Chương 47: Khai Mạc Đại Hội

Khai mạc đại hội thể thao.

Sau ba tuần chuẩn bị, ngày hội thể thao lớn nhất tỉnh L.A đã tới. các hội đoàn thể thao đến từ các huyện cùng tập trung tại nhà thi đấu của sở Văn Hóa thể thao và du lịch của tỉnh. lần đại hội này có sự góp mặt của các vị khách quý đến từ các cơ quan trong hệ thống hành chính nhà nước, kể cả đồn công an, bộ đội biên phòng cũng có vài nhân vật đến tham dự với tư cách là khách mời.

Trên bục cao, đích thân chủ tịch tỉnh có đôi lời phát biểu về truyền thống của ngày hội thể thao, ý nghĩa của sự kiện này đối với sự phát triển văn hóa của toàn dân. Bài diễn văn kéo dài hơn 15 phút, sau đó lên lượt giám đốc sở văn hóa, các vị khách mời danh dự có đôi lời gửi gắm tới các vận động viên, cảm ơn Đảng và Chính Phủ đã tạo ra sân chơi cho mọi người được cọ xát, cảm ơn các nhà tài trợ, các doanh nghiệp đã hỗ trợ cho sở để tổ chức ra sự kiện quy mô lớn, trong đó có cả ông Hòa, bố của Hoàng Long, một doanh nhân thành đạt của tỉnh.

Kết thúc phần văn chương, đến lượt công bố hội đồng giám khảo, thể thức thi đấu của từng bộ môn. Trong đó bộ môn bóng đá nam có 8 đội, được chia làm hai bảng đấu, mỗi bảng thi đấu theo thể thức vòng tròn tính điểm. Hai đội nhất bảng và nhì bảng sẽ thi đấu với nhau, đội chiến thắng trong cặp trận bán kết sẽ tiến vào vòng chung kết.

Quá trình chia bảng đấu, lịch thi đấu đã được thảo luận và thông qua vào những ngày trước. Đại diện của các đội sẽ lên nhận cờ hiệu, kiểm tra lại lịch thi đấu. Đồng thời ghi danh sách các thành viên sẽ tham dự thi đấu. Số lượng 18 người, 11 người đá chính và 7 người dự bị. Các huyện đoàn thậm chí chỉ có 15 người, ít hơn 3 người so với đội bóng của thành phố.

Đồng thời ra mắt tổ trọng tài gồm 6 người, công bố một số quy định đối với các tuyển thủ khi tham gia thi đấu. Các đội trưởng sẽ về và phổ biến lại cho các thành viên trong đội. Vì sân vận động chỉ có 1, buổi sáng diễn ra hai trận của bảng A, buổi chiều diễn ra hai trận của bảng B. Mỗi trận kéo dài 60 phút, nghỉ giữa hiệp 10 phút.

Đội bóng của Xuân Mai được xếp ở bảng B, các đội còn lại gồm huyện Xuân Hòa, Long Hải, Hậu Lộc. Thực ra xếp ở bảng nào thì đội bóng thành phố luôn được đánh giá cao nhất, các đội khác đều tỏ ra ngán ngấm nếu phải xếp chung bảng.

Đội trưởng Thành Chung mang cơ hiệu trở về vị trí của đội bóng, truyền đạt lại nội dung một cách ngắn gọn cho mọi người hiểu. Bởi vì buổi sáng diễn ra khai mạc, thời gian không đủ để tổ chức thi đấu, nên hai trận của Bảng A sẽ đá vào buổi chiều, sang mai mới đến lượt bảng B ra quân. Đội phó Nam Anh phát áo đấu cho các thành viên trong đội, trang phục áo vàng, quần vàng. Có hình quốc kỳ ở trước ngực phía sau có khi FC Thành Phố, số áo và tên cầu thủ được để ở dưới.

Bộ Môn bóng đá nam có thể ra về trước, nhưng chẳng ai lại về nhà lúc này, họ chia ra đi theo dõi phần thi của các bộ môn khác, nhảy cao, nhảy xa, điền kinh… Và đông nhất không thể thiếu bộ môn bóng chuyền nữ. Số khán giả tới theo dõi chỉ thua mỗi bộ môn bóng đá nam.

