Chương 20: Kết thúc giải đấu

Bên ngoài sân, trận đấu đã diễn ra được một hiệp, hai đội BVA và PNG ngang tài ngang sức, năm nào cũng ganh đua với nhau để giành hạng nhất. Các thành viên thường xuyên có mặt tại sân bóng nhân tạo để giao lưu, hiểu được lối chơi của nhau nên thế trận giằng co kéo dài cả hiệp đấu.

Sang hiệp thứ hai, vẫn kịch bản cũ lặp lại, nhưng có phần khởi sắc hơn hiệp một, Đức Tiến ghi bàn mở tỷ số, anh Dũng nhanh chóng gỡ hòa và lại tiếp tục đẩy qua đẩy lại. Sang cả hiệp phụ, cả hai đều đã xuống sức rất nhiều, bất đắc dĩ mới phải dùng đến loạt luân lưu để quyết định thắng thua.

Năm nay phần may mắn thuộc về đội PNG, Sếp Quyền suýt nữa phải uống thuốc trợ tim vì nếu thua sẽ phải ăn cái ấy của cô điều dưỡng, đại diện của BVA. Giờ thì hay rồi, màn cá cược giữa ba người, sếp Quyền may mắn được hai cô hôn, mỗi người một bên má. Lỗ mũi của sếp phình ra như muốn nổ tung. Biết thế ngay từ đầu đã lôi thêm cô Duyên vào vụ cá cược này.

Kết thúc giải đấu, các vị khách quý trong ngày đầu khai mạc lại có mặt, đại diện của UBND phường là ông Vũ Đình Trọng lại trao giải hạng nhất cho đội PNG, các vị khách mời cũng lần lượt trao giải, 2, 3, và giải khuyến khích cho các đội còn lại. Hai đội vui nhất là đội PNG vì giành hạng nhất và đội UBND lần đầu giành hạng ba. Và đặc biệt hơn, đội hạng ba lại sở hữu cầu thủ xuất sắc nhất giải là Đào Xuân Mai.

Nó được ông Vũ Đình Trọng trao riêng giải thưởng gồm một triệu đồng tiền mặt và một món quà lưu niệm là một bức tượng bằng thủy tinh, có in hình một quả bóng đá. Hơn nữa còn được chụp ảnh lên báo của tỉnh.

Sau buổi bế mạc, cả đội được anh Luân mời đi dùng bữa liên hoan, Xuân Mai đề xuất cho em gái của mình đi ăn ké một hôm. Anh Luân đang vui nên gọi cả Quỳnh Chi đi cùng, có hai đứa con gái nói chuyện cho bớt cô đơn. Nhất là Út Thảo sau khi biết anh Hai mình đang tương tư Quỳnh Chi, nó ăn nói lễ phép hơn hẳn. thỉnh thoảng còn trêu, và kể mấy tật xấu của Xuân Mai, khiến nó ngại mà không ăn được cơm.

“Thằng cu em này đá hay thật, nhất là trận sáng nay, chưa bao giờ tôi được chơi một trận mà sướng thế này.”

“Nghĩ vẫn còn tức cái thằng đội trưởng bên đấy, nếu mà anh Luân không cản, tôi cho nó nó mấy cái dép vào mặt rồi.”

“Luật Hoa Quả không chừa một ai, nó chơi bẩn, nên giải cầu thủ xuất sắc nhất thuộc về Xuân Mai, quá xứng đáng.”

“Mày chơi bóng giỏi như thế, sau này tính làm gì?”

Anh Luân giơ hai tay lên để mọi người giữ im lặng

“Xuân Mai định đi làm cầu thủ Chuyên nghiệp, nó chơi hay cũng là điều dễ hiểu thôi. Sắp tới anh sẽ viết một bức thư giới thiệu cho em đi thi đấu bóng đá cấp tỉnh, thành phố của chúng ta cũng có một đội bóng sẽ thi đấu với các đội đến từ khác huyện đoàn khác. Khi nào có thư hồi đáp, anh sẽ báo cho em.”

“Thi đấu cấp tỉnh ạ?”

“Đúng thế! Thi đấu cấp tỉnh, rồi tỉnh sẽ lựa chọn các cầu thủ ưu tú cho vào đội bóng của tỉnh để đi thi đấu Quốc Gia. Từ trước đến nay tỉnh ta chỉ chơi ở giải hạng 3, trên đó còn hạng 2, rồi mới đến hạng nhất. Nghe thằng Tiến nói hy vọng em sẽ góp phần giúp đội bóng của Tỉnh có mặt tại sân chơi hạng nhất trong tương lai.”

Mấy anh trong đội nghe vậy thì há hốc mồm, không ngờ cu em này lại có ước mơ lớn, muốn làm cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Với khả năng của nó, chỉ chơi ở mấy giải phong trào thì thật phí phạm tài năng, ở giải đấu của phường lần này, nó là cầu thủ xuất sắc nhất chỉ sau một trận đấu chứng tỏ phải ghê gớm lắm.

Quỳnh Chi không mấy bận tâm đến tương lai của Xuân Mai, cho dù là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp đi nữa thì hai người cũng đâu có liên quan. Vậy mà Út Thảo cứ nói bóng nói gió.

“Chị dâu, chị thấy anh hai của em đẹp trai không? lại còn chơi bóng rất giỏi nữa.”

Quỳnh Chi suýt sặc nước canh.

“Sao em nói thế, chị và anh hai của em có gì với nhau đâu. Xuân Mai chơi bóng giỏi thật nhưng bọn chị không hợp nhau đâu.”

