Chương 17: Nhảy Múa Với Trái Bóng.

Quá tam ba bận, hai cơ hội liên tiếp bị bỏ lỡ. Quốc Khánh biết mình đã mắc lỗi cá nhân, lẽ ra phải xử lý gọn gàng hơn thì thế trận đã khác. Chỉ cần chọc thủng lưới, đối phương sẽ xuống tinh thần. Vậy nên đợt tấn công tiếp theo phải sắc bén hơn, tận dụng cơ hội thật tốt, đánh phủ đầu làm cho đối phương choáng váng không dậy được.

Đội KHTN dâng cao đội hình gây áp lực lên phần sân của UBND, chỉ còn Long cao 1m9 và thủ môn là ở phần sân của họ. Những đường chuyền ngắn một chạm khiến cho đội hình của UBND bị bối rối, liên tiếp bị đối thủ qua mặt. Không chịu cảnh bị dắt mũi như đang chơi bóng ma, Xuân Mai chủ động lùi sâu về phía cầu môn. Mục đích của việc phát động tấn công là ghi bàn, nên nó cứ chờ sẵn ở đó, chờ thời điểm thích hợp mới lao ra.

Trái bóng nảy qua nảy lại, ở phần sân bên trái, mọi người bị thu hút sang bên đó, bất ngờ Hoàng Dương ừ trong đám đông treo bóng lên cao sang phía bên phải. Nơi Quốc Khánh đã chờ sẵn để tung ra một cú nã đại bác trong tư thế không người kèm, bóng đi sệt, căng như kẻ chỉ về phía cầu môn, trong khi hàng phong ngự đang xoay lưng để né cú sút mạnh như búa bổ thì một bóng người trượt trên nền cỏ dùng chân cản phá, quả bóng nảy lên cao, mọi người xúm lại chờ phá bóng bằng đầu. Thủ môn của đội UBND có lợi thế đôi tay nên giành được quả bóng. Tình thế nguy hiểm nhất đã qua.

Anh thủ môn tiến tới đỡ Xuân Mai đứng dậy, nó trượt trên sân cỏ, bắp chân ma sát với mặt sân tạo nên một vệt hằn đỏ. Nhìn thấy vết trầy xước này, mọi người lắc đầu ngao ngán.

“Đá bóng thôi mà, có nhất thiết phải lăn xả như thế không?”

Xuân Mai không hài lòng với thái độ thi đấu của mấy anh, từ nãy đến giờ nó cản phá ba tình huống có thể thủng lưới rồi, nhất là tình huống vừa rồi. Nó không nhin được mà nói thẳng.

“Em không thể ghi bàn giúp đội giành chiến thắng, nhưng em sẽ dùng hết sức để đội không thua đậm trận này.”

Nhìn đứa nhỏ tuổi vị trầy da chân, lại thốt ra câu này, mấy người làm anh tự thấy hổ thẹn với lòng mình. Ừ thì ủy ban gọi người lập đội bóng cho có để thi đấu phong trào, nhưng bọn họ thi đấu hời hợt như vậy quả thực không có chút tinh thần thể dục thể thao nào. THua thì thua nhưng phải giữ lấy cái tinh thần.

Mọi người trở về vị trí, thủ môn triển khai bóng chậm từ phần sân để đồng đội lấy lại nhịp độ trận đấu chứ vừa rồi bị cuốn theo đối thủ, trở tay không kịp. đội KHTN nói chung đã nhận ra vấn đề, nếu đội UBND quyết tử thủ, lăn xả như vừa rồi thì rất khó để thắng được ba bàn. Chỉ có cách duy trì áp lực liên tục, nghiền nát đội hình bên kia mới thôi.

Họ dâng đội hình lên cao, thực hiện lại kế hoạch ban nãy, chuyền ngắn một chạm làm rối đội hình đối thủ. Chỉ khác ở chỗ lần này, UBND đã tỉnh táo hơn có lẽ vì hành động lăn xả của Xuân Mai làm các anh nghiêm túc hơn một chút, Quốc Khánh là người đầu tiên không được tự do di chuyển nữa, lúc nào cũng sẽ có anh Hiếu theo kèm dù có bóng hay không bóng.

Xuân Mai nhận ra những mảng miếng phối hợp của KHTN đã không còn nhuần nhuyễn nữa chứng tỏ, đội của nó đã có sức phòng bị không để đối phương thoải mái triển khai lối chơi của mình. Khi Quốc Khánh bị vây, Hoàng Dương sẽ dùng kỹ thuật và tốc độ để đột phá vòng vây, mục đích thu hút người để Quốc Khanh có khoảng trống, chứ hiệu suất ghi bàn của Hoàng Dương không cao, người này còn dễ mắc bệnh tâm lý chỉ cần gặp đối thủ mạnh hơn thì sẽ xử lý bóng lỗi rất nhiều.

Xuân Mai chơi ở khu trung tuyến nên nhận ra được ý đồ của Hoàng Dương, nó lập tức chạy lùi về áp sát anh ta, ngay khi Hoàng Dương chủ động giật gót để hãm bóng lại. Xuân Mai nhận ra kỹ thuật này nên đi trước một bước, xoay người vung chân chích bóng khỏi phạm vi tiếp cận của Hoàng Dương. Khi người ta lao tới thì nó đã chuyền bóng cho anh Huy.

