Khi đã đạt đến đỉnh cao thì con người nên làm gì? Quyết định phấn đấu hay chọn cách nghỉ ngơi sau một hành trình dài, để rồi ngủ quên trong chiến thắng. Xuân Mai đã đạt được chút thành tích cá nhân sau một thời gian dài luyện tập, tuy phần thưởng nhỏ nhưng có ý nghĩa tinh thần rất lớn đối với nó. Nó nhận ra rằng chỉ cần cố gắng luyện tập chắc chắn sẽ có ngày thành công.
Mới chỉ là giải đấu cấp phường, với bốn đội bóng tham gia, vậy mà nó chỉ thể hiện được 1 trận trong tổng số 3 trận đấu. Đối với Xuân Mai, như thế vẫn chưa đủ làm cho nó thỏa mãn, những buổi chiều tiếp theo, nó vẫn đến sân cỏ nhân tạo đá bóng như thường lệ.
Những người thường xuyên chơi bóng ở đây đều nhận ra nó là cầu thủ hay nhất giải đấu của phường.
“Hôm nọ đá khá lắm chú em.”
“Cũng nhờ các anh kèm cặp, chỉ dạy nên em mới được như vậy.”
“Ồ, thằng này khá, quả nhiên thằng Tiến muốn đào tạo cho nó đi đá bóng chuyên nghiệp.”
“Cố lên nha cu.”
Những người ở đây rất quý mến Xuân Mai, nó là con trai mà có tên như con gái nên thường bị đem ra trêu chọc. Giả như nó tên Hùng, Thiên, Long…. Gì gì đó hổ báo một chút thì chắc không được mấy anh quý như vậy. Một cái hay nữa là nó chưa bao giờ phạm lỗi, gây hấn với bất kỳ ai khi chơi bóng ở đây.
Cuối giờ tan tầm, anh Tiến có mặt ở sân như một thói quen, hai an hem ngồi trên hàng ghế đá nói chuyện. Mặt anh tiến có vẻ không vui.
“Từ giờ chú mày không được đến đây tập nữa.”
Xuân Mai ngơ ngác.
“Sao thế ạ?”
“Tập ở đây cả tháng trời rồi còn gì nữa, những thứ cần học đã học hết rồi, ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu, muốn phát triển khả năng chơi bóng thì phải đến những môi trường khác, trình độ cao hơn ở đây. Anh Luân làm ở phường sắp có tin mừng báo cho chú mày đấy, có thể sẽ được gọi lên đội bóng của thành phố thi đấu giải bóng cấp tỉnh.”
Xuân Mai mừng trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra hoài nghi.
“Em thực sự có thể đá giải cấp tỉnh sao?”
Anh Tiến đấm vào vai của nó.
“Sao lại không? Giải đấu vừa rồi nếu như không phải quen biết nhau từ trước có lẽ đội của bọn anh đã gặp khó khăn không khác gì đội của KHTN. Dựa vào kinh nghiệm đi trước của anh, năng lực của em hoàn toàn có thể thi đấu ở giải cấp tỉnh. Sau này chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn, anh muốn dặn dò em vài điều.”
Xuân Mai nghe vậy thì hiểu ra vấn đề, nghĩ đến cảnh không được tới đây chơi bóng thường xuyên, nó chợt thấy có chút gì đó hụt hẫng. Ở lại đây đá bóng cũng tốt nhưng con đường mà nó lựa chọn không chỉ dừng lại ở đây, anh tiến nói đúng một phần, trình độ ở đây đã không còn vừa vặn với năng lực của nó nữa. Nó phải đến một nơi xa hơn, gặp những con người mới, những đối thủ mạnh mẽ hơn.
“Vâng, anh cứ nói đi ạ?”
Anh Tiến ngửa mặt nhìn trời như hồi tưởng lại quá khứ ba năm trước, từng câu thốt ra thật chậm rãi như được kết tinh lâu ngày trong tâm hồn.
