Chương 5: Chúng ta không giống nhau

Chương 5: Chúng ta không giống nhau.

Buổi liên hoan diễn ra ở một nhà hàng chuyên phục phụ đồ nướng, mọi người ngồi ba bàn nằm dọc với nhau. Sếp Quyền đã đặt lịch từ trước, khi mọi người vừa rửa ráy chân tay, ổn định chỗ ngồi, ba bốn nhân viên phục vụ lập tức mang đồ ra, mấy địa thịt bò, thịt lợn, đồ hải sản, mực, tôm, cua bày la liệt. thêm mấy rổ rau sống, vài chai rượu táo lần lượt được khui ra.

Hai phòng ban ngồi ở hai dãy, đầu bên này là của sếp quyền, bên kia là của phó phòng Kiên. Mấy cô đồng nghiệp ngồi ở giữa không thuộc về bên nào cả. Xuân Mai là người ngoài lại nhỏ tuổi nhất nên được ngồi cùng mấy cô, vì toàn là thành phần không uống nhiều bia rượu. Dũng tự nhận là anh trai của Xuân Mai nên ngồi cùng bàn, được dịp ngồi gần cô Duyên xinh đẹp.

“Các chị em để ý Xuân Mai dùm tôi nha, nó còn nhỏ không được uống rượu.”

Có một cô nhìn nó với vẻ ngờ vực.

“Xuân Mai á, tôi tưởng là cô nào hóa ra là cu này à?”

“Cái tên nghe hay hơn cái tên Cúc của cô đấy.”

“Hay hơn đâu, cùng là tên của loài hoa mà.”

Nhờ có điểm chung ấy mà Xuân Mai được cô gái tên là Cúc chăm sóc rất tận tình, thấy nó ăn hết lại gắp cho mấy miếng thịt , bóc cho con tôm nữa. Nó uống được rượu nhưng ở đây toàn người lạ, lại ngồi cùng phụ nữ nên cũng chỉ nhấp môi cho có lệ, thêm tý cồn vào trong người, mặt ai nấy ửng hồng, trông thật đáng mến.

“Em anh Dũng mấy tuổi rồi, đang học ở đâu.”

Xuân Mai chưa kịp đáp thì Dũng đã nói xen vào.

“Nó đang học lớp 12 thôi đấy, thấy nó đá bóng giỏi không?”

“Ừ, nhóc đá hay lắm luôn, phó phòng Kiên sút xa vào một quả, nhóc cũng sút được một quả như thế, chứng tỏ nhóc giỏi bằng phó phòng Kiên luôn ý chứ?”

Một cô khác không vui lên tiếng phản đối.

“Hais, sao lại so sánh thằng nhóc lớp 12 với phó phòng, bà bị ấm đầu à.”

Xuân Mai đá bóng hay ai cũng thừa nhận, bởi vì từ khi nó vào sân đội sếp Quyền chơi hay hơn hẳn, chính nó là người xông xuống biên thực hiện pha xâu kim phó phòng kiên, kiến tạo cho sếp Quyền ghi bàn thắng đầu tiên, những tình huống đi bóng qua một hai người quả thực gây khó dễ cho đội đối phương. Rồi quả sút xa không thể cản phá nữa. Nó góp công rất lớn vào chiến thắng hôm nay, giúp đội sếp Quyền có dịp nở mày nở mặt trong bữa liên hoan.

Nhưng như vậy thì sao chứ?

Chung quy trận đấu hôm nay chỉ là một trò giải trí cuối tuần, vì giữ thể diện cho bên phó phòng kiên chẳng ai nhắc đi nhắc lại cái chuyện ấy. Qua một tuần rượu, mọi người lại nói về công việc của họ, hỏi thăm sinh hoạt gia đình của nhau, chuyện chồng con, hẹn hò… Liên tiếp mấy anh đến mời rượu cô Duyên, khiến mặt cô đỏ ửng, hai mắt long lanh càng thêm phần quyến rũ.

Xuân Mai cảm thấy lạc lõng giữa chốn đông người, xung quanh nó đều là người có học vấn cao, còn nó chỉ học hết lớp 9, anh dũng nói nó đang học lớp 12, nó thấy xấu hổ vô cùng. Cả buổi chỉ có ăn và ăn cho no cái bụng.

“anh Dũng ơi, em xin phép về trước.”

Dũng đã hơi ngà ngà, hững hờ đáp.

“Okey em, hôm khác lại đá bóng tiếp nha.”

Xuân Mai lặng lẽ ra về, hôm nay đá bóng, giành chiến thắng, lại còn được ăn một bữa thật ngon. Lẽ ra nó phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng bên cạnh đó cũng có chút buồn tủi. Vừa đạp xe về nhà, trên đường người qua kẻ lại.

