Chương 15: Hai Trận Thua Liên Tiếp

chứng kiến hiệp thi đâu vừa rồi, mọi người phải thay đổi cách nhìn về đội KHTN, biết họ là một đội mạnh nhưng không nghĩ lại có thể xuất hiện một người sút bay cả thủ môn. cũng may là người trưởng thành đỡ bóng nên không gặp vấn đề về sức khỏe. đổi lại là trẻ em thì phải vào viện khám rồi.

"Thôi xong, tưởng mấy đứa sinh viên ăn may cầm hoà được BVA, nào ngờ đá ngang tài ngang sức với PNG luôn. Biết vậy tôi không tham gia thi đấu rồi."

"mẹ nó, sút như thế thì ai mà đỡ được."

"Nam mô a di đà phật, cầu mong cho giải đấu kết thúc thật nhanh để con thoát khỏi cảnh khốn khổ này."

các thành viên trong đội UBND xuống tinh thần thấy rõ. trong bốn đội tham dự thì họ và những đội kia chênh lệch quá nhiều. Xuân Mai quan sát trận bóng, trong lòng có chút lo lắng.

rất nhanh đã đến lượt bọn họ ra sân thi đấu. đối thủ lần này là đội BVA, đội của anh Tiến. vừa vào sân anh ấy đã nhìn nó chằm chằm như thể trên sân chỉ có hai người còn lại đều vô hình.

"Đấu giải, bọn anh không nhường đâu đấy. Ráng mà thể hiện đi, vì đây có thể là trận đấu dễ thở nhất của chú đấy."

Xuân Mai gượng cười.

"Em cũng không trả ơn cho anh vào ngày hôm nay đâu."

Đang là bốn giờ chiều ngày thứ bảy. những người thường xuyên chơi bóng đã có mặt ở ngoài sân. họ nhân ra trận đấu này có sự góp mặt của hai gương mặt quen thuộc. Anh Tiến và Xuân Mai. hai người rất thân nhau giờ lại biến thành huynh đệ tương tàn.

"Hờ, đội UBND toàn thể loại lẩu thập cẩm, có mỗi Xuân Mai chơi hay, nhưng từng đó không đủ để giành chiến thắng. Bóng đá đâu phải trò chơi một người."

"Bên của Tiến có vẻ đồng đều ha. Toàn gương mặt quen thuộc với giải đấu."

"tội nghiệp thằng nhỏ, sắp bị mấy anh cho ăn hành rồi."

thi đấu Bóng đá không có chuyện Nhượng bộ, đội BVA ra sân với đội hình như cũ, anh Tiến chơi ở trung tâm gắn kết hàng công và hàng thủ. Cự ly đội hình luôn phải đảm bảo.

đội của Xuân Mai được giao bóng trước, nó giành được bóng nhưng không thể qua nổi anh Tiến. Hai người đã quá hiểu nhau thừa biết đối phương định làm gì. Khóa chết được Xuân Mai, 6 người đồng đội của anh tiến dư sức giành lấy phần thắng. anh Tiến không góp công trực tiếp vào bàn thắng nào, còn Xuân Mai lại một lần nữa không được đội của anh Tiến cho chơi bóng trận này. lúc nào cũng có hai, ba người theo kèm nó rất rát.

Trận đấu kết thúc với tỷ số BVA 3_0 đội UBND.

hai trận thua liên tiếp, thủng lưới 6 bàn và không ghi được bàn nào. Với tình hình hiện tại đã có thể dự đoán 99% đội đứng cuối lại là UBND. Trừ khi họ chiến thắng được đội KHTN.

Kịch bản đó khó có thể xảy ra, bởi theo phong độ thể hiện ở hai trận trước,Đội PNG, BVA đều bị cầm hòa bởi đội KHTN, bọn họ cùng giành chiến thắng 3 sao trước UBND. Sẽ không ngạc nhiên nếu KHTN thắng UBND 3 bàn cách biệt. Giả sử trận cuối PNG hoà BVA. như vậy ba đội sẽ bằng điểm nhau, đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra trước đó.

