sự chống cự của Quỳnh Chi mạnh mẽ hơn vẻ ngoài hiền lành non nớt của mình. Cô nàng co hai chân đạp vào bụng Quốc Khánh khiến hắn tức điên lên. vung tay tát người đẹp một cái.
"Em có yên không thì bảo? không thích dịu dàng mà muốn anh mạnh tay đúng không?"
"Anh là đồ biến thái, tôi sẽ báo công an đấy."
Quốc Khánh dùng tuồng cũ soạn lại, thêu dệt câu chuyện uy hiếp tinh thần Quỳnh Chi.
"Tôi biết bố em làm trong cơ quan nhà nước, chức vụ không nhỏ. Nếu tin đồn con gái mình chơi trò người lớn khi đang ngồi trên ghế nhà trường thì sao nhỉ?" Tôi mà bị bắt, danh dự của gia đình em cũng không cứu vãn được đâu."
"Đồ tồi, đồ cặn bã."
Quốc khánh ngồi đè lên người Quỳnh Chi, bắt đầu cởi áo. ủa mình.
"Chửi nữa đi, cặn bã, dơ bẩn thì sao chứ, lát nữa, cơ thể ngọc ngà của em cũng bị tôi xâm chiếm. chúng ta sẽ hoà lẫn vào nhau trong vũng bùn tình ái."
"Bỏ tôi ra… đồ khốn."
"hãy nói em xin anh Khánh đi nào… hãy tha cho em."
"Không… không đời nào."
Quốc Khánh bắt đầu gục xuống, áp sát vào da thịt thiếu nữ. rồi đột nhiên hắn dừng lại, đưa tay bịt miệng Quỳnh Chi.
Phía ngoài đường có tiếng bước chân dồn dập, hơi thở gấp gáp của một ai đó đang tiến lại gần. Quỳnh Chi há miệng cắn vào tây Quốc Khánh rồi hốt hoảng kêu lên. Quốc Khánh bị cắn lén, kêu một tiếng rồi tự cắn răng nuốt ngược sự đau đớn vào trong. gã đưa tay còn lại ghì chặt cái mồm của Quỳnh Chi.
Người bên ngoài dừng lại trong thoáng chốc, Quốc Khánh nín thở, đưa hai tay bóp cổ Quỳnh Chi. gã trừng mắt cảnh cáo, bàn tay siết chặt hơn. Nếu bại lộ thì hắn sẽ làm liều một phen.
Người kia không nghe thấy động tĩnh gì liền từ từ rời đi.
Quốc Khánh thở phào một hơi, bỏ tay khỏi cổ Quỳnh Chi, cô nàng hít thở gấp gáp, ho sặc sụa mấy tiếng. cô muốn hét lên lần nữa nhưng cổ họng vẫn còn đau. Quốc Khánh thực sự dám bóp cổ giết chết cô.
"Con đĩ, mày dám cắn tao."
Quốc Khánh cả giận, vung tay tát Quỳnh Chi một cái. cô nàng la lên trong vô thức, điều này vô tình đánh động đến người qua đường. người đó nghĩ mình lãng tai, nghe nhầm, đến khi thấy xe máy dựng ở bên đường, người đó liền trở lại vị trí có phát ra âm thanh lạ khi nãy. Vì lỡ đâu có người đang gặp nạn thì sao?
"Có ai ở đó không?"
"Tôi thấy cái xe máy ở ngoài này. "
Quốc Khánh nghe tới cái xe
giờ mà im lặng dễ bị mất toi cái xe lắm. bỏ cái xe để đổi lấy Quỳnh Chi cũng được. nhưng Khánh đâu phải người hào phóng. cả người lẫn xe đều là của gã.
Gã hít một hơi lấy giọng lè nhè Như say rượu.
"Đứa nào vô duyên thế, người ta đi đái mà cũng bị làm phiền là sao.
Người kia vội đáp.
"A… xin lỗi."
Đúng lúc chuẩn bị rời đi thì lại có giọng nói phát ra.
"Đừng đi, người này muốn giết tôi. Cứu.!"
Quỳnh Chi liều mình kêu cứu lần nữa, cô biết lần này là cơ hội cuối cùng, nếu bỏ qua sẽ bị Khánh Làm Nhục, gia đình cô cũng bị liên lụy. Quốc Khánh biết chuyện không xong rồi, một bên là Quỳnh Chi, bên ngoài còn có một người nữa. nghe giọng thì là Thanh niên. Đối phó cả hai cùng lúc thì không được, nên gã chọn cách tuỳ cơ ứng biến. Gã túm lấy tay Quỳnh Chi kéo ra ngoài đường.
