Chương 46: Dạo phố lúc đêm muộn

Trong khi đó, Xuân Mai cũng đang trên đường trở về xóm trọ. gần đây xóm đông vui, hát hò tận khuya. nó muốn ngủ sớm cũng không được. Vậy nên đi qua nhà chị Bảo Trâm.

cả hai không phải đang hẹn hò như Công Minh và Đức Thọ tưởng tượng. Việc ăn uống của Xuân Mai đều nhờ chị Bảo Trâm lo liệu, dĩ nhiên là nó phải trả tiền mua thức ăn và cả tiền công chế biến nữa.

cả chục triệu tiêu một nhoáng là hết phân nửa. vậy nên nó mới qua đó làm công để trừ nợ. Quán phở nhiều bát đĩa chờ Bảo Trâm về rửa. Xuân Mai đi khuya thực ra là tới rửa mấy trăm cái tô cùng với chị.

Hai bác còn tưởng chị dẫn con rể về ra mắt, nhưng hỏi ra mới biết là mình hiểu lầm. Dù sao con gái lớn rồi, chơi với ai không cần hai ông bạn phải lo. Nhưng cũng sớm nhắc nhở con gái.

"Mày dẫn thằng cu này về rồi cứ quấn lấy nó thời gian đâu mà tìm chồng hả con. người ta không biết lại còn hiểu lầm này nọ."

"Ít tuổi một chút cũng không sao, được cái hiền lành lễ phép. con gái mà chốt thì bố sẽ ra nói chuyện đàng hoàng."

Cả vợ và con gái đồng loạt lên tiếng can ngăn.

"Kìa ông, bỏ con dao xuống đã, Mặt mũi hầm hầm như thế doạ người ta chạy mất thì sao?"

"Con dê nuôi cho béo thì cũng phải thịt chứ. con gái giúp nó nhiều như vậy, bắt nó dùng thân báo đáp thì có sao. kiếm ở đâu ra con gái cao ráo như con Trâm là cái phúc. sướng mà không biết hưởng."

Vì một đứa em kết nghĩa nhặt ở bên ngoài. Lúc đầu Bảo Trâm cũng tính làm nuôi lớn rồi sẽ thịt. Nhưng quen một thời gian thì thấy giống như em trai hơn là nhân tình. Giờ mà đuổi đi thì cung không hay, chờ đại hội thể thao kết thúc rồi tính tiếp.

Đại Hội thể thao chỉ còn ba ngày. các đội tuyển ở trong Huyện kéo ra Thành Phố. Sân tập và nhà thi đấu phải chia lịch ra cho các đội luân phiên nhau tập.

đội bóng đá nam cũng phải nghỉ trước ba ngày. chiến thuật đã luyện tập đủ dùng cho giải đấu, chất lượng chuyên môn của các cầu thủ tương đối đồng đều và được đánh giá cao nhất trong giải lần này.

Ông Hùng không quá lo lắng về đội bóng, ông dành thời gian đi đón tiếp mấy người bạn của mình, có những người làm việc ở giải hạng Nhất Quốc Gia được ông mời tới để giúp mình đánh giá chính xác hơn tình hình của đội bóng.

Sân Vận động được tu sửa thêm một số mái che trên khán đài đề phòng mưa rơi. Cầu môn được thay mới, vẽ lại vạch vôi. treo băng rôn biểu ngữ từ khán đài cho tới trước nhà thi đấu.

cờ hoa được căng đầy lối đi, quả thực đã ra không khí của một ngày hội thể thao thường niên của tỉnh. cơ sở hạ tầng đã chuẩn bị tương đối, các khách mời, đại biểu ra ra vào vào liên tục, căn bản không có chỗ cho tuyển thủ luyện tập. tất cả các tuyển thủ sẽ có một ngày nghỉ trước ngày khai mạc đại hội.

Quán ăn nhà chị Bảo Trâm cũng vì sự kiện này mà đông khách hơn, chính bản thân của chị tranh thủ mời gọi các tuyển thủ khác đến dùng bữa ở cửa tiệm của mình. Bác trai bác gái làm việc không ngơi tay, thuê thêm vài người hàng xóm phụ giúp khi người ta muốn đặt tiệc.

