Chương 3: Trận đấu bóng của dân văn phòng.
Hôm sau Đào Xuân Mai đi lượm ve chai như thường lệ, công việc không có cao sang lắm nhưng thu nhập không tệ, chỉ cần bỏ sức đi loanh quanh ở ngoài đường, trước trường học, quán ăn, trong công viên. Những người vô ý thức thường để sót lại mấy cái chai nhựa, lon nước ngọt, đạp xe cả sáng cả chiều cũng được chút đỉnh.
Loanh quanh vài vòng trong phố là hết ngày, hôm nay nó nghỉ sớm hơn một chút vì có hẹn với anh Dũng và anh Đông đi đá bóng. Về nhà thay cái áo phông sạch sẽ cho lịch sự rồi đạp xe đi tới chỗ công ty TNHH P&G. Nó chẳng biết đây là công ty gì, nhưng nhìn tòa nhà cao sừng sững trước mặt thì nó đoán công ty phải lớn lắm.
Trước cửa ra vào còn có một phiến đá to tướng đề tên công ty trên đó, phía xung quanh là một hàng cây cảnh trải dài tới tận bãi đỗ xe. Toàn ô tô với xe máy.
Đào Xuân Mai nghe lời dặn, đi tới chỗ sân bóng nhân tạo ở gần đó. Không khó để tìm thấy nó bởi tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng còi tuýt tuýt quen thuộc vàng đến gần chỗ nó đang đứng. Nó đạp xe đi hơn hai trăm mét liền thấy một bãi đất trống rộng rãi gồm hai sân bóng, xung quanh đều dựng lưới cao đến 4, 5 mét. Cả hai sân đều đang có trận đấu diễn ra, sân này dựng lên cho những người thích đá bóng, mỗi giờ thuê phải bỏ ra một số tiền nhất định. Nếu cả đội có chục người chia ra thì chẳng đáng bao nhiêu cả.
Xung quanh sân cũng có lác đác vài người đứng theo dõi trận bóng, Trận bóng diễn ra với tốc độ rất nhanh, kéo dài 15, đến 20 phút mỗi hiệp. Trận đấu kết thúc cũng là lúc phía công ty tan làm, một đám đông phải lên tới 20 người lũ lượt kéo tới, họ mặc đồ công sở, trong đó có 4 người phụ nữ rất xinh đẹp. Bọn họ cười nói với nhau rất vui vẻ.
“Hôm nay cuối tuần, hai phòng ban giao lưu thể thao với nhau, thắng thua không quan trọng, quan trọng là sếp trả tiền bữa liên hoan đấy nhé.”
“Đầu tuần đã thống nhất, đội nào thua phải trả tiền nước rồi còn gì. Cậu nghĩ đội của tôi không thắng nổi sao.”
“Em không có ý đó, nhưng vào sân là bọn em không nhường sếp đâu đấy.”
“Có bao nhiêu thực lực cứ tung ra hết đi.”
Trong nhóm người mới đến có cả anh Đông và Anh Dũng, vừa nhìn thấy Đào Xuân Mai, anh Dũng liền vẫy tay gọi nó lại và bảo.
“E cu, đến lâu chưa?”
“Em cũng vừa mới tới được một lúc.”
“Để xe ở chỗ kia rồi vào trong thay đồ thôi.”
Một người đàn ông trung niên được mọi người gọi bằng sếp tiến lại phía của Dũng, nhìn Đào Xuân Mai với vẻ ngờ vực.
“Ủa, ai đây? Cầu thủ dự bị mà cậu nói đây à?”
Dũng khoác vai Đào Xuân Mai ra vẻ thân mật.
“Vâng, đây là thằng đệ của em. Phòng thằng kiên có 8 người mà phòng mình có 7 người thôi, cho nó vào dày đội hình.”
Sếp gật gù.
“Ok quên mất thằng Huy Cận không chơi bóng được, lâu không vận động chắc gì chạy được cả hai hiệp, thay phiên nhau vẫn tốt hơn. Cậu chuẩn bị hay lắm, tháng sau tôi tăng lương.”
“Thật à sếp.”
“Hờ… nhưng mà thua thì liệu hồn đấy.”
Mặt anh Dũng thoáng xị xuống, nhưng nhìn sang Đào Xuân Mai, anh lại nở một nụ cười tự tin, thua thế nào được khi có thằng em này đá cùng. Hôm qua hành cho Dũng và Đông một trận, thực lực của nó thế nào Dũng biết rất rõ.
“Xuân Mai, đừng nghĩ gì nhiều quá, cứ đá như hôm qua là được.”