“Thứ nhất không được mất tinh thần thi đấu, mỗi trận là một lần rèn luyện, thắng, hòa, thua.. kết quả không quan trọng. Quan trọng là em phải thể hiện được cho những người ở bậc cao hơn mình tinh thần phấn đấu của mình. Có như vậy họ mới để ý và dang tay đưa em lên.”
“Thứ 2, không được tự phụ, dù kỹ năng của em có cao siêu đến đâu thì em vẫn chỉ đang ở cấp tỉnh, phía trên còn hạng ba, hạng 2. Chưa lên được hạng nhất, em vẫn phải khiêm tốn, học hỏi những cầu thủ khác. Không được coi thường bất kỳ cầu thủ nào, cũng không được quá thân thiết với đồng đội bởi vì không chắc chắn họ sẽ là đồng đội, kẻ thù của em mãi mãi. Hãy đặt lợi ích của tập thể lên hàng đầu đó là cách để em tồn tại ở bất cứ đội bóng nào.“
“Thứ 3, phải chăm chỉ, nên nhớ rằng cầu thủ tự do đi lên từ giải bán chuyên, căn cơ sẽ không chắc chắn so với cầu thủ xuất phát từ học viện bóng đá. Trước khi đối đầu với họ,hãy cố gắng tích lũy thật nhiều cả kỹ thuật lẫn chiến thuật. Và đặc biệt là thể lực, điểm yếu nhất của các cầu thủ châu á chính là thể lực, nếu em có thể cải thiện về phương diện này chắc chắn sẽ là một lợi thế lớn.”
“anh có mấy câu dặn dò, em nghe được bao nhiêu thì nghe. Không nên quan trọng hóa vấn đề. Trải nghiệm của em có thể sẽ khác của anh.”
Xuân Mai ngậm ngùi.
“Cảm ơn anh rất nhiều, em thấy mình thật may mắn khi gặp được anh , anh Đông, anh Dũng… Trước đây em chỉ nghĩ đến việc chơi bóng trong tưởng tượng, nhưng bây giờ, em thấy nó càng ngày càng gần rồi. Em sẽ cố gắng hết mình.”
Anh Tiến cười mỉm, buổi chiều hôm nay nắng đẹp, gió thoang thoảng bay, gam màu vàng buồn bã báo hiệu hồi kết của một hành trình.
“Ừ, hy vọng lần tới gặp lại, em sẽ có một diện mạo mới. Cố lên!”
Từ biệt anh Tiến, tạm biệt sân cỏ nhân tạo PNG, tuy ở gần nhưng cứ ngỡ rất ra, thời gian tới nó sẽ không tới đây nữa, nơi đây và nó đã xuất hiện một khoảng cách vô hình, khoảng cách ấy mỗi ngày sẽ lại nới rộng ra.
Xuân Mai khôn chơi bóng ở sân nhân tạo, nhưng nó vẫn tự tập ở nhà như một thói quen, thời gian còn lại tập trung vào việc tăng cường thể lực. mỗi buổi sáng và tối nó sẽ chạy bộ ba đến bốn cây số.
…
Giải bóng đá của phường không chỉ đưa cuộc sống của Xuân Mai rẽ sang hướng khác, mà những người trẻ cùng lứa cũng chuẩn bị lựa chọn cho mình một con đường riêng. Sau kỳ thi tốt nghiệp, bạn bè trong lớp sẽ chia năm sẻ bảy, họ chưa biết tương lai của mình sẽ như thế nào, khó khăn, bầu trời nào đang chờ đón.
Chỉ có một người trong số đó biết chắc rằng tương lai của mình sẽ càng ngày càng tối đen. Sau khi yếu đuối để Quốc Khánh cướp mất đời con gái. Thương bị shock nặng, phải ba ngày sau mới cảm thấy đỡ hơn một chút, cô nghỉ học ba hôm liền, Quỳnh chi lo lắng đến thăm bạn.
Thay bạn tiều tùy quá, đoán chừng là Thất Tình rồi, cô nàng bạn thân cứ khóc tu tu, hỏi gì cũng không trả lời, Quỳnh Chi cũng không gặng hỏi để gợi lại nỗi đau của bạn.
