Chương 6: Muốn làm cầu thủ, qua ải của anh trước đã.
Trong sân bóng nhân tạo đang có trận đá bóng diễn ra, nên không thể kiểm chứng khả năng sút xa của Xuân Mai. với lại anh Tiến cũng không có ý định đưa ra bài kiểm tra nhạt nhẽo như vậy.
Anh lấy một quả bóng đi ra một góc trống trải.
"cu có 10 phút, chỉ cần đoạt được bóng từ chân của anh, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc về việc chơi bóng."
nghe qua thì không khó lắm, ý của anh là muốn kiểm tra khả năng tranh chấp bóng của Xuân Mai. Nó hiểu ý nên lập tức lao vào, chỉ cần lấy được bóng thôi mà, chuyện này quá đơn giản.
ngay khi Xuân Mai ập tới, Anh Tiến xoay người đưa lưng về phía xuân mai, dáng người hơi cúi ngăn không cho thằng nhóc chạm bóng.
không thể đánh giá thấp kỹ thuật cài người của anh Tiến, người của anh to cao, Xuân Mai không tì đè nổi, muốn thò chân qua háng đẩy quả bóng đi, nhưng anh Tiến còn cao tay hơn, lùi nhẹ về sau, khiến Xuân Mai mất trọng tâm, lảo đảo suýt ngã ngửa.
"Không cần biết cu sút bóng hay như thế nào, không lấy được bóng thì lấy gì mà chơi."
Xuân Mai đâu dễ bỏ cuộc, lập tức sấn lên trước, anh Tiến huých nhẹ cái vai, giật bóng sang hướng khác rồi lại tiếp tục cài người. thằng bé bất lực, loay hoay gần chục phút không hề chạm được quả bóng lần nào. đây quả thực là một gáo nước lạnh dội vào ước mơ làm cầu thủ của nó.
"Hết giờ! nhóc không lấy được bóng, xem ra khó làm cầu thủ rồi."
Dũng đứng một bên quan sát, thấy thằng bé bất lực trong việc tranh chấp, nhìn thấy tội. Anh vội lên tiếng bênh vực.
"Vậy thử đổi lại xem, xem ông có lấy được bóng trong chân của nó không."
Đúng vậy a, Tiến cao to so với Xuân Mai mỏng cơm thì không công bằng lắm.
"Tưởng gì, trong vòng 10s tôi lấy lại được bóng ngay, như vậy nhóc mới tâm phục khẩu phục được."
Nói xong, anh Tiến đá quả bóng vào chân Xuân Mai. Giây phút trả thù đã tới, nó sẽ cho anh Tiến nếm thử cảm giác không chạm được quả bóng là như thế nào. đến anh Đông và anh Dũng hợp sức còn không được, 10s, Anh Tiến nghĩ gì mà nói vậy chứ. Anh cũng đâu phải thần thánh.
Đúng vậy, Anh Tiến chỉ là người bình thường, anh nói Xuân Mai chuẩn bị xong chưa rồi mới lao vào tranh bóng, Xuân Mai xoay lưng làm tư thế cài người không cho đối phương chạm vào bóng. nhưng anh Tiến to Khoẻ, chân dài hơn, lao vào từ phía sau, Xuân Mai bị đẩy về phía trước ngã sấp mặt
còn chưa tới 10s anh Tiến lấy lại được bóng. rõ ràng là anh chơi bẩn đẩy ngã Xuân Mai chứ chẳng dùng kỹ năng gì hết.
"Gì vậy, không phục sao, cho cu thêm một cơ hội."
Anh Tiến lại chuyền bóng cho Xuân Mai, lần này nó không chơi trò cài người nữa, dùng sức không thể đánh lại được anh ta. phải dùng kỹ thuật lái trái bóng khỏi sự truy cản.
Anh Tiến lao tới, Xuân Mai nhẹ nhàng xoay người, dẫn bóng tránh được một nhịp, định đảo chân thêm lần nữa thì có một áp lực to lớn ập tới làm bó ngã về phía trước.