"Hề hề, anh trai, em tóm được con bò lạc, anh có muốn vui vẻ một chút không."
Quỳnh Chi bị lột áo, còn cái áo lót che chắn. thân hình thiếu nữ phơi ra trước mặt, mấy gã lao động chân tay sao mà cưỡng lại được.
Quỳnh chi chợt thấy lo sợ, một tên Khánh là quá đủ rồi mà còn lòi ra thêm một gã nữa. phen này cô sao mà thoát đây.
nhìn bộ dạng khép nép, sợ hãi của cô. người kia đoán ngay là cô không can tâm tình nguyện. nếu là yêu nhau thì phải lôi về nhà lên giường chứ dại gì ra đây bị cỏ dại cứa rách da thịt.
"Cái thằng này, mày dám hãm hiếp con gái nhà lành hả. bỏ tay nó ra."
Quốc Khánh nhổ toẹt một bãi, vừa bỏ tay Quỳnh Chi ra lập tức lao tới đá song phi vào người kia.
"Đ- má, tao muốn làm phúc cho mày ăn chung, vậy mà mày còn giả bộ anh hùng. tính chén con nhỏ một mình à."
Quốc Khánh tính kỹ rồi, hắn chịu thiệt chia sẻ Quỳnh Chi cho hai người, nếu tên kia không hợp tác thì hắn sẽ lao lên đánh phủ đầu. đánh người ta tối tăm mặt mũi. rồi xử Quỳnh Chi sau.
Quỳnh Chi thấy hai người đánh lộn, nhân lúc hỗn loạn thì chạy khỏi đó ngay. Quốc Khánh biết nhưng đang dở tay, gã còn có cái xe máy, không lo Quỳnh Chi chạy thoát. việc trước mắt là phải tẩn cho thằng phá đám một trận, tốt nhất là đánh gục hắn bắt tỉnh.
Quốc Khánh chăm tập thể thao, tập Gym có bụng 6 múi hẳn hoi nên đánh đau lắm. người kia ăn mấy đấm, không nhịn được nên mặc kệ ra sao thì ra, ôm lấy người đối phương vật xuống đường.
hai người lăn qua lăn lại, anh đấm một thì tôi cũng đấm một. người kia sức vóc không vừa, Quốc Khánh bị đấm chảy cả máu mũi, sợ đánh tiếp thì không còn mặt mũi nào đến trường nữa. cái mặt đẹp trai không thể bị hủy hoại được.
"tha.. tha… tha cho tôi, tôi sai rồi."
Người kia hậm hực đáp.
"Thằng khốn, mày hãm hiếp con gái nha lành, rồi ngang nhiên xông vào đánh tao. nói xin lỗi là xong hả."
Quốc khánh bị ăn thêm hai đấm nữa, hài mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào.
"Đừng đánh nữa, tôi sai rồi… xin anh tha cho tôi."
"Lúc nãy mày oai lắm mà… mày đánh tao, tao đánh lại mày chưa đã cái tay. "
Quốc Khánh nằm yên ăn mấy đấm, vài cái bạt tai. người kia thấy hắn không dám chống cự nữa nên cũng dừng tay.
"Lần này tao tha, lần sau liệu hồn đấy."
"Vâng… vâng… em không dám nữa."
"Cút đi. Bực hết cả mình."
Quốc Khánh lồm cồm bò dậy, đi tới chiếc xe, định phóng đi thì quên mất mình chưa mở khoá xăng. gã loay hoay một hồi, rồi hớt hải rời đi, không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Người vừa tẩn cho Khánh một trận trùng hợp lại là Xuân Mai. hiện tại đang tập chạy bền để tăng thể lực. mỗi ngày đều chạy hai vòng, sáng một vòng, chiều một vòng. con đường vắng vẻ, nhiều cây cối lại vô cùng thích hợp cho nó.
Hôm nay xui xẻo, tự dưng bị người lạ cho ăn đấm. nghĩ lại nó vẫn thấy cay. trước giờ nó luôn hiền lành, thân thiện với mọi người, lúc nãy có ý tốt hỏi thăm ai ngờ làm ơn mắc oán.
Nghĩ tới cô gái nhà lành lúc nãy, chắc đã chạy về nhà rồi. trời cũng đã tối. Xuân Mai lững thững đi một đoạn rồi tiếp tục chạy nhẹ nhàng về nhà.