Đào Xuân Mai đi theo anh Dũng cùng người sếp kia vào trong sân thay đồ, tuy chỉ là trận bóng của nhân viên văn phòng nhưng ai cũng có một chiếc áo thể thao đồng màu với nhau, ở sân tập có thêm một chiếc áo ba lỗ khác màu cho hai bên dễ phân biệt, bên của Dũng là màu vàng, còn của đội đối phương là màu xanh lam.
“Này, hôm nay có em Duyên tới xem đá bóng, nhớ thể hiện cho tốt vào.”
“Lát vào sân nhớ chuyền cho tôi nhiều vào đấy.”
“Ui, mấy em gái đang nhìn về phía này kìa.”
Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía ngoài sân, nơi mà bốn cô đồng nghiệp đang đứng ở ngoài vẫy tay cổ vũ. Nhóm có hai mười người, 4 cô và một anh kính cận đứng làm khán giả, 15 người đàn ông đá với nhau, tính thêm Xuân Mai là 16.
“Hôm nay là giao lưu giữa hai phòng ban, bên tôi có cậu Huy không chơi bóng nên để thằng em của Dũng thế chân, không vấn đề gì chứ.”
Người đàn ông tên Kiên cao to rắn chắc, nhìn lướt qua cái mặt non choẹt của Xuân Mai thì khẽ cười khẩy một cái.
“Không vấn đề gì, nhưng đấu 7 vs 7 thôi, một người dự bị.”
Sếp búng tay một cái khen hay.
“Cậu nói rất đúng ý tôi. “
Hai bên thỏa thuận một hồi rồi chia sân ra đá bóng, một đội của anh Dũng, Anh Đông và sếp Quyền. Đội bên kia là của phó phòng Hữu Kiên. Bên này Đào Xuân Mai là người dự bị, bên kia cũng lược bỏ mất một người, chờ lát nữa sẽ vào thay nhau.
“Sếp Quyền Cố Lên!”
“Anh Kiên cố lên!”
Ngoài sân, ba cô gái vung tay rất nhiệt tình chỉ có một cô tên Duyên thì ngồi im, chỉ nhe răng ra cười. Có lẽ do mặc áo hai dây nên không dám vung tay quá cao sợ dây bị tuột. Ngoại hình của cô hơn hẳn ba người còn lại, người thì béo tròn, người thì mặt dài.
Rất nhanh, trận đấu đã bắt đầu, bên sếp Quyền được giao bóng trước, Sếp Quyền là người chơi cao nhất, hỗ trợ cho sếp là anh Đông và Anh Dũng. Ba người còn lại ở tuyến sau phòng ngự. lực lượng đều ở hai tuyến.
Phía đội phó phòng Kiên dùng đội hình 1-1 4, dùng 4 người chiếm ưu thế về số lượng ở tuyến đầu so với bên kia chỉ 3 người. Chắc chắn sẽ làm cho đối phương khó lên bóng, nếu thoát được tuyến đầu thì tuyến sau còn hai lớp phòng ngự. Người đứng trên thủ mộ là anh Kiên, có ưu thế về thể hình, chẳng khác nào một ngọn núi chắn trước cầu môn. Vượt qua được anh Kiên đã khó, lại còn một thủ môn ở phía sau, khung thành kiến cố đến 99%, trận này anh Kiên bày mưu tính kế chắc chắn không thua được.
Dân văn phòng đâu phải cầu thủ chuyên nghiệp, Kiên biết rằng bên của sếp Quyền thì chỉ có Đông và Dũng biết chơi bóng, sếp Quyền thì không tiện nói xấu, ba người còn lại chuyền bóng có khi còn hỏng. Về phần kỹ thuật chẳng nên bàn thêm nữa. Vậy nên chỉ cần khóa được Đông và Dũng thì sếp Quyền không có bóng mà chơi.
Quả nhiên cứ hễ Đông nhận được bóng thì ngay lập tức bị hai người áp sát, phải chuyền cho sếp Quyền, Sếp loay hoay chuyền sang cho Dũng thì đã có hai người bịt kín góc buốc sếp phải một mình đột phá xông thẳng lên trung lộ đối mặt với hai người ở hàng phòng ngự đối phương.
Có hai kịch bản xảy ra, sếp sút quả bóng ra ngoài, hoặc là bị Kiên và Đồng Bọn đoạt lại được bóng. Mỗi lúc như vậy cả đội bên kia đồng loạt dồn lên, làm phái sân bên này vô cùng hỗn loạn, bóng lập bập trừ chân người này chuyển sang người kia, hướng đến cầu môn của sếp Quyền.
Diễn biến này lặp đi lặp lại vài lần, đội của Phó Phòng Kiên dẫn trước hai bàn. Bên sếp Quyền vẫn chưa sút quả nào trúng đích.
Được 10 phút, hai đội thả lỏng, uống miếng nước tranh thủ hội ý nhanh. Sếp Quyền không giữ được bình tĩnh.
