Xuân Mai lững thững bước về nhà, cảnh vật vẫn y như cũ, nhưng nó lại cảm thấy hụt hẫng, trống trải, ba vẫn xem chương trình trên TV, Út Thảo đang loay hoay dưới bếp làm cơm tối, còn má của hai đứa thì tầm 6, 7 giờ mới đi làm về. Nó vắt cái áo thể thao ướt đẫm mồ hôi rồi ra bể nước tắm qua một lượt. vừa tắm vừa nghĩ lại trận bóng ngày hôm nay.
Cả hai trận nó chỉ có biểu diễn được một lần duy nhất, thời gian còn lại đều bị khóa chặt, không được chơi bóng. Trong lòng bức bối khó chịu, lúc nãy nó đã tự sút bóng ở ngoài bãi đất trống một mình, nhưng sút làm gì khi vào sân nó còn chẳng có được bóng mà sút. Cứ tưởng anh đông, anh Dũng, anh Tiến là người quen sẽ cho hắn vài cơ hội thể hiện bản thân, nhưng hóa ra họ còn chơi kỹ hơn so với lúc tập và không nhường em út chút nào.
Đành rằng luyện tập cả tháng với nhau, Xuân Mai bị họ bắt bài, không được chơi bóng là phải. Nó cũng không oán trách gì hơn, có tự trách bản thân quá nghèo nàn về kỹ thuật, không có chiêu gì mới, độc và lạ để đánh bại bọn họ. NHưng ngẫm lại có ai giấu bài được mãi, các cầu thủ chuyên nghiệp đẳng cấp hàng đầu thế giới tuần nào cũng phô diễn trước mặt đối thủ đó thôi, họ cũng bị bắt bài, nhưng vẫn có cách xoay sở thành công, thậm chí dùng đúng một kỹ thuật làm đi làm lại mà đối phương tuy biết nhưng chẳng thể nào hóa giải.
Giống như Anjer Robben một cầu thủ người Hà Lan đã nói “ Kỹ thuật của bạn tuy đã cũ, lỗi thời, nhưng nếu sử dụng nó đúng thời điểm, nó vẫn sẽ đạt hiệu quả tối đa.”
Vấn đề của Xuân Mai là nó quá lạm dụng kỹ thuật những thời điểm không cần thiết, quá chú trọng khâu phô diễn các kỹ thuật khó nên bị đối phương chặn đánh từ sớm. Ngày mai còn một trận đấu nữa, có lẽ nó phải gạt mục đích cá nhân sang một bên để có một trận đấu của tập thể đúng nghĩa. Có thể thua nhưng không được phép thua quá bạc nhược.
“Anh hai, hôm nay anh đá bóng thế nào? Em bận việc nên không đi xem được.”
Xuân mai thở dài.
“May mà Út không đi, nếu không sẽ thất vọng lắm.”
Út thảo ngậm một đầu đũa nếm gia vị. nhìn Xuân Mai với vẻ buồn rầu.”
“Đội của anh Thua hả?”
“Ừm. thua đậm luôn.”
Út Thảo bĩu môi.
“Không có em cổ vũ, Hai làm sao mà thắng được. Ngày mai nhất định em sẽ đi cổ vũ cho Hai.”
Xuân Mai khẽ vuốt tay qua trán.
“Nếu Út mắc công chuyện thì không cần đi đâu.”
“Sao zợ? bình thường thấy Hai nói chuyện bóng bánh vui lắm mà, hôm nay mặt mũi buồn thiu à. Có gì buồn nói Út nghe coi.”
Xuân Mai cười gượng.
“Hoy, con nít hỏi làm gì. Dọn đồ ăn đi, Hai đói quá rồi nè, chứ có buồn gì đâu.”
Út Thảo hai tay chống nạnh, lên giọng.
“Con nít gì, nhìn phát biết liền à? Hai không nói thì thôi, giờ út dọn cơm lên nha. Má cũng sắp về rồi đó.”
...
Tối đó nó mải mê suy nghĩ ngày mai sẽ thi đấu thế nào rồi ngủ trên võng lúc nào không hay, sáng sớm nghe tiếng má đạp xe đi bán hàng ngoài chợ, nó cũng gật gà gật gù dậy theo. Hôm nay nó không mở lời mời mẹ đi coi nó đá banh nữa. Nếu mà thua thì không biết nói với má thế nào, chắc là má thấy lãng phí thời gian quá.