Được ba ngày, tưởng như có thể bước chân ra khỏi bùn đen thì Quốc Khánh lôi cô trở lại, gã đợi cho Thương ổn định tâm lý, mới đem chuyện cũ nhắc lại.
“Ba ngày không gặp, nhớ em qua đi, mình gặp nhau được không?”
“Tôi không có gì nói với tên khốn nạn như anh?”
“Sao em lại nỡ nói với người đầu tiên của em như vậy. Anh rất nhớ em, đến ngay đi nếu không anh sẽ phát tán chỗ ảnh nhạy cảm của em lên mạng. Mẹ của em là giáo viên, bà ấy sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”
Và rồi như thế, cái tâm hồn yếu đuối ấy để mặc cho Khánh giày vò, cứ ba buổi một tuần, hắn lại hẹn cô ra, hoặc bạo gan hơn, đến thẳng nhà cô làm chuyện ấy khi mẹ và em trai vắng nhà.
“Dạo này anh kẹt tiền quá? Em cho anh vay một chút đi.”
Thương cau mặt, nhìn Khánh thấy ghét. Nhưng không làm gì được.
“Anh còn muốn gì nữa, tôi là học sinh lấy tiền ở đâu ra.”
“Vào phòng mẹ em và lấy một chút ra cho anh đi.”
“Anh quá đáng vừa thôi chứ? Anh có thể làm gì tôi cũng được, nhưng đừng đụng tới gia đình tôi.”
Quốc Khánh cười lớn, lên giọng mỉa mai.
“Em nghĩ em có quyền chống đối tôi sao? Tôi nói rồi, em là nô lệ của tôi. Em có thể báo công an rằng tôi uy hiếp em này nọ, nhưng tôi nghĩ mình cũng đủ khôn ngoan hơn em vài năm để tự bảo vệ mình, và em sẽ không muốn nhìn mặt lúc tôi giận dữ đâu nhỉ?”
Thương bặm môi trừng mắt nhìn Khánh.
“Tôi sẽ giết anh?”
Quốc Khánh cầm con dao hoa quả quăng lên trên giường tỏ vẻ thách thức.
“Tôi sẽ ngồi yên nếu em dám làm vậy?”
Quả nhiên Thương cầm dao lên nhưng lại chỉ nhìn Khánh, hai mắt như muốn bật khóc.
“Thôi nào, em không dám đâu một con người thánh thiện như em làm sao có thể ra tay độc ác như vậy chứ? Huống chi chúng ta làm tình với nhau, mặt của em cũng rất hưởng thụ đó nha.”
“Im đi.” Thương gắt lên.
Khánh bước tới, vuốt má của Thương, còn ô thì cúi người né tránh cái nụ hôn của gã. Cô đi vào trong phòng mẹ, và lấy ra vài trăm ngàn đồng đưa cho khánh.
“Nhà tôi không có tiền mặt, anh cầm lấy rồi biến khỏi đây đi.”
Khanh cầm tiền, nó hơi ít nhưng anh cũng không đòi hỏi thêm.
“Nhìn em tội nghiệp thật đấy làm tôi thấy cảm động thật rồi. Em có muốn chấm dứt chuyện này ở đây không?”
Thương nhìn Khánh với vẻ nghi ngại.
“Anh tha cho tôi thật sao?”
Khánh cười thản nhiên.
“Đương nhiên, với một điều kiện, hãy giúp tôi biến Quỳnh Chi thành nô lệ của tôi, tôi sẽ buông tha cho em mãi mãi.”
Thương vung tay định tát cho Khánh một cái, nào ngờ, bị Khánh nắm lấy rồi đẩy cô xuống giường.
“Đó là cách duy nhất để em thoát khỏi tôi, có được Quỳnh Chi rồi, nó giàu, đẹp hơn em. Tôi còn vương vấn em làm gì chứ.”
“Không đời nào!”
Khánh cười gian manh.
“Clip chưa tung thì chưa nói trước được điều gì đâu, em có một tuần đề thu xếp, nếu không làm được, thì biết hậu quả rồi đấy.”