Chương 35: Mật mã của file ẩn “những quân bài ma quái”

Chương 35: Mật mã của file ẩn “những quân bài ma quái”

Loan nhíu chặt hàng mày nhìn chằm chằm hàng chữ đỏ trót trên màn hình, sau hơn mười giây, bàn tay nhỏ nhắn của cô chộp nhanh lấy cây bút bi đang nằm lăn lóc một bên, bắt đầu viết ra một loạt chữ số và chữ cái khiến người nhìn khó hiểu.

"Cậu ấy đang làm gì vậy?" Vì sợ làm ảnh hưởng đến sự tập trung của cô, Sơn dùng khẩu hình miệng dò hỏi ba người còn lại.

"Tớ không biết." Tuyên lắc đầu, Khánh thì im lặng nhìn theo từng nét bút của Loan.

"Đây là một loại mật mã số." Lãng ngồi thẳng lưng, hai mắt sáng rực nhìn những con số và những con chữ trên mặt giấy. Trước kia hắn cũng học qua mấy loại mật mã chuyên dụng, nên nhìn qua là nhận ra ngay.

"Rồi, chúng ta thử lại lần nữa." Loan đặt bút xuống, một lần nữa nhập mật mã vào khung trống trên màn hình. Điều nằm ngoài dự đoán của Lãng là loạt mật mã cô vừa nhập không phải số, mà là một loạt chữ cái hoàn toàn vô nghĩa. Nhưng hắn cũng không còn tâm trí nào để ý đến chuyện đó, lúc này cả năm người nín thở nhìn chằm chằm biến hoá trên màn hình máy tính.

"Mật khẩu bạn vừa nhập không chính xác, xin vui lòng nhập lại."

Lại thêm một dòng thông báo đỏ trót như ban nãy, khiến cả bọn thở hắt ra đầy thất vọng. Đây là lần thứ hai nhập sai mật khẩu, đồng nghĩa với việc chỉ còn lại một lần duy nhất, nếu lần này sai, kế hoạch thu thập tư liệu của cả bọn tại nhà của Lãng hoàn toàn phá sản.

"Ồ, vẫn sai à?" Loan tự lẩm bẩm một mình, bàn tay đặt trên bàn phím của cô nhanh chóng xoá loạt mật mã kia đi, sau đó cô nhấn phím Caps Lock hai lần liên tục, rồi nhập lại một loạt mật mã giống như ban nãy. Mà đoạn mật mã này không phải hoàn toàn được viết hoa hết, mà là được xen lẫn chữ viết thường vào theo một quy tắc nào đó. Cả quá trình diễn ra chưa đến ba mươi giây, Lãng và ba người kia còn chưa kịp kinh ngạc vì một loạt thao tác thần tốc của cô, thì màn hình đã hiển thị một dòng thông báo màu xanh.

"Mở khoá mật khẩu thứ nhất thành công."

"Thế này là thế nào?” Tuyên hốt hoảng lên tiếng hỏi.

"Máy tính được bảo hộ bằng mật khẩu nhiều lớp rồi." Sơn thở dài giải thích. "Coi bộ vụ này khó nhằn rồi mấy đứa ạ!" Hắn ngồi phịch xuống sàn nhà. Ở thế giới thực, chuyên ngành của hắn là đặt bom và bắn tỉa, giờ đối mặt với mấy cái mật khẩu mật mã lằng nhằng này, hắn thật sự chịu chết không giúp gì được.

Lãng và Khánh đưa mắt nhìn nhau, cả hai không phải chuyên ngành IT nên cũng chẳng giúp được gì nhiều. Mà trong trường hợp này dù có chuyên ngành IT cũng chưa chắc giúp được gì, bởi IT và hacker là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.

"Tuấn này, cậu đọc cho mình ngày tháng năm sinh của cậu đi." Khi cả bọn đang bối rối không biết giải quyết thế nào, Loan bất ngờ lên tiếng hỏi, nhưng đầu của cô không hề ngẩng lên, mà vẫn cắm cúi viết viết xoá xoá trên tờ giấy chi chít những chữ và số dày đặc.

