Chương 23: Cóc Ghẻ Thịt Thiên Nga

Nghe Khánh và Thương nói chuyện với nhau, dường như cả hai vẫn đang trong mối quan hệ bình thường. Nên Quỳnh Chi đồng ý để khánh đưa mình về nhà.

Cả hai a bãi đỗ xe, Khánh ga lăng đội mũ bảo hiểm cho Quỳnh Chi, nhưng cô nhanh tay tự mình đội lấy. Quốc khánh liếc nhìn đồng hồ rồi bảo.

“Vẫn còn sớm, em có muốn đi chỗ nào chơi một lúc không, công viên, bờ hồ, đài phun nước hoặc vào trường đại học của bọn anh tham quan một vòng.”

Quỳnh Chi lắc đầu.

“Dạ thôi anh ạ, anh đưa em về nhà là em vui rồi.”

Quốc khánh gạ gẫm.

“Mấy khi được một buổi tự do, hay anh đưa em về qua đường vòng, tiện thể hóng gió, ngắm đường phố một chút ha.anh sẽ đưa em về trước 5 giờ chiều.”

Lời đề nghị của Khánh hấp dẫn hơn cảnh về nhà ngồi lỳ trong phòng chờ trời tối. Quỳnh Chi im lặng, mà im lặng thì Quốc Khánh hiểu ngầm là đồng ý. Gã đã đổ đầy bình xăng chuẩn bị đi hết một vòng trong thành phố.

Đầu tiên là đưa về trường đại học cho cô nàng ngắm khuôn viên, mấy khu giảng đường rộng lớn. Đi dưới hai hàng cây phượng, gã tranh thủ lấy điện thoại ra chụp ảnh của Quỳnh Chi, vì bộ nhớ có hạn nên gã đã xóa hết mấy clip làm tình với Thương để dọn chỗ cho Quỳnh Chi. Thấy con mồi tươi cười, trong lòng của Quốc Khánh càng thêm hồi hộp và phấn khích.

Điểm đến thứ hai là Công viên, bên trong công viên có một cái hồ rộng lớn, còn có trò đạp vịt nhưng Quỳnh Chi từ chối không tham gì mặc dù trong tâm cô rất muốn thử một lần. Không đạp vịt, hai người đi dạo một vòng rồi ăn kem. Tiền đều do Quốc Khánh Trả, hắn không có sẵn tiền, tiền này có được là nhờ việc uy hiếp Thương trộm tiền gia đình đưa cho gã. Sau công viên, Khánh còn đưa Quỳnh Chi lượn một vòng trong siêu thị, qua chỗ đài phun nước, đài tưởng niệm. loanh quanh trên phố đến gần chiều muộn.

Anh mặt trời ngả về tây, sắp đến giờ tan tầm Quỳnh Chi sốt sắng dục Quốc Khánh đưa mình về.

“Anh Khánh, em phải về nhà rồi.”

“Ôi vậy sao, tiếc nhỉ, vẫn còn vài chỗ mà anh muốn đưa em đi, đảm bảo vui cực.”

Quỳnh Chi cười miệt mỏi.

“Phì, hôm nay đi như vậy là em vui lắm rồi, giờ em phải về, không thì bố em lại cằn nhằn.”

“Được rồi, vậy thì về thôi. Mà chuyện hôm nay đưa em đi chơi, em đừng nói với Thương nha. Anh sợ cô ấy lại nghĩ linh tinh.”

Quỳnh Chi ngây thơ hỏi.

“Nghĩ linh tinh gì cơ ạ?”

“À thì anh chưa bao giờ đèo Thương đi chơi như vậy hết á, sợ cô ấy biết anh đèo em đi thì cô ấy buồn thôi.”

Quỳnh Chi chột dạ, hôm nay đi lượn một vòng như vậy, chắc hẳn giống mấy cặp đôi yêu nhau. Mặc dù Quỳnh Chi không có tình cảm gì với Khánh cả, nhưng cũng dễ làm người ta hiểu lầm.

“Anh Khánh với Thương vẫn ổn chứ, dạo gần đây em thấy bạn của em hơi buồn, tưởng hai người có chuyện gì chứ?”

Khánh cười trừ.

“Đâu có đâu, hai đứa vẫn bình thường mà, chẳng qua anh bảo Thương lo học hành trước, ít gặp nhau thì đỡ chểnh mảng việc học hơn. Cuối cấp rồi nên phải tập chung học hành, thi cử.”

Quỳnh Chi gật gù

“À ra vậy… Mà sao mình không đi đường lón, anh rẽ vào đường này làm chi.”