Hiện Tại, Quốc Khánh đang bị kèm bởi anh Hiếu, Hoàng Dương thất bại trong việc leo biên hút người. Cơ hội phản công đã tới, Xuân Mai cắm đầu cắm cổ lao sang phần sân đội KHTN. Anh Huy thấy nó lao lên cũng nhả ngược bóng lại cho nó. Đối diện với Xuân Mai còn có 3 cầu thủ ở tuyến giữa đội KHTN, bọn họ đánh giá thấp khả năng của Xuân Mai vì cho rằng Huy và Hiếu mới là người đáng gờm được chơi ở hàng công.

Sự chủ quan ấy khiến cho cả ba phải trả giá, Xuân Mai hết xoay compa lại tâng bóng qua đầu đối phương. Chưa bao giờ trong giải đấu này nó có thể tiến sâu vào phần sân của đối phương đến thế, trước mặt chỉ còn một hậu vệ cao 1m9 và một thủ môn. Xuân Mai lái bóng sang trái rồi lại lắc sang bên phải rồi trở lại bên trái, thân hình của hậu vệ không theo kịp nên bị lỡ đã, cả thủ môn cũng vì thế mà hoang mang. Họ chưa bao giờ thấy đội UBND dứt điểm bao giờ.

Nhưng một khi họ đã sút. Thì phải tung nóc lưới. Thủ môn đã phải tung người ngăn cản, nhưng bóng đi quá nhanh dù chạm được tay vào bóng cũng không ngăn được bàn thắng.

Một cảm xúc bị dồn nén trong người quá lâu, khoảnh khắc này như muốn vỡ tung ra. Bên ngoài sân, khán giả trung lập, anh Tiến, anh Đông, anh Dũng và cả Út Thảo đồng loạt reo lên khi tỉ số được mở, đội KHTN câm nín, họ còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Xuân Mai không giấu nổi cảm xúc, há miệng cười lớn, hai tay dang ra chạy về phần sân của mình. NÓ nhảy lên, ôm lấy cổ anh Huy, anh Hiếu và mọi người cũng xúm lại chung vui.

“Vào rôi. Vui quá, các anh ơi… Em ghi bàn rồi!”

“Giỏi lắm, Xuân Mai…”

“Cái thằng này.. thế mà hay.”

“Tiếp tục, tiếp tục đi. Có thể ghi thêm bàn nữa đúng không.”

“Đâu, tránh ra, cho anh ôm cái nào.”

Những người khác ghi bàn xong thì chạy ra ăn mừng với Fan, còn Xuân Mai thì chạy về sân của mình mà ôm lấy những người anh trong đội. Đó là sự khác biệt, đồng đội được lan tỏa sự hưng phấn của nó, tinh thần được nâng cao, Adrenalin trong não tiết ra, mới cách đây vài phút tưởng thua chắc rồi nhưng giờ đây họ lại nghĩ đến một chiến thắng.

Xuân Mai quay sang phía của Út Thảo, vẫy vẫy tay từ đằng xa, con bé cười híp mắt không ngừng hô vang.

“Anh Hai là số một! Cố lên anh ơi!”

Phải cố chứ! Vì những người đã giúp đỡ nó trong thời gian qua, vì ước mơ thi đấu bóng đá chuyên nghiệp. Và vì những người anh đã sát cánh trong trận đấu ngày hôm nay.

Anh Huy đứng canh Xuân Mai hỏi nhỏ.

“Chú còn ghi được bao nhiêu bàn nữa, bọn anh sẽ giúp chú hết mình?”

Xuân Mai mỉm cười tự tin

“Hoàng Dương và Quốc Khánh, người nào đang cầm bóng thì các anh kèm người còn lại, em sẽ đoạt lại bóng, riêng anh Huy hãy làm tường giúp em nhé. Hãy có em một điểm tựa, em sẽ ghi thêm nhiều bàn thắng.”

“Đừng quên vũ khí bí mật của bọn họ, cái thằng cao 1m9 đấy, nó sút rất mạnh đấy.”

Xuân Mai nháy mắt đầy ẩn ý.

“Nhưng nếu nó không có bóng, thì làm sao sút được nhỉ.”

Phương án tác chiến mới được đề ra, sự hưng phấn đang lên cao giúp cho UBND có được một thế trận tốt. Họ không giỏi về xử lý cá nhân, phối hợp ở mức độ trung bình, nhưng khả năng phòng thủ và kèm người cũng không quá tệ. Mỗi khi Hoàng Dương có bóng, ba cầu thủ sẽ kèm Quốc Khánh, Xuân Mai trực tiếp đối đầu với Hoàng Dương.

Kỹ thuật người này chỉ ngang hàng với anh Đông và anh Dũng, MÀ Xuân Mai từng hành cho hai người vã mồ hôi. Vậy thì một minh Hoàng Dương bất đắc dĩ trở thành khán giả trước màn độc diễn của Xuân Mai, một mình nó hội tụ đủ tốc độ, tì đè, kỹ thuật cá nhân thuộc top đầu những người chơi bóng ở sân cỏ nhân tạo PNG. Có anh Huy làm tường, nó có thể xuyên phá đội hình đội trường KHTN. Đôi đầu với Long cao 1m9, cao kều tức là chân dài, háng cũng rộng hơn người thường. Mà Xuân Mai rất thích làm mấy pha xâu kim. Tội nghiệp cho người hậu vệ này.

Kết thúc hiệp một Xuân Mai ghi thêm hai bàn thắng. Một kết quả trái ngược với suy đoán của tất cả mọi người đội UBND đang dẫn trước đội KHTN tới 3 bàn thắng.