"Hả, ngày tháng năm sinh của mình à?" Lãng ngạc nhiên. "Chẳng phải cậu cũng biết hay sao, giờ lại hỏi mình là thế nào?" Vốn hắn theo quán tính định trả lời câu hỏi của cô, nhưng sực nhớ ra bọn họ là bạn thân, nào có lý không biết sinh nhật của nhau.

"À ừ tớ quên béng mất." Loan bừng tỉnh, do quá nhập tâm dò mật khẩu, nên cô quên mất là nhân vật của mình biết rõ ngày sinh nhật của từng đứa bạn thân. "Um để xem nào... sinh nhật cậu là... ngày 7 tháng 4 năm 2055." Miệng cô lẩm bẩm nói, tay vẫn không hề ngừng viết. Theo từng động tác di chuyển của ngòi bút, một loạt mật mã mới bằng chữ cái in hoa xen lẫn chữ cái thường được viết ra. Viết xong, cô chộp ngay lấy bàn phím, di chuột vào ô nhập mật mã, gõ một loạt chữ cái in hoa xen lẫn in thường giống như đoạn mật mã mới trên mặt tờ giấy.

"Mở khoá mật khẩu thứ hai thành công."

Dòng thông báo màu xanh trên màn hình máy tính, chứng minh cho suy đoán của cô là hoàn toàn đúng. Theo như phân tích của cô dựa theo những thông tin ngắn gọn về ông Trọng trong kịch bản, thì ông là một người cảnh sát vô cùng quy củ, vươn lên hoàn toàn bằng thực lực, hơn nữa rất quý trọng vợ và con trai. Hầu như chưa ai thấy gia đình họ xảy ra cãi cọ bao giờ, đến cả nhân vật Tuấn cũng luôn tự hào với các bạn, vì bố mẹ của thằng bé chung sống rất hoà thuận. Bởi vậy, cô đoán một người như vậy ắt hẳn rất quan tâm tới những mốc thời gian quan trọng trong cuộc đời, nếu lập mật khẩu bảo mật, chắc chắn ông sẽ vận dụng những cột mốc thời gian ông cho là quan trọng để lập ra mật mã cho mình. Ban đầu cô nghĩ ông sẽ viết nguyên những con số thành mật mã, vì vậy lần nhập mật khẩu thứ nhất thất bại. Sau đó cô chuyển sang đổi con số thành con chữ theo thuyết mật mã số, nghĩa là chuyển những con số trở thành những chữ cái theo nguyên tắc chuyển đổi của loại mật mã này, nhưng cô lại viết thường, nên lần thứ hai cũng thất bại. Đến lần thứ ba, cô đổi sang viết hoa các chữ cái theo nguyên tắc hai tiến một lùi cơ bản của thuyết mật mã số, nghĩa là cứ hai chữ viết hoa sẽ lại có một chữ viết thường, và đã mở mật khẩu thành công. Mà nội dung mật mã thứ nhất chính là ngày tháng năm mà bố mẹ của Tuấn kết hôn, nên mật mã thứ hai cô đoán ắt hẳn chính là ngày mà ông Trọng bắt đầu làm tại cục cảnh sát, nhưng lúc viết mật khẩu cô lại đổi lại thành kiểu một lùi hai tiến, nghĩa là một chữ thường rồi đến hai chữ viết hoa. Quả nhiên như cô suy đoán, mật khẩu thứ hai hoàn toàn đúng, và giờ là đến mật khẩu thứ ba, khả năng cao chính là mật khẩu cuối cùng.

"Mở được luôn mật khẩu thứ hai rồi kìa!" Tuyên reo lên vui sướng. "Cậu giỏi quá Loan à!" Hắn thực sự rất bất ngờ vì trong nhóm người chơi mới lại có cả hacker chuyên nghiệp, chỉ với một ít thông tin mà chưa đầy một tiếng đã dò được hai lớp mật khẩu, thật quá ngầu.

"Các cậu đừng mừng vội." Loan tạt thẳng một gáo nước lạnh, khiến sự hưng phấn của cả bọn tắt ngúm. "Giả sử nếu mở được mật khẩu, mà bên trong file lưu trữ của máy tính không có tư liệu liên quan đến những vụ mất tích kia, kế hoạch của chúng ta cũng coi như hoàn toàn thất bại.”

