Xuân Mai đi vào.

“Anh hai, bạn của em muốn gặp anh để đăng ký tham gia giải bóng đá.”

Anh của Quỳnh Chi ngẩng đầu nhìn ra. Rồi lại nhìn em gái.

“Bạn gì mà ăn mặc rách rưới vậy? Ba bảo em rồi còn gì, đừng có kết bạn lung tung.”

“Em lớn rồi, gặp ai mà anh và ba vẫn cứ quản là sao? Lo cho người ta đi, sắp hết giờ rồi kìa.”

Xuân Mai đi vào trong chào hỏi một câu, thái độ hơi khúm núm, rụt rè một chút.

“Em chào anh.”

Người kia ngắt lời.

“Xuân Mai phải không?”

Nó ngớ người chưa rõ vì sao người kia lại biết mình, nó chưa từng đến chơi nhà Quỳnh Chi, cũng chưa gặp người nhà của bạn ấy lần nào. Sao anh trai của cô ấy lại biết tên mình.

“Dạ vâng? Sao anh biết ạ, em không nhớ đã đã gặp anh.”

Anh của Quỳnh Chi gật đầu.

“ Đúng rồi, trí nhớ của cậu rất tốt, chắc là bóng không đập vào đầu quá nhiều nhỉ?”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Xuân Mai, anh của Quỳnh chi cười phì.

“Đùa chút thôi, anh tên là Luân. Em biết thằng Tiến đúng không? Hồi nãy nó có gọi điện bảo sẽ có thằng đệ đến đăng ký thi đấu bóng đá. Bảo anh giữ một chỗ cho em. Xem ra em chơi bóng rất giỏi thì phải, nên nó mới đặc biệt dặn dò kỹ như vậy.”

“Dạ, cũng nhờ các anh chỉ dạy nhiều nên.”

Anh Luân cười cười gấp giấy tờ trên bàn lại.

“Tên của em anh đã cho vào danh sách rồi, giờ gặp nhau coi như biết mặt. Thế em và con nhỏ Chi là bạn thật à?”

Quỳnh Chi đáp ngay.

“Thật mà, học chung từ hồi lớp 8, nhưng sau đó …. Sau đó không có gặp nhau nhiều.”

Anh Luân gật gù, vui vẻ nói với Xuân Mai

“Vậy cũng tốt, chúng ta đều là người quen. Bây giờ em cứ về đi nhà, mỗi buổi chiều từ thứ hai đến thứ 6, lúc 5 giờ có mặt ở đây, anh hẹn mọi người tham gia đội bóng luyện tập một chút. Hết tuần sau là giải đấu bắt đầu rồi.”

“Dạ vâng, em nhớ rồi. Vậy em về trước nha. “

Hóa ra anh Tiến đã lo sẵn cho Xuân Mai. Lại còn quen biết cả anh Luân nữa chứ. Cũng phải thôi, anh Tiến từng tham gia đội bóng đến cấp độ thành phố, mối quan hệ rộng là điều dễ hiểu. Xuân Mai quen được anh ấy nhờ vậy may mắn được hưởng lợi rất nhiều. Nó chào anh Luân và Quỳnh Chi rồi nhẹ nhõm trở về. Hóa ra Ủy ban không phải là nơi đáng sợ như nó vẫn nghĩ.