Ba của Xuân Mai thì không thích đi ra mấy chỗ như sân bóng nhân tạo ở ngoài đường, ông chỉ thích ngồi nhà, la cà quán xá trong ngõ. Chỉ có mỗi Út Thảo hôm nay rảnh rỗi buổi sáng nên thấy Xuân Mai đi ra ngoài, nó cũng thay vội quần áo. Hai anh em đèo nhau tới địa điểm thi đấu cách nhà có 3 cây số.
“Nè nhìn Hai đạp cực quá, lát có sức đá bóng không đó, hay để Út đèo nha.”
“Nhỏ này kỳ quá à? Dạo này béo lên hay sao ấy, tự nhiên nặng ghê.”
“Hầy, béo đâu mà béo, người ta dáng chuẩn lắm đấy nha. Tại Hai đuối quá thôi.”
Dĩ nhiên đó là mấy câu bông đùa của hai anh em, Út thảo cao hơn nhưng gầy đi chút, nặng có 45 kg, với sức của Xuân Mai thì đèo hai người như Út Thảo cũng dư sức chỉ là cái xe đạp không chịu nổi mà thôi. Mà đứa em này nó thích nơi náo nhiệt lắm, thấy địa điểm thi đấu lúc nhúc đông người, nó cũng không ngần ngại lách người đi vào trong cùng, nơi có thể nhìn thấy hai đội thi đấu.
Xuân Mai đi theo đội bóng của UBND, đội của họ thi đấu đầu tiên, trận sau là màn so tài đáng chú ý giữa BVA và PNG. Ban tổ chức đã sắp xếp cả rồi, trận đấu diễn ra lúc 8 giờ người đến xem ít hơn nên mới để UBND đấu với đội KHTN. Số lượng người bên ngoài cổ vũ cho KHTN là chính, trong đó có Fan girl của Quốc Khánh, và cái còi kêu to nhất là Thương. Sau khi có phút giây thân mật với Khánh cô nàng về nhà quyết lôi bằng được Quỳnh Chi đi cổ vũ cùng mình.
Khi nói đi xem bóng đá của phường thì bố của Chi mới đồng ý cho đi, nhưng chỉ đi buổi sáng thôi, buồi chiều phải ở nhà học bài. Hai cô nàng xen lên phía trước gần với sân thi đấu nhắm phía đội KHTN mà reo hò.
“KHTN cố lên, anh Khánh cố lên.”
“Anh Hai, cố lên! Không được thua! Thua em mách má!”
Người hô câu này không ai khác là Út Thảo, tình cờ thầy cô lại đứng cạnh Quỳnh chi và Thương. Quỳnh Chi đứng ở giữa, hôm qua nói sẽ đến cổ vũ cho đội của UBND do anh Luân tổ chức, hôm nay lại đi theo Thương để cổ vũ cho Quốc Khánh. Thôi thì cổ vũ cho cả hai, bên nào thắng cũng tốt cả.
Xuân Mai nhìn qua chỗ Út Thảo vẫy vẫy tay, khi thấy mặt của Quỳnh Chi cũng đang hướng về phía mình, cô tưởng Xuân Mai đang chào mình nên cũng vẫy tay chào lại. Rồi tự nhiên Quỳnh Chi và Út Thảo lại nhìn nhau. Cả hai đều nảy sinh những nghi hoặc trong đầu, Xuân Mai vẫy tay chào người nào?
“Ủa, chị quen anh hai của tôi à?”
“Em là em gái của Xuân Mai à?”
Út Thảo gật đầu lia lịa, khuôn mặt hớn hở.
“Chị cũng cổ vũ cho anh tôi hả, vậy là có thêm đồng mình rồi.”
Phía bên này Thương nắm tay Quỳnh Chi giơ lên cao.
“Anh Khánh kia, bồ cổ vũ nhiệt tình giúp mình nha.”
Quỳnh chi ấp úng.
“À.. ừ.”
“Vậy rốt cuộc chị cổ vũ bên nào đó?”
“À.. cổ vũ cho cả hai đội luôn.”
Nghe đến đây, Út thảo xị mặt di chuyển sang một hướng khác rộng rãi hơn.
Xuân Mai nhận thấy có người cổ vũ cho mình, trong lòng thoải mái hơn hôm qua nhiều. Nó bước tới chỗ của anh Huy và anh Hiếu, những người thường chơi ở phía sau, hỗ trợ cho nó trong hai trận vừa rồi.
“Anh Huy, Anh Hiếu, trận này không cần bơm bóng cho em đâu.”
Anh Huy cau mặt.
“Sao vậy, chú em chơi hay nhất đội, không chuyền cho chú thì chuyền cho ai.”
Xuân Mai đáp.