Nghe nói chị Bảo Trâm phải ra thi đấu trận đầu. Xuân Mai liền đi xem chị ấy thi đấu một chút. Các thành viên mặc áo màu lam, buộc tóc gọn gàng, đeo bảo hộ ở đầu gối, cùi chỏ. Đội còn lại là đội bóng ở trong huyện Hậu Lộc. Bóng chuyền chỉ có 6 đội thi đấu theo thể thức vòng tròn tính điểm. Thắng được +1 thua thi giữ nguyên. Đội có điểm số cao nhất sẽ giành hạng 1, nếu hai đội bằng điểm nhau sẽ đối đầu với nhau một lần nữa.

Nhìn phong thái và tinh thần thi đấu rất dễ nhận ra đội bóng chuyền nữ của Thành Phố tự tin hơn hẳn. Bảo Trâm thoáng nhìn thấy Xuân Mai đứng ở bên ngoài đám đông, cô vẫy vẫy tay tạo sự chú ý.

"Chà, thằng bé cắn câu rồi phải không, trông bà có vẻ rất vui."

Bảo Trâm lắc đầu.

"Đâu có, mới đầu tính thế giờ chuyển sang chị em rồi."

Tuyết Mai tròn con mắt kinh ngạc.

"Bà tốn nhiều thời gian vậy mà chỉ thu về một đứa em thôi hả. Không khả quan thì cho nó lượn đi, rồi tìm người khác."

Bảo Trâm nói tránh sang chuyện khác.

"Bà nói vậy không sợ tình nhân nhỏ bé nghe thấy sẽ buồn à? Nghe nói hai người đang tiến triển rất tốt. sao không thấy nó đến cổ vũ cho bà."

Nhắc tới Hoàng Long, Tuyết Mai luôn cảm thấy hưng phấn. không tắt được nụ cười hạnh phúc.

"Em ấy đang bận ôn thi mà, hôm nọ hun một cái, thằng bé đờ đẫn cả người luôn. tôi không muốn làm phiền nên thời gian này không hẹn nó ra nói chuyện. Mà nó ngại lắm, chắc không đến xem tôi thi đấu đâu. "

Kỳ thực Hoàng Long không tới vì mắc chuyện thi cử. mà cho dù có thời gian rảnh đi nữa thì cậu ta cũng sẽ không tới xem trận đấu bóng chuyền. Thay vào đó sẽ tới xem các đội bóng đá nam thi đấu ở ngoài sân. Cái này cũng giống Xuân Mai, nó cũng đến theo dõi các đội bóng khác thi đấu. Mặc dù đội bóng thành phố được đánh giá cao nhất giải, là hung thần của các đội còn lại. Nhưng đi xem trước, đánh giá thực lực đối thủ đương nhiên sẽ tốt hơn, khi lâm trận không rơi vào trạng thái bị động.

người xưa có câu, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

Theo dõi trận đấu giúp ích cho khả năng đọc tình hình huống trên sân. Từ đó đánh giá khả năng xử lý bóng của các cầu thủ. Ông Hùng và tổ trọng tài luôn có mặt ở mọi trận đấu. ghi ghi chép chép rồi thảo luận với mấy người bạn làm cố vấn của mình.

"Xem bóng đá chuyên nghiệp quen rồi, giờ nhìn mấy đội này chơi bóng, quả thực trình độ còn rất non kém. không có mảng miếng chiến thuật, chỉ đá theo bản năng là chính."

"Như vậy mới gọi là đãi cát tìm Vàng chứ. Từ trong một mớ hỗn độn mới đánh giá được thực lực chân chính của cầu thủ. "

"Thực lực theo tiêu chuẩn của chúng ta thì khó chọn lắm. chưa chắc đã chọn được người cho ông Hùng đâu. thế nên hạ thấp tiêu chí đánh giá một chút. Trận này tôi thấy hai tiền đạo cánh hoạt động rất năng nổ, ông ghi chú lại, trận sau theo dõi kỹ hơn."

Mấy người chuyên gia đánh giá theo dõi trận đấu, chốc chốc lại thở dài. người trong nghề có mắt nhìn khác, không giống như đại đa số quần chúng, thấy bóng lăn sang bên nào thì lại reo hò nồng nhiệt.

"Nghe nói đội bóng thành phố được đánh giá rất cao. Anh Hùng năm nay chơi lớn, định lên đá giải Quốc gia thật à?"

Ông Hùng cười đáp.