Anh Dũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Ê Tiến, mày chơi gì kỳ vậy, lấy lớn hiếp nhỏ à."
Anh Tiến thu trái bóng lại, nghiêm túc nói.
"Ăn nói cẩn thận nha. Trong sân bóng có quy định thể hình, cân nặng của một người sao? không có sức lực tranh chấp chỉ trách bản thân chứ trách ai được. Bóng đá là vậy, nhóc không chấp nhận được thì từ bỏ đi."
Anh Dũng lại nói đỡ cho nó.
"Sao có thể dập tắt ước mơ của nó như thế được. Thể trạng không tốt nhưng bù lại thì kỹ thuật rất được đó, ông chưa thấy hôm kia nó chơi đấy thôi."
AnhTiến không chút nể nang.
"Kỹ thuật lắt léo đó hả, cứ cho là nó giỏi đi, nhưng nó có sức biểu diễn cứ trận đấu sao, sức lực không có, thì lấy bóng ở đâu, làm sao giữ được bóng… Toàn là mấy trò mèo rườm rà, tốn sức. biểu Diễn thì được chứ nghĩ đem vào thì đấu thì bỏ đi."
Nói xong một tràng dài, anh Tiến cầm bóng đi ra chỗ khác. Anh Dũng tiến lại an ủi Xuân Mai. thằng em này mới gặp vài lần, nhưng Dũng rất có thiện cảm với nó.
"Quên đi, anh ta đang khó chịu trong người, chắc là do buồn bực chuyện bị loại khỏi danh sách thi đấu của đội bóng."
Xuân Mai ngạc nhiên.
"Giỏi như anh Tiến mà cũng bị loại ư?"
Anh Dũng cười gượng.
"Thằng này to cao nhưng đầu nó ngu lắm, nói linh ta linh tinh đó mà., cứ giữ ước mơ làm cầu thủ, đừng vì người khác nói này nói nọ mà bỏ cuộc."
"Vâng, càng khó thì càng phải cố gắng, trước giờ em đá bóng rất thoải mái, là vì chưa gặp phải đối thủ xứng tầm. cho đến hôm nay gặp anh Tiến. Anh bảo với anh ấy, hôm khác em sẽ lại tới."
Dũng vỗ vỗ vai, cười ha hả.
"Khá lắm cu, anh chờ chú."
…
Xuân Mai không nghĩ rằng anh Tiến chỉ dựa vào ưu thế thể hình, anh ấy chắc chắn biết chơi bóng, thậm chí còn giỏi hơn anh Dũng. có thể nói đó là người giỏi nhất mà từ bé đến giờ Xuân Mai có dịp thử sức.
Anh ấy nói, bóng đá chắc chắn không tránh được việc va chạm giữa các cầu thủ, cả trong lẫn ngoài sân cỏ. Việc trước mắt là phải cải thiện về thể lực, khả năng tì đè, có thể không hơn được người ta, nhưng chắc chắn phải là đứa không dễ bị bắt nạt.
"Làm sao để tăng thể lực khi chơi bóng đá?"
"Làm thế nào để chơi bóng đá giỏi hơn?"
câu hỏi này trong khu của nó chắc không ai trả lời được. cô giáo thể dục ở trường có thể cho nó câu trả lời. nhưng nó nghỉ học rồi còn đâu. Ngại đến trường lắm. hay là nhờ Út Thảo hỏi giúp.
tối đấy về nhà, sau bữa cơm, Xuân Mai đem chuyện này đi nhờ em gái.
"Ủa, anh Hai hôm rày sao zợ, thôi học rùi mà vẫn hỏi chuyện trường lớp ta. muốn đi học lại à?"
"Đâu có, anh hỏi cho biết vậy mà."
Út Thảo thật thà đáp.
