“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”
Đó chắc hẳn là câu hỏi mà các sinh viên của trường KHTN đang tự hỏi chính mình khi chứng kiến diễn biến xảy ra trong sân bóng. Cả đội đã thể hiện rất tốt hai trận trước đó khi đối đầu với PNG và BVA, những đội bóng xứng đáng với hạng nhất mà họ còn làm khó, cầm hòa được thì cớ sao đối đầu với đội bét bảng UBND lại bị dẫn tới 3 bàn.
Người ngoài cuộc không hiểu được, người trong sân cũng hoang mang không kém, họ đang rất cần giờ nghỉ giải lao giữa hai hiệp để ổn định tinh thần và suy ngẫm xem vì sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này. Lẽ ra họ phải là người dẫn trước đối phương 3 bàn mới đúng. Và Quốc Khánh đã phải chạm tay vào danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu.
“Mấy ông chơi kiểu gì thế, ba bốn người mà không cản được nó sao?”
“Ông có giỏi thì lui về mà cản.”
“Thế ông thế chỗ tôi, liệu có ghi bàn được không?”
Trong đội bóng làm gì còn ai giỏi hơn Quốc Khánh nữa, anh ta mà lui về phòng ngự trong khi cả đội đang ở thế thua. Như vậy khác nào buông tay đầu hàng, một người như Quốc Khánh sẽ không chấp nhận việc đó. Chỉ còn một hiệp đấu nữa, bọn họ phải giành chiến thắng trận này.
“Tất cả dồn lên hết, bằng mọi giá phải ghi được 6 bàn thắng và không để thủng lưới thêm nữa.”
“Ông bị điên à, một hiệp làm sao ghi được đến 6 bàn, giờ này còn mơ tranh hạng nhất với PNG và BVA nữa à?”
“Im hết đi! Còn thở là còn gỡ, Long, ông cũng dâng cao gây áp lực liên tục không cho đối phương có cửa phản công. Kèm cái thằng Xuân Mai thật chặt cho tôi, khóa chết nó là được.”
Hoàng Dương dè dặt khuyên.
“Dâng hết đội hình lên như vậy có mạo hiểm quá không? ngộ nhỡ thua thêm thì sao?”
Quốc Khánh quát.
“ông im mẹ mồm đi, không phải ông làm mất bóng thì nó làm sao ghi bàn được. Chơi tập chung vào cho tôi giùm cái.”
Người khác nhảy vào khuyên.
“Thôi đi Khánh, thắng thua là chuyện nhỏ sao ông nặng lời với anh em thế.”
Khánh trả treo.
“Nặng lời cái gì, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, ai không muốn chiến thắng thì ra sân đi, để người khác sung sức vào thay.”
Hoàng Dương là người đầu tiên bước ra ngoài khiến cho Khánh chột dạ, gã nhận ra mình hơi quá lời với người bạn này, Hoàng Dương chơi tốt, xếp thứ hai sau Quốc Khánh chỉ ngặt nỗi có bệnh hay tự ái, bị đối thủ coi thường thì còn đỡ, đằng này bị chính đồng đội chỉ trích, anh ta không còn tâm trạng nào để tiếp tục chơi nữa. Quốc Khánh đâm lao phải theo lao, có quỳ xuống xin lỗi, Hoàng Dương cũng không chơi bóng ngay được.
“Dương nó hơi mệt, Quyết vào thay chỗ của nó đi. Từ giờ tất cả phải đoạt bóng rồi chuyền cho tôi, để tối xử hết đội bên kia.”
Hiệp hai bắt đầu, đội KHTN có sự thay đổi lớn về nhân sự, Hoàng Dương rời sân, người thay thế là Văn Quyết, sơ đồ đội hình chuyển sang 4-2. Họ hạ quyết tâm dâng cao đội hình ngay từ đầu để sớm có bàn thắng rút ngắn tỷ số.