Sau trận đấu một chiều vừa rồi, các thành viên trong đội UBND như trút bỏ được gánh nặng, chỉ còn ngày mai nữa là kết thúc rồi, đứng bét bảng thì có sao, năm nào cũng như vậy mà. Chỉ có Xuân Mai lần đầu tham gia một giải đấu lại nhận thất bại ê chề, không ghi được bàn thắng nào. Đối diện với thực trạng này, một thanh thiếu niên đang tuổi ngông cuồng muốn thể hiện như nó không khỏi cảm thấy ức chế bên trong. Dường như mọi người và cả đồng đội đang chống lại nó.

Anh Tiến quấn cái khăn ướt màu trắng vắt ngang cổ, tay cầm chai nước khoáng tươi cười bước về phía Xuân Mai.

“Sao rồi! chút áp lực này so với thi đấu chuyên nghiệp chẳng là gì, trên đầu của em không có ban lãnh đạo, ở dưới không có cổ động viên, em nên cảm thấy may mắn mới đúng.

Xuân Mai im lặng không nói gì, Anh Tiến lại khoác vai nó, nói tiếp.

“Có thể em cảm thấy không thoải mái vì phải thi đấu với người quen, nhưng ở trong bóng đá, người này là đồng đội của em, nhưng ngày mai họ lại là người của đội bóng khác. Hoặc chính em cũng sẽ phải đối đầu với chính các đồng đội cũ của mình. Cảm giác đó, không dễ chịu chút nào đâu.”

Nói đến đây nó cũng chịu mở lời một cách hờn dỗi.

“Anh luôn miệng nói sẽ giúp em thi đấu chuyên nghiệp, nhưng biểu hiện của em trong giải đấu phong trào còn tệ hại như vậy, sao có thể thi đấu cho đội bóng lớn được chứ.”

Anh Tiến cười phá lên.

“Chú còn giận anh trận vừa rồi à? Đó hoàn toàn là công bằng, thực lực của hai bên chênh lệch quá nhiều, một mình chú không làm được gì đâu. Nếu có thua thì cũng coi như là một lần rèn luyện tâm lý đi. Hơn nữa còn một trận đấu nữa mà, biết đâu lại có kỳ tích xảy ra.”

Xuân Mai đáp lại một cách ỉu xìu.

“Đội KHTN đá hòa với đội anh và đội của anh Đông, anh Dũng. Đội của em sao mà thắng được.”

Anh Tiên vỗ vai định nói điều gì đó, chơi anh dừng lại một chút.

“Vậy thì hãy kết thúc giải đấu một cách đẹp nhất đi, thực lực có thể không bằng nhưng tinh thần tuyệt đối không được đi xuống. Nếu em còn quyết tâm chơi bóng chuyên nghiệp phải nhớ điều ấy. NGày mai cũng là ngày cuối cho em thể hiện, mau về nhà sớm, nghỉ ngơi đi.”

Xuân Mai gật đầu chào anh rồi ủ rũ đi vào trong đám đông trên đường, Anh Tiến không nói gì thêm, giải đấu bóng đá phong trào nhưng thành tích đạt được có ý nghĩa tinh thần rất lớn với cơ quan, tổ chức. Đây là lợi ích của tập thể, anh Tiến không thể vì chuyện tư mà xem nhẹ việc công. Ba đội bóng PNG, BVA, và cả đội KHTN đều ngang tài ngang sức, anh Tiến không thể chủ quan nhường UBND một bàn danh dự, một bàn về hiệu số cũng có thể quyết định thứ hạng cuối cùng của giải. Sau này còn nhiều cơ hội giúp Xuân Mai đi thi đấu chuyên nghiệp, giải đấu này chỉ là bài kiểm tra về tinh thần và ý chí của nó thế nào thôi.

