Chương 1: Hoàn Cảnh Bình Thường

Chương 1: Hoàn Cảnh Bình Thường

Mười tám tháng là quãng thời gian hắn phải nằm trong bệnh viện điều trị, đồng nghĩa với việc phải ngồi ngoài hai mùa giải chơi bóng cho câu lạc bộ. Sau từng ấy thời gian liệu có còn cơ hội nào để trở lại sân cỏ, có lấy lại được phong độ hay sẽ bị những người mới, trẻ, khỏe thay thế.

Huấn luận viên nói hắn có năng khiếu trong bộ môn thể thao này, chỉ cần hắn không bỏ đam mê, sau này ông sẽ tạo điều kiện đưa hắn trở lại đội bóng. Đó là lời an ủi mà hắn luôn lẩm nhẩm trong đầu, lấy đó làm động lực trong quãng thời gian dưỡng bệnh. Nhưng khó lắm, mỗi khi theo dõi trận bóng đá, hoặc bản tin về thể thao trên TV, hắn lại rơi vào trầm tư, lo lắng về tương lai của mình.

Hắn tên Đào Xuân Mai, ngược thời gian về mấy năm trước, cái thời điểm hắn bước chân vào con đường chơi bóng chuyên nghiệp.

Xuất thân trong một gia đình nghèo khổ, có cha là một người đàn ông đam mê cá độ bóng đá. Đến nỗi ở nhà vẫn thường gọi đứa con trai là Mai Cồ cho giống với mấy cầu thủ ở phương Tây, cả tuần chỉ loanh quanh ở nhà cho tới ngoài ngõ, lúc nào trên người đều phảng phất mùi men nồng. Đến cuối tuần lại lao vào các kèo cá độ, có lúc gặp may ăn uống linh đình, mua sắm quần áo cho mấy đứa con đàng hoàng. Có hôm lại phải kéo cả nhà đi trốn chủ nợ dưới gầm cầu. Đến nay vẫn giữ được ngôi nhà cũng coi là may mắn. Mẹ của hắn đi bán hàng rong ngoài chợ kiếm kế sinh nhai cho cả nhà, Dưới hắn còn có một đứa em gái tên Thảo, ở nhà thường gọi là Út.

Cha mẹ mỗi người một việc, không chăm lo được nhiều cho con cái nên hai đứa cũng lông bông ngoài đường suốt ngày, học hành cho bằng người ta chứ không có áp lực gì lớn lắm. Út Thảo học còn tàm tạm chứ Đào Xuân Mai thì dốt đặc, đúp hai năm liền, sau đó học cùng lớp với đứa em gái luôn.

Hắn không thích học mà lại thích chơi bóng đá, cái này do ở nhà ba của hắn chiếm cái TV mở tin tức bóng đá suốt ngày mà không biết cái nghiệp quần đùi áo số vướng vào con trai lúc nào không hay.

Khả năng chơi bóng tỷ lệ nghịch với thành tích học tập trên lớp, con nhà người ta đi học ngày học đêm, còn nó cứ rảnh rỗi là mang quả bóng ra sân bãi, không chơi cùng mấy đứa nhóc thì tâng bóng chơi một mình. Rồi bắt trước mấy cái kỹ thuật của các huyền thoại bóng đá một thời nhưng chung quy chỉ là học lỏm còn nhiều thiếu sót, Song từng ấy cũng đủ để lòe đám bạn cùng lứa, trở thành đứa chơi hay nhất trong khu.

Trận đấu lớn đầu tiên hội tụ đủ một đám học sinh cấp 2 trong trường, lên đến 19 đứa. Làm một kèo nước giải khát đội thua phải đãi đội thắng. Một mình hắn ghi tới 10 bàn hoàn toàn áp đảo đội bên kia. Từ ấy danh tiếng ngày càng lên cao đến nỗi không ai thèm rủ nó đi chơi nữa vì “out trình “ quá nặng rồi. Đá với tụi con nít cấp 1 thì lại mang tiếng bắt nạt trẻ con.

Rồi đến khi trò chơi điện tử xuất hiện càng ít đứa chịu chơi bóng vào mỗi cuối buổi chiều, hoặc là về nhà xem phim hoặc là lai vãng đến quán nét. Nhà nó nghèo, không có điều kiện chơi game. Nên lại ra chỗ cũ mang bóng ra chơi đá ma với mấy đứa cùng cảnh ngộ.

Đến năm lớp 9, khi thi chuyển cấp thì hắn tạch lên lớp 10, quá tam ba bận nên nghỉ luôn. Cả nhà chỉ còn Út đi học. Xuân Mai lúc này đã lớn, thể dục thể thao thường xuyên nên cơ thể phát triển đồng đều, săn chắc nên mẹ bảo nó đi phụ bán hàng ngoài chợ, hoặc là đi lượm ve chai chứ ở nhà suốt thể nào cũng lây cái máu cá độ của ba. Nó thích tự do nên cứ mang cái bao tải đi long nhong quanh phố, hết ngày thì về. Lúc ấy chỉ còn bóng đá là thú vui của nó, nó cũng bắt chước ông bố xem bóng đá, hút thuốc lá, uống nước chè. Chiều tối thì ra chơi với đám nhóc cấp 1. Lần này là với cương vị huấn luyện viên tụi con nít. Từ chiến thuật chơi cho đến kỹ năng biểu diễn kỹ thuật cá nhân. Nếu không phải mang cái mác học dốt bị tạch lớp 10, Nó đã trở thành “Ai Đồ” của bọn trẻ.

Phụ huynh mà, ai lại muốn con của mình dao du với một đứa thất học như Mai chứ? Nhìn đám bạn cùng lứa lũ lượt đi học, ai nấy đều lớn cả, mặc đồng phục trắng, áo dài trắng đủng chuẩn nam thanh nữ tú, trong khi bản thân lại ăn mặc xuề xòa bẩn thỉu. Nó có chút buồn rầu, và mỗi lần buồn rầu, nó lại lôi trái bóng tội nghiệp ra bãi đất trống, rồi sút nó đi thật xa, thật căng. Rồi cứ thế nỗi buồn với đi.

Có lẽ chẳng còn ai ngờ được rằng, cái thằng nhóc bẩn thỉu thất học năm ấy, chiều chiều dợt bóng một mình lại có ngày trở nên nổi tiếng, không chỉ trong khu, mà cả nước thậm chí báo quốc tế phải viết bài về nó như những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới.

Nhưng con đường đi đến đỉnh cao thật chông gai,phải trải qua bao đợt huấn luyện, đổ bao nhiêu lần đổ mồ hôi, rơi nước mắt cả máu.