Đội UBND cũng nhận ra tê to con đã dâng cao, ý đồ tấn công của đối phương quá rõ ràng. Bóng vừa rời chân các cầu thủ UBND ngay lập tức hàng sau gồm bốn người lập tức lao vào tranh chấp. Anh Huy và anh Hiếu không chịu nổi nhiệt nên làm mất bóng vào chân đối phương. Quốc Khánh nhận được bóng, lập tức xông thẳng vào trung lộ, Xuân Mai đã xuất hiện ngay sát đằng sau, cự ly càng ngày càng gần khiến Quốc Khánh phải sút ngay, không kịp căn chỉnh.
Bóng đi đúng xà ngang rồi dội ra vào chân một hậu vệ của đội UBND, người này lập tức chuyền lại cho Xuân Mai. Khi thấy nó có bóng, Long cao kều cùng hai người nữa lập tức xông vào cướp bóng từ chân của nó, giành lại thế chủ động.
“Anh Huy, anh Tiến, đổ bê tông thôi.”
Tường Huy và anh Hiếu chủ động lùi sâu, kết hợp với hàng hậu vệ tạo thành một lớp phòng ngự dày đặc và chắc chắn như một pháo đài. Thế công của đối phương quá mãnh liệt, nên chỉ còn cách tử thủ để bảo toàn tỷ số.
Tình huống khó càng thêm khó, UBND chủ động chơi phòng ngự lùi sâu, những đường chuyền ngắn khó đưa bóng vào trong khu cấm địa. Phương án khả dĩ là chơi bóng bổng, Quốc Khánh và Long Cao có ưu thế về thể hình, ngặt nỗi Hoàng Dương, chân chuyền số một của đội lại dỗi không thi đấu. Những người khác treo bóng vào tỷ lệ thành công 30% đa số là không trúng địa điểm. hoặc là bóng đi quá đường biên ngang, hoặc là bị đối phương phá bóng ra.
Tuy đội KHTN chiếm quyền kiểm soát trận đấu nhưng không có cách nào xuyên phá được khối bê tông dày đặc dựng trước cầu môn đối phương. Quốc Khánh có hai ba cơ hội, nhưng đều không gây được đột biến, nửa hiệp thi đấu trôi qua, mọi người bắt đầu hoài nghi về Quốc Khánh, nếu như không có Hoàng Dương, một mình anh ta khó mà làm nên trò trống gì. Thời gian càng trôi, tham vọng ghi sáu bàn trong một hiệp của Khánh tan vỡ, anh ta không chấp nhận thực tại này, đội của họ mà thua thì sẽ xếp chót trong giải đấu này. Chí ít phải hòa, xếp thứ 3 còn tạm được.
Nhưng mà tình huống này, có thể gỡ hòa được sao?
Nhớ đến con bài tẩy của cả đội, Quốc Khánh di chuyển lòng vòng, ra hiệu cho đồng đội ý đồ của mình. Mọi người chuyền bóng nhanh hơn, từ trái qua phải, chỉ có Long Cao có hơi lùi lại.
“Mọi người cẩn thận, tên kia sắp nã đại bác đấy.”
Xuân Mai nhìn ra phía của Long Cao thấy hắn đang lùi lại như muốn lấy đà. Cú sút cực mạnh trong trận đấu với PNG, mọi người vẫn còn kinh hãi, cả các cổ động viên ngoài sân cũng đứng ngồi không yên.
“Nhìn kìa, anh ta lại sắp nã đại bác.”
“Quả này trúng đầu chắc phải đi viện quá.”
Không được để đối phương thực hiện cú sút này, nó sút mạnh thật nhưng không có bóng thì nó sút kiểu gì. Anh Hiếu và Anh Huy nhớ lại câu nói của Xuân Mai, lập tức lao ra áp sát các cầu thủ của đội UBND, không cho họ chuyền bóng cho Long Cao, biết mình bị bắt bài một cầu thủ lập tức truyền về cho Quốc Khánh, tấn công ba bốn lượt, đều không ghi bàn, Quốc khánh không dám liều lĩnh đột phá vòng vây.
KẾ hoạch cho Long Cao sút xa chính hắn kêu gọi đồng đội hỗ trợ, giờ này tự mình phá bỏ kế hoạch thì đồng đội làm sao có thể tin tưởng trong quãng thời gian còn lại của trận đấu. Dù biết đối phương đang rời bỏ hàng phòng ngự, cơ hội tốt để đột phá, Quốc Khánh vẫn chọn phương án chuyền về cho Long Cao.