Ở cách đó không xa, Quốc Khánh đang ngồi trong quán trà sữa với Thương, đọi UBND trong mắt bọn họ quá yếu nên không nán lại xem trận đấu giữa hai đội kia. Đọc tin nhắn của bạn bè gửi qua điện thoại Quốc Khánh nhếch mép cười.

“Có chuyện gì mà trông mặt anh vui thế.”

Quốc Khánh tắt điện thoại.

“À, kết quả trận đấu giữa UBND với đội BVA ấy mà, tỷ số 3_0 thuộc về đội BVA.”

Thương cầm cái ống hút, mút chùn chụt cốc trà sữa, được trai đẹp mời uống nước, trong lòng cô nàng đang rất sung sướng, liên tục nói điều tốt đẹp về đối phương.

“Anh khánh đá bóng giỏi như vậy chắc chắn sẽ thắng mà, đội UBND yếu xìu à?”

“Thắng, tất nhiên phải thắng rồi, hơn nữa cũng phải thắng cách biệt 3 bàn. Hy vọng đội BVA và PNG hòa nhau, lúc đó ba điểm sẽ bằng điểm nhau. Đội của bọn anh vẫn còn cơ hội giành giải nhất. Hơn nữa anh cũng muốn trở thành cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu lần này.”

Thương trầm trồ.

“Ừ nhỉ, hiện anh Khánh ghi được bốn bàn, nhiều nhất giải đấu rồi, chắc chắn anh sẽ là cầu thủ xuất sắc nhất.”

Được khen đúng ý mình muốn nghe, Quốc Khánh cười tự mãn.

“Phải ghi được thêm hai bàn nữa mới chắc chắn, Nếu như anh nhận được giải nhất, anh rất muốn em có mặt ở đó. Nếu có cả bạn của em đến cổ vũ nữa thì thật là tuyệt.”

Thương búng tay.

“Đương nhiên phải đến rồi, em nhất định sẽ kêu đứa bạn thân của em đến cổ vũ nhiệt tình cho anh. Chúc anh sẽ giành được chiến thắng.”

Quốc Khánh giả vờ cao hứng đưa tay nắm lấy tay của Thương.

“CẢm ơn em rất nhiều, gặp được em, anh có cảm giác mình luôn gặp may mắn. Em giống như nàng công chúa của anh vậy.”

Trống ngực của Thương đập thình thịch khi được Khánh nắm tay, vì là lần đầu nên cô nàng ngượng ngùng rụt tay lại.

“Anh cứ nói quá, em làm gì phải công chúa chứ?”

Khanh biết tỏng cô nàng đang nghĩ gì, gã giả bộ ngây ngô, sấn tới gần hơn chút nữa, lại nắm lấy tay của Thương.

“Thật mà, em mặc bộ váy hồng này trông rất xinh, rất giống công chúa, à, phải thêm đôi giày nữa, ngày mai anh thi đấu xong, anh sẽ đưa em đi mua một đôi giày cho đủ bộ. Mong em đừng từ chối.”

Mặt mũi của Thương đỏ bừng bừng khi Khánh cúi đầu hôn nhẹ lên bàn tay của cô như chàng hoàng tử cầu hôn công chúa, cô nàng bẽn lẽn đáp.

“Hi hi, cảm ơn anh nha.”

Khánh giả bộ ngả người ra sau, vừa vai đưa tay vòng qua vai của Thương, thả một câu hững hờ.

“Cảm ơn xuông thôi à, ít ra phải được hôn một cái chứ nhỉ? Giá mà nhận được một nụ hôn của công chúa, thì hoàng tử đây sẽ như được tiếp thêm sức mạnh đấy.”

Tâm hồn của Thương như muốn nổ tung, cô không thể ngồi yên được nữa, vội ghé sát mặt Khánh hôn vội hắn một cái, rồi vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi quán.

Quốc Khánh cầm mẩu giấy ăn lau nụ hôn của Thương, rồi lạnh nhạt quăng vào sọt rác. Miệng hắn khẽ nở một nụ cười gian manh.