"Sân trường bé lắm, môn học tự chọn là cầu lông với ném bóng, nhảy xa, nhảy cao. không có chơi bóng đá đâu."
"Zậy à?"
"Mà ở gần trường có tiệm nét á, vào đấy tra google, hỏi cái gì cũng có câu trả lời, khỏi đi hỏi cho mất công."
Xuân Mai ngạc nhiên.
"Ô, zậy hả… tưởng vào đấy chỉ chơi game thôi chứ."
"Anh Hai không biết cái gì hết, mai học xong em chỉ cho."
dạo gần đây có nhiều thứ thay đổi, Xuân Mai ít tiếp xúc với bạn bè cùng lứa, không cập nhật được tin tức, cũng như xu hướng mới nhất hiện nay. đến cả đứa em gái cùng nhà, lâu không để ý giờ thấy nó cao ráo hẳn ra.
nhìn từ xa, út mặc áo dài trắng đi ra từ cổng trường mà nó cứ tưởng ai cơ đấy.
hôm nay có hẹn với Út đi nét sau giờ học, tranh thủ thời gian một chút rồi còn về ăn cơm trưa.
Bọn học sinh trong trường cứ tan học là có vài đứa chui vào nét ngay, nam có, mà nữ cũng có. Hai anh em ngồi chung một máy, Thảo thành thạo bật máy tính làm người làm anh như nó phải ngạc nhiên.
"Ủa, mấy thứ này út học hồi nào, sao mà lanh dữ vậy."
"Suỵt, anh hai đừng mách má nha, ở trường có môn tin học, dùng cái này dễ òm."
Nói xong nó đeo tai nghe bật một bài nhạc, rồi mới bật web google lên.
"OK, anh hai muốn hỏi cái gì nè?"
Xuân Mai sắp xếp lại từ ngữ.
"Tăng thể lực khi chơi bóng đá."
Út Thảo gõ bàn phím cạch cạch một hồi, sau đó chờ tín hiệu phản hồi, có hàng ngàn kết quả được đưa ra, tiêu đề rất sát với từ khóa, đúng cái mà nó đang cần tìm.
"Nhiều thế, chọn cái nào đây."
"chọn đại một cái nha."
Cả một bài viết dài hiện ra, lần đầu tiên Xuân Mai chure động chăm chú đọc chữ. càng đọc càng thấy hay, liên tục gật gù.
"Nhiều quá, sao mà nhớ hết được. Út lấy cái tập ghi lại cho Hai nghen.
"Hai bị khùng hả, zô chỗ này vui chơi giải trí chứ có phải lớp học đâu mà ghi chép. bữa nào quên thì vào đây gõ là được mà."
"Hôm khác tính sau, hôm nay cứ ghi lại chỗ này cho Hai."
Út Thảo lém lỉnh.
"Cũng được, nhưng dài thế này, út ghi xong, Hai phải trả tiền công cho người ta đấy nhé. chỗ người thân, lấy 20 ngàn thôi."
"Chỗ người thân mà mày cũng tính tiền nữa hả?"
Út dửng dưng.
.
"Chứ sao."
"Hoi được òi, lát cho hai chục."
"OK, cảm ơn hai trước nha."
Chốt xong kèo, Út hí hửng lấy quyền tập ra ghi ghi chép chép, con gái nên chữ đẹp lắm, hí hoáy nửa tiếng cũng xong mấy trang giấy.
"Xong rồi nè, mà hai cần thứ này làm gì, tính đi làm cầu thủ hả."
"Ừ, đúng rồi á. Xong rồi, về nhà thôi."
tiền ngồi nét mất 3 ngàn đồng, dọc đường trời nắng, hai anh em ghé quán nhỏ làm hai ba que kem rồi mới về nhà. má đi làm cả ngày, ba thì bữa ăn, bữa không. Út nấu lúc nào thì ăn lúc đó. không thì lai rai với mấy ông hàng xóm. Sinh hoạt ở nhà tương đối thất thường.