Long Cao nhận được tín hiệu lập tức chạy đà lao lên đón bóng, phía bên này Xuân Mai và anh Hiếu đồng loại lao tới ngăn cản, anh Hiếu trượt dài trên mặt cỏ phá bóng trước mũi dày của Long cao khiến hắn đá hụt. Quả bóng lúc này đã bay sang biên phải, Xuân mai bứt tốc lao lên, cả đội KHTN dâng cao đội hình, cả thủ môn cũng dâng lên tận giữa sân. Khi thấy Xuân mai đoạt được bóng, tất cả quay xe chạy lùi về. Tiếng bước chân dồn dập bên tai hòa lẫn những hơi thở gấp gáp. Giờ mà chạy lên cao thì rất tốn sức Xuân Mai nhả một nhịp bóng rồi sút thật căng về phía cầu môn đối phương.
Thủ môn nhanh chóng chạy về, bay người, dùng tay gạt quả bóng ra, nhưng không kịp, cà người và bóng đâm thẳng vào lưới.
4- 0 rồi. Nếu ai đó còn nghi ngờ, đội UBND ăn may, hoặc đội KHTN có ý nhường đối thủ. Sau phá bóng này mọi người đều phải nghĩ khác, một cách nhìn thực tế hơn. Từ cách phối hợp phòng ngự chặt, pha phá bóng của anh Hiếu cho đến cú sút xa hiểm hóc của Xuân Mai. Đội UBND năm nay không hề yếu.
“Hay quá anh Hai ơi, hết xảy luôn!”
Quỳnh Chi cũng không kìm được mà thốt lên một câu.
“Hay Quá!”
Bàn giám sát đứng ngồi không yên, cô Trinh, đại diện của trường Khoa Học tự nhiên đứng lên nhìn kỹ rồi lại ngồi phịch xuống, đội bóng thua tận 4 bàn, khó lội ngược dòng lắm. Trận cá cược của cô với sếp Quyền của công ty PNG, cô thua rồi. Giờ chỉ mong đội BVA thắng đội PNG, bằng không cô sẽ phải hôn sếp Quyền một cái.
Cô điều Dưỡng thì không có phản ứng gì thái quá, đội BVA đã thắng đội UBND rồi, không phải lo lắng. Quan trọng là trận đấu tiếp theo, PNG và BVA gặp nhau, đội nào sẽ giành hạng nhất. Sếp Quyền gật gật gù gù, nhận ra thằng bé ghi bàn từng thi đấu cùng đội với mình, anh cũng phấn khích lắm, ít ra nó gián tiếp giúp sếp loại một đối thủ ra khỏi cuộc đua tranh hạng nhất.
Phía anh Luân thì vỗ tay không ngớt, anh chẳng chịu ngồi yên phải đi ra sát đường biên khích lệ mọi người, ai cũng nói đội UBND yếu, xếp chót không phải bàn cãi,nhưng năm nay họ có thể giành được hạng 3 chung cuộc, thật là một điều đáng vui mừng.
Xuân Mai ghi bốn bàn thắng trong trận cuối, san bằng thành tích của Quốc Khánh, người ngoài không để ý, nhưng Quốc Khánh thì rất khó chịu, đội thua đã đành mà cái giả cầu thủ xuất sắc cũng sắp rời khỏi tay, phải nhanh chóng ghi được một bàn danh dự bằng không sẽ rất bẽ mặt với các fangirl đến cổ vũ cho mình hôm nay. Và đặc biệt là Quỳnh Chi nữa chứ, cơ hội ghi điểm trong mắt người đẹp không thể bị một thằng nhãi bẩn thỉu phá hỏng được.
“Tập chung, tập chung, vẫn còn thời gian.”
Thua ba bàn còn mong gỡ hòa, chứ thua tận bốn bàn thì thật khó, tinh thần cả đội KHTN đi xuống rồi, Quốc Khánh là đội trưởng có nói thế nào cũng không lọt tai nữa, họ tấn công dồn dập mà kết quả lại bị thua ngược. thực sự kết cục này quá nghiệt ngã mà.