Nó nhận ra rằng, không có học thức bản thân mình và những người xung quanh có một khoảng cách nhất định, chỉ khi ở trên sân cỏ khoảng cách ấy mới thực sự được lấp đi. Nó muốn được mọi người tung hô, được thừa nhận, giống như chiều nay, sau khi ghi bàn từ giữa sân.

Nó có thể trở thành cầu thủ bóng đá không?

Suy nghĩ ấy lởn vởn trong đầu suốt mấy ngày liền, cứ chiều chiều nó vẫn ra bãi đất trống chơi bóng, chờ đợi anh Dũng hay anh Đông ghé ngang qua rủ đi chơi tiếp. Nhưng sau hôm ấy, chẳng thấy hai anh đến tìm nó. Nó đi đến chỗ sân nhân tạo ở gần công ty P&G, thấy hai anh và mấy người bữa trước cũng đang chơi bóng, lần này có nhiều gương mặt mới, không có đủ các thành viên trong công ty, cũng không có sếp Quyền lẫn các cô nhân viên đứng ngoài cổ vũ.

“Oh, Xuân Mai, đến đây làm gì vậy?”

Anh Dũng trong lúc nghỉ ngơi uống nước, phát hiện ra nó đứng bên ngoài sân, cách biệt một tấm lưới. Xuân Mai đáp.

“Em đi ngang qua thôi, hôm nay mấy sếp không đá bóng cùng ạ?”

Dũng cười trừ.

“Tùy hôm thôi em, phải có dịp đặc biệt mới đông đủ mọi người. các sếp bận nhiều việc mà còn anh thì chiều nào cũng ghé qua đây đá một trận rồi mới về. THế em không ở nhà lo học hành hay sao lại lông bông ngoài này? Cuối cấp chắc phải bận rộn lắm chứ?”

Xuân Mai cười gượng.

“Em có học hành gì đâu anh, em bỏ từ năm lớp 9 rồi.”

Dũng có chút ngạc nhiên.

“Ủa, mấy bữa thấy đi cùng mấy đứa học sinh, tưởng em cũng đang ở năm cuối. Sao không học nữa mà bỏ chi vậy.”

“Chắc tại em ngu á, bị lưu ban ba năm rồi nên nghỉ luôn.”

Nghe đến đây Dũng có chút thương cảm.

“Rồi sao? Giờ em tính làm gì, không lẽ lông bông như vậy suốt.”

Xuân Mai nửa thật nửa đùa đáp

“Em muốn làm cầu thủ bóng đá, không biết học hết lớp 9 có được làm cầu thủ không anh nhỉ?”

Anh Dũng ngỡ người một lúc, chầm chầm suy tính một hồi rồi mới nói.

“Anh cũng không rõ, nhưng nếu em thực sự thích chơi bóng đá thì anh có thể giới thiệu với em một người.”

Nói xong anh Dũng hất tay gọi một người tên Tiến, anh này cao to, tóc cắt cua, mặc áo ba lỗ, nước da ngăm đen, vừa nhìn là biết đây là dân chơi thể thao. Anh này chạy từ sân nhân tạo bên kia qua bên này để nói chuyện.

“Hais, cái tên này, gọi tôi có chuyện gì thế?”

Dũng đưa mắt về phía Xuân Mai.

“Thằng em này nói muốn làm cầu thủ bóng đá, nó chơi rất giỏi nhưng mỗi tội chỉ học hết cấp 2. ông thấy có khả thi không?”

Thanh niên tên Tiến nhìn từ đầu xuống dưới, đánh giá một lượt, vì là bạn của Dũng nên không ngần ngại nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

“Bóng đá quan trọng là năng khiếu và thể chất, những thứ khác có thể từ từ bổ sung được. Nhóc này quá già để xin vào học viện bóng đá rồi chỉ còn cách leo từ từ, bắt đầu từ những giải bán chuyên, các tổ chức, tập thể nhỏ ở địa phương. Có quan hệ, rồi kiên trì một vài năm, có thể sẽ được đội bóng nào đó để ý. Nhưng quan trọng nhất là tài năng, chỉ cần có tài, chắc chắn sẽ có người nhìn trúng.”

Dũng vội bổ sung thêm

Đá 10 quả thì 9 quả trúng cột có được coi là tài năng không?”

Tiến suýt nữa thì sặc nước miếng.

“Thật hay đùa thế?”

Dũng nhún vai

“khó gì đâu, cứ Kiểm tra là biết ngay thật hay giả.”