Nghe cô nhắc đến, bốn người mới nhớ ra vấn đề này. Nếu thật sự không có tư liệu trong máy tính, chẳng phải bao công sức cả bọn bỏ ra nãy giờ thành công cốc hay sao.

Mặc kệ bọn họ nghĩ ngang nghĩ dọc, Loan tập trung nhập loạt mật mã thứ ba vào khung trống trên màn hình. Lần này cô áp dụng quy tắc hai tiến một lùi, một lùi hai tiến luân phiên nhau, nghĩa là hai chữ cái hoa sẽ là một chữ cái thường, tiếp đó là một chữ cái thường rồi đến hai chữ hoa.

"Mở khoá mật khẩu cuối cùng thành công."

Nhìn dòng thông báo hiện ra trên màn hình, cô thở phào một hơi, ba người Khánh, Sơn, Tuyên không nén được sự vui mừng tràn đầy trên khuôn mặt. Lúc này cả bọn đang vô cùng nóng lòng muốn kiểm tra xem, rốt cuộc bên trong máy tính có lưu tư liệu của vụ án hay không.

Lãng hiện tại vẫn còn đang trong trạng thái treo máy, bởi cú sốc quá lớn do khả năng hacker chuyên nghiệp của Loan gây ra. Hắn đoán cô là một người có tiềm lực, nhưng không ngờ lại ngầu đến mức này, nếu cô trở thành người chơi của phòng chờ số 6, thì đúng thật là một điều vô cùng may mắn cho phòng chờ.

Loan nhanh chóng di chuột vào từng file lưu trữ trên máy tính tìm kiếm manh mối của tư liệu vụ án.

"Không thấy file nào lưu tư liệu liên quan đến hồ sơ vụ án cả." Sau một hồi tỉ mỉ xem xét từng file một, cô chán nản lên tiếng, ngón trỏ điều khiển chuột phải thoát hết ra khỏi các file trên màn hình. "Đa phần đều là báo cáo với tổng kết các chuyên án đã hoàn thành của bố cậu, mà từ từ đã..." Khi cô kích vào một cái file ẩn, trên màn hình đột ngột xuất hiện một khung mật khẩu mới toanh, điều này đồng nghĩa với việc cái file ẩn kia khả năng lớn là tư liệu mật, nên mới cần cài mật khẩu kỹ càng đến vậy.

"Lại là mật khẩu!" Khánh buồn bực lên tiếng. "Giờ tính sao đây mọi người?"

"Đã đến bước này thì phải dò tiếp thôi." Lãng thở dài trả lời hắn. "Cậu có ý tưởng gì không Loan?" Hắn quay sang hỏi cô gái duy nhất trong nhóm vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

"Các cậu có nghĩ ra được mật mã nào phù hợp cho file ẩn này không?" Cô không trả lời hắn, mà thay vào đó là một câu hỏi khiến cả bọn lúng túng nhìn nhau.

Lãng nhíu chặt hai hàng mày, trong đầu bắt đầu suy tính những khả năng có thể. Nếu đây thực sự là tư liệu của những vụ mất tích kia, thì liệu bố hắn sẽ đặt mật mã như thế nào cho phù hợp? Mã số của chuyên án? Không đúng, chuyên án này là tổng hợp những vụ mất tích của nhiều năm, nếu đặt mã số của chuyên án làm mật mã thì có vẻ không hợp lý lắm, bởi mỗi năm chuyên án này lại nhập thêm vài vụ mới, khả năng mã số của chuyên án cũng vì thế mà sẽ thay đổi. Ngày tháng năm sảy ra vụ án? Cũng không đúng, nếu là ngày tháng năm thì biết nhập ngày tháng năm của vụ án nào trong vô số vụ án? Mà nếu lấy tất cả ngày tháng năm sảy ra của tất cả các vụ án, thì mật mã sẽ rơi vào trường hợp dài quá mức cho phép. Tên của những người mất tích thì càng không thể, bởi nếu là những vụ mất tích liên hoàn, số lượng người mất tích khả năng ít nhất là trên mười người, lấy tên của bọn họ làm mật mã là không hề khả thi.