“Mọi người, phải ghi một bàn danh dự chứ. Tập thể chúng ta không thể rời giải với kết quả thảm hại này được.”
Một đợt vây công nữa lại tới, lần này KHTn đang bị dồn vào đường cùng, họ không còn gì để mất nên bỏ qua việc phòng thủ, đồn loạt lao lên vây hãm khung thành đối phương tìm bàn gỡ. VÀ họ đã thành công, trong một tình huống hỗn loạn ở vòng cấm, Long Cao đánh đầu rút ngắn tỷ số xuống còn 4-1, đến đây gánh nặng trong lòng mới được giải tỏa, dù có dồn sức tấn công, thời gian và thể lực cũng không cho phép họ làm nên kỳ tích nào nữa. Kỳ tích này chỉ có một và nó được viết bởi UBND, hay chính xác hơn là Xuân Mai.
Quốc Khánh còn đang chật vật đột phá hòng ghi thêm một bàn để vượt mặt Xuân mai trở thành cầu thủ xuất sắc nhất, nhưng đồng đội đã buông xuôi,một mình anh ta bị vây bởi hai ba người của UBND rướn người đoạt bóng, trong đầu lúc nào cũng ám ảnh.
“Một bàn,, cho tao ghi một bàn nữa thôi… “
Đồng đội trông thấy chỉ đành lắc đầu ngao ngán, người đội trưởng này quá cá nhân, cậy có chút tài mà phách lối. chửi thẳng một người hiền lành như Hoàng Dương, là đồng đội của mình. Từ phút đó mọi người đã không còn thiện cảm với Quốc Khánh, thấy hắn nỗ lực tìm kiếm bàn thắng, người khác cho rằng Quốc Khánh thi đấu hết mình đến phút cuối, thực ra gã đang muốn giành giải cầu thủ hay nhất mà thôi.
“Bố dí * giúp mày. Để xem mày còn sĩ gái đến mức độ nào.”
Quốc Khánh thở hồng hộc, không còn bao nhiêu sức nữa. Bóng đến chân thì xử lý lóng ngóng bị người ta đoạt mất. Nhìn lại thì hóa ra là Xuân Mai, cái thằng nhãi bẩn thỉu này đã phá hỏng một ngày đẹp trời của gã.
Bực mình vì bị qua mặt, Quốc Khánh lao lên, đạp thẳng vào lưng khiến Xuân Mai ngã nhào về phía trước. Hành động chơi xấu này không qua mắt được khán giả và ban giám sát, trận đấu lập tức được tạm dừng. Anh Huy, anh Hiếu lập tức sấn tới gây hấn với Quốc Khánh.
“May làm gì thằng em của tao?”
“Thua rồi thì chơi bẩn à?”
“Giờ muốn sao, muốn sao… hả.”
Xuân Mai nhoài người đứng dậy.
“Không sao đâu anh, em bị vấp té thôi.”
Anh Huy là đội trưởng, chứng kiến ngôi sao của đội chịu thiệt thòi, sao anh có thể bỏ qua dễ dàng chứ.
“Té cái gì mà té, rõ rằng thằng này chơi dơ, đạp vào lưng của em, ai cũng nhìn thấy hết.”
“Đúng đó, em không cần nói đỡ cho thằng này đâu.”
Phía bên ngoài cũng xì xầm bàn tán, pha chơi xấu vừa rồi không qua mắt được người ngoài, ràng Quốc Khánh cố tình phạm lỗi. Hình ảnh chàng soái ca trong lòng các fangirl lập tức tan vỡ.
“Hầy , thất vọng quá,”
“Không ngờ nó là hạng người như vậy.”
NGười duy nhất đồng cảm cho Khánh lúc này chỉ có Thương, nhưng nhiều người nói xấu Khánh quá nên nó cũng không bênh được chỉ đành ngậm ngùi nhìn anh đau khổ từ xa.
“Đồ tồi, dáp đá anh hai của tôi, lát ra ngoài tôi mấy cái dép vào mặt.”