“Trận này để em chơi phía sau hai anh. Em chơi tuyến đầu dễ bị vây kín, chơi ở phía sau có lẽ sẽ chơi bóng được nhiều hơn. Em cũng sẽ tham gia phòng ngự để cả đội không phải thua đậm thêm trận nào nữa.”
Hay anh nhìn nhau rồi nhún vai.
“Tùy chú thôi, thắng hay thua giờ này quan trọng gì nữa.”
Câu nói khiến Xuân Mai có chút chạnh lòng. Một khi ra sân phải thi đấu hết sức chứ? Sao lại giữ thái độ bất cần như thế. Nó nghĩ vậy chứ không nói ra.
“NGày thi đấu thứ hai, trận đấu thuộc khuôn khổ giải bóng đá của phường giữa hai đội UBND và đội KHTN xin phép được bắt đầu. mời hai vị đội trưởng của hai đội bước ra làm thủ tục thi đấu.”
UBND ra sân với tâm lý thoải mái họ đã thua hai trận liên tiếp, có thua nữa cũng vậy thôi. Trái lại đội KHTN lại có phần áp lực. Họ phải thắng đội cuối bảng với tách biệt 3 bàn để tiếp
tục nuôi dưỡng hy vọng vào một trận đấu phụ với hai đội PNG và BVa để tìm ra đội giành hạng nhất năm nay. Họ ra sân với sơ đồ, 1-3-2 song sát hoàng Dương và Quốc Khánh, họ ghi được 6 bàn thắng, trong đó Quốc Khánh ghi được 4 bàn, đang dẫn đầu danh sách cầu thủ xuất sắc nhất. Đứng trước một đội yếu hơn, mọi người đều kỳ vọng anh sẽ tiếp tục ghi bàn để tỏa sáng.
Trong khi đó, đội UBND có sự thay đổi về đội hình ra sân. Người chơi cao nhất hôm nay không còn là Xuân Mai, anh đã lùi xuống khu trung tuyến, hỗ trợ cho Huy và Hiếu trên hàng công. Họ là đội được đánh giá yếu hơn và cũng không gặp may nữa khi đội KHTN được quyền giao bóng trước.
Với tinh thần phải thắng đậm trận này đội KHTN lập tức đang cao đội hình, Huy và Hiếu theo kèm Hoàng Dương và Quốc Khánh khá chật vật, Xuân Mai lập tức di chuyển sang hỗ trợ cho anh Hiếu ở cánh phải. bóng từ chân Quốc Khánh được chuyền sang cho Hoàng Dương, thực hiện một pha bứt tốc leo biên làm càng cầu thủ đội UBND trở tay không kịp, ngoại trừ Xuân Mai, nó là người thi đấu tập trung nhất của đội.
Hoàng Dương xông thẳng lên biên qua được anh Huy, Xuân Mai tăng tốc bám sát ở ngay phía sau và kịp thời phá bóng, ngăn cản quả tạt vào trong cho Quốc Khánh. Nếu anh ta có được bóng thì 80% sẽ có bàn thắng cho KHTN. Quốc Khánh giơ ngón tay cái với Hoàng Dương rồi nở một nụ cười tươi rói như thể chiến thắng đã nằm trong túi của mình.
Các cầu thủ của UBND tỏ ra quá bối rối, tinh thần của họ không cao nên di chuyển tương đối lề mề. Để cho cầu thủ đối phương xuyên qua quá dễ dàng. Bàn thắng sớm muộn gì cũng đến với họ.
Lại một tình huống tương tự, lần này là Hoàng Dương chuyền bóng sang cánh cho Quốc Khánh, anh tự tin vào kỹ thuật cá nhân của mình đi rê, dắt bóng trêu ngươi đối thủ của mình quay như chong chóng. Xuân Mai kịp thời lùi về bọc lót cho hàng phòng ngự. Quốc Khanh vẫn tự tin định dẫn bóng qua người Xuân Mai trước khi sút tung nóc lưới. Khán giả và các fangirl sẽ vì bàn thắng này mà hô vang tên anh.
Đang cao hứng lao lên thì Xuân Mai ập vào, cả hai va chạm vào nhau, bóng lăn sang phía có lợi cho Xuân Mai, nó không ham bóng mà nhả bóng lên chỗ anh Hiếu. Quốc Khánh chưa kịp lùi về, nên anh Hiếu có một khoảng trống nho nhỏ để dẫn bóng sang phần sân đối phương. Đối mặt với ba người ở khu trung tuyến đội KHTN, anh hiếu đành nhắm mắt sút liều một phen. Dĩ nhiên cú sút của anh không đi trúng đích, nhưng ít ra mọi người có thể thấy rằng UBND không nằm yên chịu trận.