Chương 2: Ngã rẽ cuộc đời
Cuộc sống tẻ nhạt của Đào xuân Mai bắt đầu rẽ hướng vào một buổi chiều thứ 6, hôm đó là một ngày may mắn, công việc lụm ve chai giúp hắn kiếm được 200 ngàn, trong lúc dọn dẹp giúp chủ nhà, xong việc còn được tặng một túi bánh bích quy mang về. Buổi chiều đang lúc hưng phấn hắn đang tập sút xa, mười quả thì 9 quả trúng cây cột ở cầu môn.
Bất chợt có tiếng vỗ tay ở ngoài lề đường vang lên bốp bốp.
“E cu, đá hay dữ mày. Tập lâu chưa?”
Hai thanh niên ăn mặc sơ mi, đi dày, tóc tai chải chuốt, nom rất lịch sự, vừa vỗ tay vừa đi tới chỗ của Đào Xuân Mai. Nó cười gượng đáp lại, không nghĩ bản thân lại giỏi đến mức đó.
“Ăn may thôi anh ạ”
Một người thanh niên nhìn quả bóng, khẽ chích mũi giày tâng quả bóng mấy nhịp.
“Ăn may gì mà sút 10 quả, thì 9 quả trúng cột vậy.”
Nói xong người thanh niên cũng sút bóng về phía cây cột, định thể hiện với hậu bối một phen ai ngờ bóng đi trật lất, gã quê quá nên đánh trống lảng.
“Nhìn cu , anh lại nhớ đến hồi trẻ, lúc ấy cũng là trùm một khu chứ chẳng đùa. Thấy cu thể hiện tự nhiên anh thấy ngứa ngáy quá. Chúng ta giao lưu chút đi.”
Đào Xuân Mai nhìn hai thanh niên lạ mặt, ngơ ngác hỏi.
“Có ba người thì chơi kiểu gì anh?”
“Thì chơi đá MA” Người thanh niên kia nháy mắt với người bạn đầy ẩn ý.
“Chơi! Em làm Ma cho.” Đào Xuân Mai hào hứng đáp ngay.
Hai thanh niên cười nhếch mép định trêu thằng cu này một phen ai ngờ nó chủ động làm Ma chịu kiếp bị hai đàn anh dắt mũi. Nhưng cả hai nào ngờ thằng nhóc này lanh hơn họ tưởng tượng, bóng chuyền qua lại chưa được hai nhịp thì Mai đã giành lại được bóng. Hắn vẫn chọn làm Ma để mặc cho hai anh kia dắt mũi mình, nhưng chỉ qua ba bốn nhịp là thu hồi bóng lại được ngay. Hai anh thanh niên nóng trong người, cởi áo ngoài ra.
“Thôi, để ván này anh làm ma cho.”
“Anh chắc chưa?”
“Chắc chứ sao không? để cu làm Ma suốt người ta lại bảo tụi anh lấy lớn hiếp nhỏ.”
Đào Xuân Mai cười vui vẻ, trước giờ chơi với tụi con nít không thể hiện được nhiều, nay gặp hai anh zai cứng cựa tha hồ cho nó tung hết sức. Bóng vừa chuyền vào chân, nó liền đảo qua đảo lại, giật gót, xâu kim anh thanh niên, mỗi lần đều chạm bóng ba bốn nhịp cho anh kia phán đoán, đáng tiếc cho anh ta, hôm nay Xuân Mai cao hứng nên không có “kính trên nhường dưới” để cho hai anh chút thể diện nào.
“Thôi thôi, thôi… muộn rồi để hôm khác chơi tiếp.”
Xuân Mai thở hồng hộc, đồng dạng hai anh thanh niên, cả ba đã tốn không ít sức trong màn giao lưu vừa rồi. Đối với nó vẫn chưa thực sự thỏa mãn.
“Ơ đang vui mà, hai anh không chơi nữa à.”
Thanh niên kia lau mấy giọt mồ hôi, rồi nói.
“Hôm nay đi làm về mệt, để hôm nào rảnh chơi tiếp.”