Quỳnh Chi cắm đầu cắm cổ chạy, sợ người ta đuổi theo nên lâu lâu lại ngoảnh lại. vô tình vấp chân vào mô đất, ngã sấp mặt. đầu khối và khuỷu tay đều bị thương, cổ chân còn bị trật nữa. đúng là đen hết chỗ nói. Xung quanh đồng không mông quạnh, không có chỗ trốn, không biết phải đi hướng nào.
một lúc sau có bóng người chạy tới, cô hốt hoảng tìm chỗ để nấp, nhưng chân bị đau, cứ đi cà nhắc, vấp té thêm lần nữa.
người kia đã chạy tới sau lưng rồi.
"Đừng… đừng lại gần tôi."
bóng đen thở hổn hển, lùi lại hai bước, đưa hai tay lên đầu.
"Đừng sợ, tôi đánh thằng kia bỏ chạy rồi. Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."
Người đuổi tới không phải Quốc Khánh, Quỳnh Chi cũng bớt lo hơn một chút. cô sụt sùi đáp.
"nhà tôi ở…."
Bóng đen thở hắt ra.
"Vậy là chung khu phố rồi. Đường về nhà ở bên này cơ. đi đường đó là tới công ty sản xuất phân bón."
Quỳnh Chi chật vật đứng dậy, hai chân khép vào nhau, hai tay cũng che che trước Ngực.
"Anh gì ơi, cho em mượn áo được không?"
bóng đen cởi áo đưa cho cô, nhưng cô nói anh ra ném sang cho mình. sau đó bảo anh ta giữ khoảng cách, đi trước mình một đoạn.
Quỳnh Chi bị đau chân nên tập tễnh bước đi, khiến bóng đen hơi sốt ruột.
"Chân của cô đau lắm hả, để tôi xem qua, chứ đi như thế này phải 8,9 giờ mới về tới quá."
Quỳnh Chi cứng rắn đáp.
"Cứ đi đi, đừng lại gần tôi là được."
Bóng đen thấy trong lòng bứt rứt, tốc độ chậm chạp làm nó thấy buồn ỉa vô cùng.
"Để tôi xem cho, chứ đi như này tôi sốt ruột, mắc đi ỉa lắm."
Quỳnh Chi lùi lại,
"không được lại gần"
Bóng đen vẫn đi tới, Quỳnh Chi lại đưa tay ra thế thủ, trừng hai con mắt lên cảnh cáo. nhờ vậy mà nhìn rõ được đối phương.
"Xuân Mai phải không?"
bóng đen ngờ ngợ.
"Nghe giọng giống Quỳnh Chi thế? phải bạn đó không?"
Quỳnh Chi gật đầu.
Xuân Mai hốt hoảng ngồi xuống.
"trời, mình chỉ nghi nghi thôi… sao mà… sao ra nông nỗi này."
Quỳnh Chi oà lên khóc. vừa mừng vì gặp được người quen, nhưng lại sợ hình ảnh tồi tệ nhất của mình lại bị người khác giới nhìn thấy, lại là bạn học cũ hồi cấp 2, sống cùng một khu, sau này không biết sẽ nhìn mặt nhau kiểu gì. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô nàng buông lỏng cảnh giác, thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Xuân Mai.
Nghe xong Xuân Mai cảm thấy máu nóng trong người xông lên, biết thế lúc nãy táng cho tên Quốc Khánh vài cú đấm nữa cho hả dạ.
“Lúc nãy tôi tẩn cho hắn một trận rồi, chắc không dám nữa đâu. Mà bạn có định báo công an chuyện này không?”
Quỳnh Chi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.
“Báo công an e là không được, mình không có bằng chứng, hắn sẽ chối ngay. Hon nữa ia đình mình cũng bị người ta đàm tiếu. Ba mình không thích bị như vậy đâu. Thế nên bạn giữ kín giúp tôi chuyện này nhé.”
“Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho tên khốn đó.”
“Minh sẽ đề phòng hơn, sau này chắc chắn không xảy ra chuyện tương tự. Trên đời này, chắc mình không thể tin ai được nữa.”
Quỳnh Chi không nhắc đến Thương, cô không ngờ được rằng cô bạn thân của mình lại tiếp tay cho Quốc Khánh đẻ hãm hại cô. Nghĩ nát óc cũng không hiểu được nguyên nhân là vì đâu. Hai người vốn là bạn thân của nhau từ hồi cấp 2 cơ mà. Để vài hôm nữa, tinh thần ổn định, Quỳnh chi sẽ đem chuyện này làm rõ.