Út Thảo hậm hực cầm đôi dép trong tay hung hăng dọa ném. Quỳnh chi thấy vậy trong lòng như muốn phì cười, từ đầu cô đã không có cảm tình với Quốc Khánh, giờ thấy anh ta hành xử như vậy, cô càng tin vào trực giác của mình là đúng. Còn đối với Xuân Mai, tuy ăn mặc bình thường có chút lấm lem bụi bẩn, nhưng lại khiến người ta thấy dễ gần, thoải mái. Dù gì cũng từng học chung lớp hồi cấp hai, thấy bạn đá bóng hay như vậy, cô cũng mừng cho bạn.
Đại diện ban giám sát là anh Luân ra sân nhắc nhở Quốc Khánh, đồng thời kêu gọi các thành viên trong đội UBND kiềm chế, vì bên kia không ai bên vực che chở Quốc Khánh cả. Họ chỉ lôi anh ta về phần sân của mình chứ chẳng muốn lao vào vụ ẩu đả này.
Ngoài ra đội UBND được hưởng một quả đá phạt sau tình huống phạm lỗi vừa rồi. Ai là người sút đây, anh Huy là đội trưởng, nếu là phạt đền thì may ra anh còn ham ghi bàn, nhưng cú đá phạt này qua xa, ở tận giữa sân, cơ hội thành bàn không cao.
“Thôi… người ta phạm lỗi với chú, thì chú tự mình kết thúc đi. Anh mà sút thì lại lên trời.”
Xuân Mai không từ chối, ghi bàn ở cự ly này quá xa, nó không nghĩ mình sẽ thành công nên cứ sút theo cảm tính, dù sao đội của họ cũng đã nắm chiến thắng trong tay, 4-1, thời gian còn lại quá ngắn để đội kia có thể san bằng tỉ số.
Tâm lý thoải mái, nó hít một hơi thật sâu, chạy đà chậm rãi rồi tung một cú sút về phía cầu môn, không ai nhảy lên cản phá ngoại trừ thủ môn, anh ta tung người hết cỡ vươn cả hai tay lẫn hai chân, bóng khẽ chạm vào ngón tay rồi nảy ra ngoài, sau cú cản phá này, xương cốt như muốn rụng rời cả ra, không thể thi đấu tiếp
Trận đấu dần bước vào những phút cuối, không có bàn thắng nào được ghi thêm. KẾt quả chung cuộc 4-1, đội giành chiến thắng là UBND, họ chính thức xếp hạng ba trong giải đấu lần này. Anh Luân không kìm được cảm xúc chạy vào trong sân ôm lấy từng thành viên trong đội bóng của mình. NHất là Xuân Mai, sau hai trận mờ nhạt thì hôm nay nó đã thể hiện đúng những gì mà anh mong đợi. Giúp giải đấu thêm phần hấp dẫn, đây sẽ là tiền đề giúp phong trào thể dục thể thao trong những năm tới phát triển hơn nữa. biết đâu sẽ lại có thêm Xuân Mai 2, Xuân Đào, Xuân Hồng, Xuân Dược… nữa thì sao?
Anh Huy và anh Hiếu tham gia giải đấu lần này là lần thứ ba, cuối cùng anh cũng tận hưởng được cảm giác chiến thắng, tuy không trực tiếp khi bàn, nhưng cảm xúc mà Xuân Mai lan tỏa đến cho anh và mọi người khiến cho các anh cảm tưởng như chính mình là người lập công, chính mình có thay đổi về bóng đá. Hai anh mỗi người một đâu tung Xuân Mai lên cao, những người còn lại cũng xúm vào tung hô nó.
Ngoài đường biên anh Tiến quyệt mũi trong lòng cảm thấy rất tự hào, đệ tử ruột đã không làm anh thất vọng, xếp hạng ba đối với UBND đã là một thành công. Mà màn thể hiện của Xuân Mai hôm nay cũng coi như toàn diện, lên công về thủ, phối hợp với các đàn anh rất tốt. Quan trọng hơn là biết cách tiết chế cái tôi cá nhân. Không như ai kia của đội nào đó.