Người thanh niên đi cùng thêm lời.
“Anh tên Đông, anh này tên Dũng. Cũ tên gì?”
“Em tên Xuân Mai?”
Đông cau mày tưởng mình nghe nhầm.
“Xuân Mai, tên giống con gái thế.”
Đào xuân mai cười trừ không biết trả lời thế nào, tên cha mẹ đặt ra đã như vậy, không ít lần bị bạn bè trêu giống tên con gái, nhưng hắn quen rồi cũng không thấy ngại. Anh Dũng lại nói.
“Mai à? Chiều mai, 5 6 giờ chiều, cu có rảnh không?”
Đào Xuân Mai lễ phép đáp.
“Chiều nào em cũng rảnh mà, có chuyện gì thế hai anh?”
Đông liếc mắt nhìn Dũng gật gù.
“Chỗ làm của bọn anh có kèo bóng đá, đang thiếu một hai người, thấy cu đá bóng cũng hay nên muốn cu vào đội bọn anh. Yên tâm đá xong tha hồ ăn uống tẹt ga. Cu có đi không?”
Vừa được đá bóng lại còn được ăn uống thoải mái, Đào Xuân Mai không có lí do để từ chối.
“Được anh, nhưng ngày mai đá ở đâu vậy ạ?”
Anh Dũng chép miệng.
“Ở gần đây thôi, cu biết công ty TNHH P&G không, ở gần đấy có một cái sân bóng nhân tạo, tầm 5 h bọn anh tan làm, 5;30 thì đá banh. Cu đến trước cứ chờ ở ngoài nhé.”
“Dạ được ạ.”
Anh Đông và Anh Dũng đi về phía xe gắn máy, trước khi rời đi còn quay lại nhắc nhở.
“Chiều Mai nhớ đi đấy, 5 giờ, mọi người hỏi thì cứ bảo em anh Dũng là được.”
Hai anh phóng xe đi rồi, Đào Xuân Mai nhặt lại trái bóng rồi trở về nhà. Tâm trạng hôm nay rất tốt ăn cơm mà cứ cười cười không thôi.
“Mai, con sao vậy, ăn không ăn cứ cười tủm tà tủm tỉm.
Nhỏ Út đáp thay.
“Hôm nay anh Hai được người ta cho tui bánh nên mừng là phải rồi.”
Mẹ của nó nghe vậy thì nhìn Mai dè dặt khuyên.
“Người ta tốt bụng cho cái gì thì phải biết cảm ơn nghe chưa?”
Mai cười đáp.
“Thì tại nhìn con của má hiền lành, thật thà chăm chỉ, lại đẹp trai nữa thì người ta mới quý mà cho con bánh chứ.”
Bố của Mai chép miệng tiếc rẻ.
“Mai Cồ à, lần sau người cho bánh thì đừng có lấy nghe con, có lấy thì xin đổi với người ta vài chục ngàn, mày đưa số tiền đó cho ba làm con đề, ba kiếm được tiền triệu rồi đem đi đầu tư kiếm cả chục, cả trăm triệu không sướng hơn à?”
Mẹ nghe thấy thì nóng mặt.
“Đầu tư cái con khỉ khô ấy, đem đi cá độ bóng đá rồi mất sạch chứ có được đồng nào đâu, Cái nhà này không có mất là may lắm rồi.”
Ông bố lại giở giọng cũ
“Lần này khác, lần này chắc chắn tôi ăn chắc rồi. Bà phải tin tôi chứ, người nhà mà còn không tin nhau thì còn làm ăn gì được.”
“Ông còn nói nữa có tin tôi táng cái chảo vào mặt ông không? Chả làm được cái tích sự gì suốt ngày dạy con mấy cái thói xấu.
“Mai Cồ À, mày nhìn ba mày nè, sau này đừng có lấy bà vợ hung dữ như má mày nghe chưa.”
Nghe ba má gây lộn trong giờ cơm, Mai và Út Thảo đã qua quen tai nên cứ hững hờ cầm đũa gắp thức ăn, ăn nhanh nhanh còn chuồn lẹ.