Dĩ nhiên Xuân Mai không thoát được, chạy vạy trong tiệm không khác nào một người làm. Được cái nó nhanh nhẹn, tháo vát, nên nhà chị Trâm quý nó lắm. thậm chí chị Trâm còn gạ nó ngủ lại nhà mình.

"Đằng nào về xóm cũng đông, lại còn ồn ào nữa. ở đây nhộn nhịp lúc dùng bữa, xong việc là vắng ngay ý mà."

Nói thế chứ tranh thủ để thằng em ở lại cùng quét dọn cửa tiệm luôn. Sau khi đại hội kết thúc có lẽ nó cũng không còn ở đây nữa.

Thực sự là xóm trọ hiện tại chật kín người. Phòng của Xuân Mai còn được nhét thêm hai ông nữa từ trong Huyện ra thi đấu. Ngày hè oi ả, vừa nóng vừa chật nên Xuân Mai cũng dọn đồ ra ở ké nhà chị Trâm trong thời gian diễn ra giải đấu.

thứ nhất đỡ mất công đi lại ăn uống. Đi đâu cũng có chị Trâm chở bằng xe máy. Nói chung chuyển đi chỉ có tốt hơn chứ không xấu.

Công Minh và Đức Thọ nghe tin thì cũng không bất ngờ lắm, thường ngày ở sân bóng chơi chung nhau chứ về phòng, Thì Xuân Mai không máu chuyện gái gú cho lắm, không hợp gu của hai người. Với lại bây giờ cả hai đã có đối tượng cần để ý.

trong các đội thi đấu đến từ huyện đoàn, có mấy cô gái nhan sắc không tệ. lại dễ nói chuyện, cưa cẩm. rủ đi chơi, uống nước là đi ngay. Hơi đâu mà quan tâm đến bạn cùng phòng.

Ba ngày đội bóng không tập trung, các thành viên tự tập thêm ở nhà. nói vậy chứ mấy ai có không gian và thời gian luyện tập. Hoàng Long bận ôn thi, thậm chí đã có lịch phải đến trường thi vài môn rồi. Dĩ nhiên ông Hùng cũng biết hoàn cảnh của Long nên xếp lịch thi đấu không trùng với lịch thi tốt nghiệp.

Xuân Mai chưa kịp khởi động, chạy bộ thì bị bác trai bác gái gọi vào nhà phụ việc bếp núc.

"Kìa ba, em nó đang tập thể dục, ngày mai còn ra sân thi đấu. hai người cứ sai vặt nhỡ ảnh hưởng đến thành tích thì sao."

Ba của Bảo Trâm cắm con dao xuống thớt.

"Làm việc cũng là tập thể dục đó thôi, một công đôi việc. thanh niên trai tráng đừng phí sức như thế. vào nhà xách cho bác mấy cái xô nước."

"Nhanh nhanh lên."

Bảo Trâm xấu hổ gọi thằng em đến ở cùng ai dè bị ba má bắt đi làm việc vắt. chắc nó không vì chuyện này mà ghi hận, nghĩ mình lừa nó đến đây làm việc đấy chứ. Ba má đã hà khắc thì cô nàng phải nâng niu chiều chuộng để bù đắp. không thì áy náy việc bóc lột người khác.

Làm xong việc ngày hôm đấy. Bảo Trâm rủ Xuân Mai đi dạo phố. ngày hội thể thao sắp diễn ra, ngoài đường treo nhiều đèn led, băng rôn biểu ngữ treo giữa đường. Đêm rồi mà Người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt.

Bà chị mua cho nó chai nước giải khát mát lạnh, uống một hơi mà sướng hết cả cổ họng.

"Ngày mai khai mạc rồi nhỉ, lần đầu thi đấu có hồi hộp không?l

Xuân Mai lắc đầu.

"Dạ, cũng hơi lo một chút. Mai đội của em chưa phải ra sân. "

"Vậy còn đỡ, mai khai mạc, đội của chị thi đấu mở màn luôn. Mà mấy bữa nay bận việc quá, không tập được gì, lại còn kéo theo em bị ba má sai vặt nữa."

Xuân Mai à một tiếng,

"chị đừng nghĩ vậy, em không có để bụng đâu. em còn cảm ơn chị đã chuẩn bị đồ ăn cho em. nhà chị ai nấu cũng ngon hết á."

"Thế hả, em thấy ngon là được rồi. Không phải chứ, nghề gia truyền mà, không ngon thì do em có vấn đề thôi."