Quốc Khánh cười mỉm.

“Sắp đến giờ tan tầm, sợ đi đường lớn bị tắc đường. Anh đi đường tắt tuy hơi vắng một chút nhưng gần hơn, qua một quãng là tới thẳng nhà cửa Thương luôn. Trước giờ anh vẫn hay qua đường này mà.”

Quỳnh Chi thấy hai bên đường cỏ mọc um tùm, đường đất nhiều ổ gà lồi lõm. Quốc Khánh lại cố tình giật ga nhả phanh khiến cái xe mays vừa đi vừa giật. Gã làm vậy để mượn lực quán tính thân hình Quỳnh Chi sẽ đụng chạm với hắn, nhất là bộ ngực mềm mại lâu lâu lại tỳ lên lưng của Khánh.

Đến một quãng vắng, cái xe đang đi thì chết máy giữa đường.

“Ủa anh, sao lại dừng lại thế ạ.”

Quốc Khanh tặc lưỡi..

“Xe chết máy rồi em ạ? Em xuống xe đi, để anh xem nó có vấn đề gì?”

Quỳnh Chi trong lòng nóng ran lên. Tự nhiên lại hỏng xe giữa đường vắng. Cứ thế này thì cô sẽ về nhà muộn mất, bố mà biết cô lén đi chơi thì thế nào cũng cấm túc cả tháng cho coi.

Quốc khánh xuống xe, mở cốp xe ra rồi đóng vào, gã khóa van xăng lại, rồi giả vờ đạp xe hì hục. Dĩ nhiên là xe không nổ. Gã càng đạp thì Quỳnh Chi đứng ngồi không yên.

“Xe hỏng nặng lắm à anh, Chỗ này vắng quá không biết có chỗ nào sửa không nhỉ.”

Quốc Khánh thở hổn hển.

“Tệ thật đấy, tự nhiên lại hỏng đúng lúc này. Con đường này vắng lắm, muốn sửa xe phải dắt ngược về đường lớn. mà như vậy thì trời tối mất. Để anh gửi tạm cái xe vào nhà ai đó, rồi anh đưa em về nhà của Thương. Đi bộ chắc tầm 15, 20 phút thôi.”

Quỳnh chi thở dài.

“đành vậy chứ biết làm sao bây giờ. “

Cô nàng chợt thấy hối hận về buổi đi chơi chiều nay, giá mà lúc ở quán trà sữa, cô về nhà luôn thì đã không phải đi bộ giữa đường vắng thế này. Con đường này càng đi càng thấy rậm rạp, âm u. Xen lẫn trong bãi cỏ dại còn thấp thoáng bia mộ bằng đá, tiếng ếch nhái bắt đầu vang lên báo hiệu màn đêm sắp buông xuống.

Mặt trời lặn, không gian tối rất nhanh, xung quanh lại không có đèn đường, càng đi lại càng thấy lạ. Quỳnh Chi nhớ lại, nhà của Thương không nằm ở hướng này, chỗ này là nơi tập trung bãi rác của thành phố, căn bản không có ai sinh sống ở khu vực gần đày.

“Anh Khánh, anh có chắc là mình đi đúng đường không ạ? Em thấy không ai sống ở đây cả.”

Quốc Khánh nhìn bầu trời, lẩm nhẩm trong đầu thời cơ đã đã tới.

“Em ở nhà không đi chơi nên không biết đó thôi, đường này anh đi suốt chắc chắn sẽ tới nhà của Thương mà. Nhưng mà anh dắt xe mỏi quá, nghỉ một chút rồi đi tiếp.”

Nói xong, gã gạt chân chống, rồi ngồi trên yên xe thở phì phò.

Khánh không đi, Quỳnh Chi càng thấy sốt ruột, cô nhìn trước ngó sau, hi vọng có chiếc xe máy nào vụt qua thì cô sẽ xin cho quá giang chứ càng ở lâu. Cô lại càng cảm thấy nguy hiểm. Giờ này ba và anh Luân đã tan ca rồi, hai người về nhà mà không thấy cô thì xác định ăn chửi.

“Anh Khánh, còn bao xa nữa thì tới nhà của Thương ạ? Em phải về nhà gấp kẻo ba má lại lọ”

Khánh thở dài thườn thượt.

“Em lớn rồi có phải con nít đâu, về muộn một chút không sao đâu. Ngạt nỗi anh vướng cái xe, không thì đi nhanh hơn rồi. Để em đi một mình anh không yên tâm. Nên em chịu khó đợi một chút đi.”