Út Thảo lườm một cái

“ Sao vậy? bộ hai người tiếp xúc với nhau rồi hay sao mà nói là không hợp.”

Quỳnh Chi lắc đầu.

“Là không nói chuyện với nhau bao giờ ấy, với lại cũng chẳng có chuyện gì để nói. Chi cũng không thích bóng đá lắm.”

“Vậy à?”

Quỳnh chi hỏi ngược lại.

“Sao em mới lớp 10 mà lo xa thế, sau này anh hai trở thành cầu thủ biết bao cô gái xinh đẹp vây quanh, lúc ấy tha hồ lựa chọn nhé.”

Út Thảo ờm, nói một câu thật lòng.

“Sau này em không biết, nhưng hiện tại thì … anh hai của em đang thích chị đó. em trêu mấy cái là mặt đỏ bừng luôn.”

“Xuân Mai thích chị á?.” Quỳnh Chi ngẩn ngơ, nhớ lại thước phim quay chậm sáng nay, Xuân Mai ghi liên tiếp mấy bàn thắng, cảnh nó ăn mừng với các anh trong đội. Bất giác Chi lắc đầu.

“Em đừng trêu anh ấy nữa, bọn chị, không được đâu… Sau này thì không biết, nhưng chị có cảm giác hai người ở hai thế giới khác nhau ấy. Em cũng đừng trêu anh ấy quá, hãy để anh ấy tập chung chơi bóng đi.”

Từ đó Út Thảo cũng không có nhắc đến câu chuyện giữa hai người anh chị nữa. Nó ăn xong rồi nhanh chóng cùng Xuân Mai trở về nhà. Hôm nay hai anh em đi ăn liên hoan, ở nhà không có ai nấu đồ ăn cho ba khiến cho ông phải nhịn đói một hôm.

“Hai đứa bây, đi đâu giờ mới về hả, ở nhà không ai nấu cơm cho ba là sao?”

Út Thảo cằn nhằn.

“Thì ba có tay chân mà, muốn ăn phải lăn vào bếp chứ.”

“Haiss, con với cái, sinh chúng mày ra để chúng mày bỏ rơi ba à? Út đi vào nấu cho ba bát mỳ tôm, mau lên.”

Ngoài mặt tuy phản đối, nhưng út Thảo vẫn đi vào bếp nấu mỳ cho ba, trước khi đi còn không quên vòi vĩnh Xuân Mai.

“Anh Hai, tiền thưởng đá bóng được nhiêu zạ? cho em một nửa.”

Xuân Mai bóc phong bì ra xem, tiền cho đội đứng hạng 3 được 500 ngàn, tiền thưởng cầu thủ xuất sắc được 1 triệu.

“Cũng có chút đỉnh, mà sao út đòi lắm vậy, một nửa lận.”

“Thì công của em ở ngoài hò hét cả buổi mà, khụ khụ, giờ viêm họng luôn rồi nè, mau chia cho người ta một ít đi.”

“Thôi cho 500k ăn quà vặt,”

“Cảm ơn Hai nhiều nha, thương anh nhất luôn.”

Con bé hí hửng cho tiền vào trong túi quần rồi lăng xăng vào bếp. Xuân Mai ngồi ngoài sân nhìn ngắm quả bóng thủy tinh mà ông chủ tịch UBND trao tặng. Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời, sắp tới còn được anh Luân giới thiệu lên thành phố chơi bóng nữa, nó sẽ gặp những ai, thi đấu thế nào?

Biết bao viễn cảnh được nó bày ra trong đầu, mải mê chống cằm suy nghĩ về tương lai. Chợt ba của nó đi ngang qua, thấy nó ngây người thì hỏi.

“Nãy ba nghe con Út to nhỏ là con thắng giải gì đó hả?”

Xuân Mai thấy ba quan tâm mình thì cũng mừng, nó thẳng thắn đáp ngay.

“Vâng, đội của con được hạng ba, con được thêm giải cầu thủ xuất sắc nhất ba ạ.”

Ba của nó tròn mắt ngạc nhiên, nhìn vào cái phong bì bên cạnh, nhanh như chớp ông giật lấy mà xem bên trong.

“Chà con thắng lớn như vậy chắc được thưởng nhiều dữ hen, chia cho ba năm trăm nghìn nha, lấy hên, tối nay lại có kèo bóng.”

“Ba lại cá độ nữa hả?”

“Sao lại làm cái vẻ mặt đó, không nhờ ba thì con làm sao có cảm hứng chơi bóng đá, không có cảm hứng thì tiền này lấy đâu ra. Tóm lại thì chỗ tiền này ba cũng có phần đóng góp trong đó, ba lấy là đúng rồi, thôi ba đi nha.”

Nói xong ông tưng tửng đi ra khỏi nhà, vừa đi vừa huýt sáo. Xuân Mai nhìn lại cái phong bì chỉ còn đúng 500k. Út thảo từ trong bếp đi ra, ngó ngó nghiêng nghiêng một lúc rồi hỏi.

“Ủa, ba đâu rồi anh hai.”

Xuân Mai mặt mũi ỉu xìu đáp

“Đi ra ngoài rồi, chắc lại đi cá độ nữa vừa lấy của hai 500k.”

Út thảo cầm đôi đũa chống nạnh như bà cụ non.

“Aisss, ba kỳ cục ghê á, bảo người ta nấu mỳ xong lại bỏ đi. Giờ tính sao đây? Thôi, hai đi vào ăn mì đi, chứ để lâu nó hỏng đấy.”