"Cũng mong được như vậy, năm nay chất lượng cầu thủ rất tốt, có thể coi là mạnh nhất từ khi tôi nắm quyền quản lý đội bóng của tỉnh. Không biết có vừa ý của mấy ông không?l

Vị chuyên gia kia chép miệng.

"Lên đá ở giải quốc gia, chất lượng cầu thủ thôi là chưa đủ. phải có thêm nhà đầu tư, chi phí duy trì đội bóng. Có chỗ dựa vững chắc thì thể nào cũng được lên hạng thôi."

Ý của vị chuyên gia kia rất rõ ràng, dùng tiền và mối quan hệ để đạt kết quả tốt trong lượt đấu giao hữu sắp tới. chỉ cần thông qua các cửa ải kia thì tự nhiên có tư cách đá ở giải hạng ba cấp quốc gia.

"Nhà đầu tư thì chưa có, nhưng tôi nghĩ dùng thực lực thắng loạt trận giao hữu. Sẽ có người đến hợp tác thôi."

"Anh Hùng nói câu này không phải rồi. Các cụ có câu đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. đội bóng của anh có mạnh, thắng loạt trận giao hữu thì sao chứ. không có nhà tài trợ thì sớm muộn cũng tan rã. Bao công sức đổ bể hết. Vừa có thực lực vừa có tiền không phải sẽ chắc chắn hơn sao."

ông Hùng thở dài.

"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, để tôi suy nghĩ đã. Khái niệm Đầu tư về mảng bóng đá còn rất mới mẻ. trong tỉnh sợ không tìm được ai đồng ý làm nhà tài trợ.l

Người chuyên gia kia bấm mấy ngón tay, đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới nói với ông Hùng.

"Em nghĩ mãi không biết có nên nói chuyện này với anh không?l

"Chúng ta là bạn bè, có gì cứ nói đi"

"Nếu anh cần thì em có thể giới thiệu với anh vài nhà đầu tư. Để vận hành một đội bóng, chỉ dùng túi tiền của một người thì khó mà kham nổi. Nên anh cứ nhận một số nhà tài trợ cùng lúc sẽ khả dĩ hơn."

Ông Hùng trầm ngâm.

"Cậu có vài người quen sao?"

Chuyên gia kia gật đầu cười nhạt.

"Tôi làm trong ngành gần chục năm có may mắn gặp vài người. Họ sẵn sàng chi tiền mạnh tay cho anh xây dựng đội bóng, đổi lại họ cũng có vài yêu cầu muốn đội bóng đáp ứng. Nói chung là có qua có lại, hai bên cùng có lợi."

"Yêu cầu gì vậy?"

Chuyên gia nọ thì thầm vào tai ông Hùng, cả hai thì thầm to nhỏ một lúc. Sắc mặt ông Hùng chợt biến.

"Làm vậy có vẻ không hay lắm."

Chuyên gia lại cười nhạt.

"Chỗ quen biết, em giới thiệu cho anh vậy thôi. thực ra anh không làm thì người ta tìm đội bóng khác thôi. Giải hạng hai, hạng ba đều như vậy cả. Nó giống như một trò chơi vậy đó, muốn tham gia thì bắt buộc phải tuân theo luật chơi. Anh mà làm ra vẻ khác biệt, người ta tẩy chay, đẩy anh ra rìa. căn bản không trụ lại được một mùa giải."

Ông Hùng đút tay vào túi quần, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Cậu có thể sắp xếp cho tôi gặp mấy nhà đầu tư kia được không?"

Chuyên gia kia có vẻ ngạc nhiên.

"Anh quyết định chơi lớn thật sao? Tôi tưởng anh là người bảo thủ trong thể thao chứ."

Ông Hùng chép miệng

"Cái này gọi lại thức thời. tôi cũng đã tìm hiểu về giải hạng ba. Quả đúng như anh nói, dù không muốn nhưng tôi phải chấp nhận luật chơi. Để phát triển nền bóng đá của tỉnh nhà, tôi không có cách nào khác."

Chuyên viên cười sảng khoái.

"Anh đúng là một người có tâm với bóng đá, đúng vậy, chỉ niềm đam mê thôi thì chưa đủ, phải có tiền chúng ta mới biến giấc mơ thành hiện thực."

Nhìn những cầu thủ chạy trên sân, Ông Hùng nuốt ực một cái, chấp nhận thử thách sắp tới. Người làm đại sự, không cần câu nệ tiểu tiết.