“Các cậu đá chán quá. Để bên kia xông vào như chỗ không người. Lấy lại tinh thần đi, phải phòng ngự chắc hơn mới được.”
“Bên kia dùng bốn đánh 3, mình gặp bất lợi quá, đẩy thêm một người lên cao, hai người phòng ngự thôi.”
“Cậu nói có lý. Thắng ra chơi phía sau của tôi, bên kia dâng đội hình thì Tùng với Việt phải lao lên hỗ trợ giành lại bóng ngay, không có bên kia dẫn bóng vào sâu phần sân của mình.”
Sự thay đổi đội hình ngay lập tức có hiệu quả, đội của phó phòng Kiên mỗi khi đoạt được bóng, dẫn bóng lên quá phần sân đối phương liên bị hai người chơi ở vị trí phòng ngự áp sát rất nhanh, buộc lòng phải dứt điểm từ xa. Phía sau sếp Quyền có Thắng chơi hộ công, áp lực lên người Dũng và Đông được giảm bớt, hai người có cơ hội dẫn bóng xuống sát biên, ưu tiên hàng đầu là tạt cho Sếp Quyền ghi bàn, ông này kiếm tiền làm ăn thì được nhưng sút bóng hơi tệ, không cách nào vượt qua được phó phòng Kiên.
Kết thúc hiệp 1, đội của Kiên rất hài lòng vì đang dẫn trước 2 bàn thắng.
“Ha ha, phen này sếp Quyền xấu mặt rồi.”
“Chứ sao nữa, dù có thay đổi đội hình nhưng vẫn không thể xuyên phá được hàng phòng ngự. Hiệp Hai tiếp tục như vậy chắc chắn phòng ban của mình sẽ thắng.”
“Em Duyên chắc chắn sẽ rất phục anh Kiên cho xem.”
Trong lòng phó phòng Kiên rất sung sướng, ba lần bảy lượt nhìn về phía em Duyên, cứ nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, cái váy trắng xinh xinh là bao nhiêu mệt mỏi tan biến. Hôm nay vượt qua được sếp Quyền, chắc chắn sẽ ghi điểm trong mắt người đẹp. Lát nữa đi liên hoan thể nào đội bên kia cũng im thin thít. Nghĩ đến cảnh đó Kiên không vui sao được.
Phía bên sếp Quyền mặt căng như dây đàn, tu liền mấy chai nước vẫn không đỡ hơn chút nào.
“Không ổn! cứ cái đà này thì thua bên kia mất. thằng Kiên thủ chắc quá, mình dành được bóng nhưng chẳng thể ghi bàn, hiệp 1 đã thế, sang hiệp 2 đuối sức rồi ghi bàn kiểu gì.”
Sếp Quyền nghe Thắng than thở như vậy thì buồn lắm, vội vàng chấn chỉnh ngay.
“Thắng, cậu nhìn thấy ai kia không? Đó.. nhìn vào đó… thấy khỏe hơn chưa?”
Thắng nhìn sang chỗ của Duyên, cố nhân viên mới vào đầu năm nay quả thực rất xinh đẹp. ăn mặc Như các idol ca nhạc, mỗi lần đi ngang qua làm mấy chàng thấy nứng nừng nưng. Nhưng nàng chẳng nhiệt tình cổ vũ gì cả, lúc nào cũng làm vẻ lạnh lùng.
“Đàn ông con trai phải thể hiện bản lĩnh chứ. Cậu còn một hiệp để chứng tỏ với nàng đấy.”
“Em hiểu rồi sếp.”
“Cả các cậu nữa, lấy hết 200% sức lực thi đấu cho tôi, bằng mọi giá phải chiến thắng, lấy lại danh dự cho phòng ban của chúng ta.”
Dũng và Đông dĩ nhiên cũng muốn thể hiện lắm chứ, biết bao cơ hội được tạo ra mà sếp Quyền dứt điểm chán quá, nếu không phải vì muốn nhường spotlight cho sếp thì hai người đã sút mấy quả từ lúc nãy rồi. Chỉ còn một hiệp thôi, hai người gật đầu ra hiệu với nhau.
“Sếp, em thấy cậu Thắng hơi mệt, cho thằng đệ của em vào thay một lúc.”
Thắng béo nghe vậy thì đồng ý ngay.
“Đúng đúng, mình có người dự bị mà, em mệt quá nghỉ độ 10 phút, lát vào chiến tiếp.”
Sếp Quyền nhìn cái mặt non non của Xuân Mai thì không tin tưởng lắm, nhưng Thắng béo đã chạy ra chỗ ghế ngồi tu mấy chai nước ngọt rồi. Bất đắc dĩ phải chấp nhận để Xuân Mai vào sân.