“Nhưng mà trời càng lúc càng tối, không đi nhanh làm sao thấy đường.”

“Không sao, xe máy vẫn có đèn mà. Nghỉ một chút đi.”

Quỳnh Chi thấy hơi ấm ức, trong lòng như có lửa đốt, hai chân cứ dẫm vào nhau mà Khánh vẫn cứ thong dong ngồi trên yên xe. Mấy ngôi sao bắt đầu hiện lên trên bầu trời, đèn trong thành phố lần lượt sáng lên. Từ đây có thể nhìn thấy, xung quanh chẳng có ngôi nhà nào cả, khu dân cư gần nhất cũng xa tầm hai cây số.

“Đi được chưa anh Khánh.”

“Đằng nào cũng tối rồi, em vội gì chứ?”

Quỳnh Chi nuốt nước bọt.

“Anh Khánh, anh cố tình làm vậy đúng không? Cố tình đưa tôi đến chỗ này.”

Quốc Khánh quay người lại nhìn Quỳnh Chi. Cô nàng đã cầm mũ bảo hiểm trong tay, hai mắt sang lên như sao, cẩn thận lùi lại một hai bước. Quả nhiên là người thông minh đáng tiếc phản ứng hơi chậm.

“Em nói gì vậy? Sao lại nói anh như vậy chứ? Nhưng mà, nếu thực sự đúng là như vậy thì sao?”

“Anh Rốt Cuộc muốn làm gì?”

Quốc Khánh cười gian xảo.

“Quỳnh Chi, từ lần đầu gặp em ở sân bóng, anh đã thích em rồi. Ngay từ đầu người anh thích là em chứ không phải là Thương.”

Quỳnh Chi mặt đỏ bừng bừng.

“Anh nói linh tinh cái gì thế? Định bắt cá hai tay sao”

Quốc Khánh lật bài ngửa.

“Em và bạn đến quán trà sữa, rồi gặp anh, đi chơi với anh cả buổi chiều rồi xe chết máy giữa đường vắng. Em nghĩ mọi thứ chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Quỳnh Chi giật mình.

Quốc khánh lại nói thêm

“Đúng rồi đấy, là do tôi đã bảo Thương hẹn em ra quán để chuẩn bị cho thời khắc này. Nhìn thấy em, là tôi không thể kiềm chế được bản thân mình,.”

Nói xong, gã lao tới chỗ Quỳnh Chi. Cô nàng cầm mũ bảo hiểm vụt cho Khánh một cái rồi xoay người vừa chạy vừa kêu cứu.

“Bớ người ta, có ai không? cứu tôi với.”

Quốc Khánh cười ranh mãnh, hì hục đuổi theo, cái trò mèo vờn chuột trong đêm tối như thế này làm hắn thấy rất kích thích. Gã chạy thật nhanh tới chỗ Quỳnh Chi, ôm lấy thân hình của cô rồi vật xuống nền cỏ ven đường. Quỳnh Chi giãy dụa kịch liệt nhưng thân thể của con trai to lớn và khỏe hơn con gái, cô không thể nào thoát ra khỏi bàn tay của Quốc Khánh. Gã túm lấy áo của cổ rồi kéo nó qua đầu để lộ thân hình trắng nõn giữa không gian u ám.

"Bỏ ra, đồ biến thái."

"Cứu tôi với..."

Quốc Khánh ghì chặt hai vai Quỳnh Chi xuống, xuẩn bị cưỡng hôn cô giữa đường thì bất chợt có ánh sáng xe máy lướt qua, nó sắp di chuyển tới chỗ của hai người. Quốc Khánh vội kéo Quỳnh Chi, lôi ra xa mặt đường, nấp sau một bụi cỏ rậm rạp. Quỳnh Chi giãy dụa mạnh mẽ, cố gắng vươn ra ngoài đường. Quốc Khánh túm lấy hai chân của cô lôi ngược trở lại, một tay hắn bịt miệng của cô, chỉ còn phát ra tiếng ú ớ yếu ớt.

Chiếc Xe máy lướt qua chỗ hai người thật nhanh. Quốc Khánh thở phào một hơi, Quỳnh Chi rưng rưng nước mắt nhìn theo ánh sáng xe máy mỗi lúc lại xa hơn.

"Ngoan ngoãn một chút đi, nếu như ông ta dừng lại, em nghĩ ông ta sẽ cứu em hay sẽ cùng tôi chà đạp lên thân thể này? Người đàng hoàng tử tế sẽ đi tới những chỗ như thế này sao?"

"Hôm nay, không ai giúp được em đâu!"