"Đúng rồi!" Một suy nghĩ chạy thoáng qua trong đầu, hắn reo lên mừng rỡ. "Những quân bài ma quái! Chính là nó!"

Ngoài Loan ra, ba người kia đần mặt, không hiểu rốt cuộc hắn đang nói cái gì. Bởi theo bọn họ biết "những quân bài ma quái" chính là tựa đề của kịch bản lần này, sao lại có thể trở thành mật mã được chứ. Nhưng vừa nghĩ đến đây, cả ba láng máng hiểu ra, nếu những vụ án mất tích có liên quan đến những quân bài, thì mật mã hoàn toàn có thể là "những quân bài ma quái".

"Khá lắm!" Loan tặng cho hắn một câu khen ngợi. "Vấn đề là hiện tại tớ chưa biết mật mã được giữ nguyên dạng chữ cái hay lại chuyển thành những loại mật mã khác." Cô nói ra vấn đề bản thân vẫn chưa dám chắc chắn.

"Sao cậu lại dám khẳng định mật mã là những quân bài ma quái?" Sơn nói ra thắc mắc trong lòng.

"Cậu đoán xem." Cô nhìn hắn đầy ẩn ý.

Sơn á khẩu không biết trả lời thế nào. Trong lòng hắn rủa thầm một câu, nếu mà đoán được ra hắn đâu cần hỏi như vậy, đã không trả lời lại còn nói hắn đoán xem, cô nàng này chắc chắn không phải loại hiền lành gì.

"Vậy trước tiên chúng ta thử mật mã viết bằng chữ như bình thường xem sao." Khánh lên tiếng gợi ý.

"Tớ cũng đang định làm như vậy." Loan nhún hai vai. "Nhưng vấn đề là tớ có linh cảm, chuỗi mật mã này chắc chắn cũng được viết theo một nguyên lý nào đó giống như ba mật mã lúc trước." Cô cầm lấy cây bút, viết vội hàng chữ "những quân bài ma quái" lên trên mặt tờ giấy đã nát bươm. "Trước tiên ta thử viết mật mã theo nguyên lý một tiến một lùi." Vừa nói, mười ngón tay của cô vừa nhanh như gió gõ liên tục lên bàn phím.

Áp dụng theo nguyên lý một tiến một lùi, nghĩa là sau một chữ hoa sẽ là một chữ thường, như vậy mật mã sẽ được viết theo dạng "NhỮnG qUâN bÀi Ma QuÁi". Sau khi nhập xong đoạn mật mã, chẳng đợi những người khác có ý kiến, Loan lập tức nhấn vào nút enter.

"Mật khẩu bạn vừa nhập không chính xác, xin vui lòng nhập lại."

Một dòng thông báo đỏ trót hiện ra khiến những người đang háo hức chờ đợi hoàn toàn thất vọng, Loan lại tỏ vẻ chẳng sao cả, bàn tay phải của cô cầm cây bút bi lên, tiếp tục viết ra một dòng chữ "những quân bài ma quái" khác lên mặt giấy.

"Lần này đổi lại, vẫn theo nguyên lý một tiến một lùi." Một lần nữa mười ngón tay của cô lướt như bay trên bàn phím. Lần này mật mã được viết dưới dạng "NHỮNG quân BÀI ma QUÁI".

Lãng và ba người kia mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, mặc dù cả bốn không ai hiểu cái nguyên lý một tiến một lùi mà cô nói là gì, nhưng bọn họ biết lúc này không phải là lúc hỏi vấn đề đó, hơn nữa ba lớp mật khẩu ban nãy cũng do cô dò ra, vì vậy hiện tại cả bọn rất tin tưởng vào khả năng của cô. Quan trọng hơn cả là bọn họ cũng không hề có ý tưởng nào khá hơn so với ý tưởng của cô, nên cả bốn không ai bảo ai, im lặng quan sát từng thay đổi trên màn hình.