"Sau này có cơ hội em sẽ dắt cả nhà lên đây, cho mọi người ăn một trận đã đời luôn."

"Thật nhá, lên đây ăn gì thì nhà chị sẽ đón tiếp chu đáo, ăn ba ngày ba đêm luôn. mà sẵn tiện, em có muốn ăn hỏi không?"

Xuân Mai căng hai mắt hai tai.

"Ăn… ăn hỏi á?"

Chị Bảo Trâm cười hì hì.

"Trêu em đấy… ra thành phố một thời gian rồi, có thấy cô nào vừa mắt chưa."

Xuân Mai lắc đầu

"Em cũng không để ý lắm, em thích đá bóng hơn."

"Nhìn em khờ lắm, chắc là chưa yêu ai rồi. Nên em dễ bị người ta lừa lắm đấy."

"Chắc không có chuyện đó đâu chị, người ta lừa em làm gì chứ, lừa em có được gì đâu."

Bảo Trâm ậm ừ.

"Có chứ, Chị lừa em tới nhà, sai em làm việc vặt nè. Em không cảm thấy vậy sao."

"Dạ không, em thấy chị có ý tốt mà. Đâu có lừa em đâu, mà nếu được ăn ngon như vậy em cũng để bị lừa á."

Bảo Trâm chép miệng, nhìn Xuân Mai

"Thực ra còn một chuyện nữa, lúc đầu chị và bạn của Chị, Tuyết Mai á, em nhớ không?"

Xuân Mai gật gù. Bảo Trâm nói tiếp

"chắc em cũng biết chuyện Tuyết Mai với Hoàng Long nhỉ? Lúc đầu thấy em hiền hiền, chị cũng nhắm tán em đấy. nhưng chẳng hiểu sao giờ lại thấy giống chị em hơn, buồn thiệt chứ."

"Chị em tốt mà, sao lại buồn."

Bảo Trâm ngượng ngùng.

"Thì chị em làm sao mà hun nhau được, Tuyết Mai có kể là nó cưỡng hôn Hoàng Long rồi, thực sự thì chị cũng muốn thử."

Xuân Mai giật mình, cảm thấy sống lưng lạnh toát. bà chị đã sân tới trước mặt nhìn nó với vẻ đắm đuối lắm. Giờ mà đẩy chị ra thì sau này khó nhìn mặt nhau. nhưng mà để yên thì sợ chị Bảo Trâm làm tới.

Hôm nay bà chi có đánh một chút son, đôi môi bóng bẩy, căng mọng xem chừng là đã chuẩn bị sẵn ý đồ từ trước. Xuân Mai cố dùng ánh mắt để giao tiếp, nhưng càng nhìn lại càng thấy mê man. Mấy ngọn đèn đường lung linh mờ ảo, tiếng bước chân người qua đường chậm dần.

khi nó tỉnh táo lại thì hai người đã dính vào nhau, Bảo Trâm từ từ mở mắt bỏ tay khỏi cổ Xuân Mai.

"Chẹp, Xin lỗi em nhé, chị chỉ thử một chút xem cảm giác thế nào thôi."

nói câu này, Tuy cười mà hai mắt chị ấy rưng rưng như muốn khóc. không muốn thằng em biết được nên xoay người đi trước.

Xuân Mai ngẩn ngơ một lúc, thấy mọi người đang nhìn về phía mình. nó vội lắc đầu cho tỉnh táo, rồi rảo bước theo sau chị Bảo Trâm. nhìn thấy ban tay buông thõng của chị lắc lư theo từng bước chân. Linh tính mách bảo nó đưa tay nắm lấy.

Cảm nhận được hơi ấm truyền qua, Bảo Trâm khựng lại, vừa mừng vừa lo khi thấy Xuân Mai nắm tay của mình, thằng nhỏ cười tươi không biết đang nghĩ cái gì.

"Chúc chị ngày mai thi đấu thật tốt, giành được chiến thắng nhé."

Cảm giác này có lẽ không phải tình yêu, cả nụ hôn lúc nãy tuy mang lại chút thổn thức, nhưng lại có chút gì đó ngượng ngùng, không tự nhiên. Nó cũng thú vị nhưng Không khiến người ta điên cuồng phải gào thét cả đêm như Tuyết Mai đã kể.