Chương 36: Phi vụ điều tra tư liệu trót lọt

Chương 36: Phi vụ điều tra tư liệu trót lọt

"Mở khoá mật khẩu thành công." Sau khi Loan nhấn nút enter, một dòng thông báo màu xanh hiện ra khiến Lãng và ba người kia đang căng thẳng cực độ đứng bật dậy, ôm chầm lấy nhau đầy sung sướng. Nhìn qua bọn họ lúc này trông giống như những cầu thủ ôm nhau ăn mừng, vì vừa ghi được một bàn vào lưới của đối thủ.

"Cậu ngầu quá cơ Loan ạ!" Khánh kích động dùng bàn tay mũm mĩm của mình, vỗ mạnh lên vai Loan, khiến hàng mày của cô hơi nhíu lại vì đau.

"Công nhận!" Lãng gật mạnh đầu đồng tình. "Chưa đầy một giờ đồng hồ mà cậu ấy đã dò được cả bốn mật khẩu, phải nói là đỉnh của đỉnh." Lúc này hắn đang vô cùng hưng phấn, bởi có khả năng tư liệu mà cả bọn đang cố gắng tìm kiếm nằm ngay trong cái file ẩn kia.

Sơn và Tuyên cũng hết lời khen ngợi Loan, bọn họ vô cùng bất ngờ và vui sướng khi trong nhóm người chơi có một người là hacker chuyên nghiệp. Nếu không có cô, có lẽ đợi đến khi màn cuối của kịch bản kết thúc, bọn họ cũng không thể dò ra chính xác bốn cái mật mã kia.

Nhận được vô số lời khen có cánh, nhưng khuôn mặt bình thản của Loan chẳng mảy may tỏ ra một chút kích động nào, ngoài cái nhíu mày do bị bàn tay heo của Khánh vỗ mạnh lên vai gây ra.

"Các cậu bình tĩnh nào." Cô lên tiếng nhắc nhở cả bọn. "Tụi mình còn chưa biết trong cái file ẩn này chứa tư liệu mà tụi mình đang tìm, hay lại là những tài liệu vớ vẩn khác, vậy nên các cậu đừng mừng vội." Cô móc ra một đầu USB có gắn thẻ nhớ bên trong, cắm vào cổng chính của máy tính, bắt đầu tiến hành sao chép toàn bộ dữ liệu trong cái file ẩn kia. Trong quá trình đợi dữ liệu được sao chép sang thẻ nhớ, cô di chuột mở file ẩn kia ra. Ngoài dự đoán của cô, bên trong file ẩn này lại có ba file khác, cô lập tức kích chuột phải vào file đầu tiên trong tổng số ba file. Màn hình vốn đang là những mảng xoá, lập tức thay đổi, một bản word với những chữ và số chi chít tràn ngập đầy màn hình.

Lãng thấy Loan cắm USB vào cổng chính rồi sao chép dữ liệu, trong lòng hắn âm thầm dơ ngón tay cái cho sự chu đáo và cẩn thận của cô. Thú thực hắn chưa hề nghĩ tới vụ sẽ sao chép những tư liệu của vụ án sang thẻ nhớ để nghiên cứu cho kỹ càng, may sao trong nhóm lại có một người suy nghĩ chu đáo và cặn kẽ như vậy. Những gì cô làm đã bù lấp những thiếu hụt, mà hắn và những người chơi khác không nghĩ ra.

Thấy trang word đã load hết, cả năm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính dày đặc chữ. Vừa đọc xong những dòng đầu tiên, trong lòng cả năm hưng phấn tuột độ, bởi đây đích thực là tư liệu về những vụ mất tích bí ẩn mà cả bọn đang tìm. Kéo chuột xuống bên dưới, còn thấy một loạt ảnh chụp của những đứa trẻ vị thành niên ở những độ tuổi khác nhau. Theo như trong tư liệu ghi chép, thì những đứa trẻ này chính là nạn nhân của những vụ mất tích liên hoàn bí ẩn, mà suốt bao năm qua đội cảnh sát hình sự phụ trách chuyên án vẫn chưa tìm ra bất cứ manh mối, hay tung tích nào liên quan đến những người mất tích, cũng như bọn bắt cóc.

"Tạm thời vậy là ổn rồi." Loan di chuột về phía dấu x trên góc trái màn hình, kích nhẹ vào đó để đóng file ẩn lại. "Dữ liệu cũng đã sao chép xong, tụi mình mau xoá dấu vết rồi chuồn khỏi đây thôi, nếu không lỡ mẹ Tuấn về bây giờ thì rất khó bưng bít vụ này." Vừa nói, cô vừa vo viên tờ giấy nhàu nát chi chít những số và chữ trên mặt bàn đút vào túi quần, tay còn lại cầm cây bút bi gài lên mang tai, tiếp đó làm một loạt thao tác tắt nguồn máy tính. Để cho chắc chắn là ông Trọng sẽ không phát hiện ra có kẻ đã đột nhập vào máy tính của mình, cô cầm lấy bộ bàn phím siêu mỏng, dùng vạt áo của mình lau qua lau lại vài lần nhằm xoá đi dấu vân tay lưu lại trên đó.

Lúc bấy giờ ba người Khánh, Sơn và Tuyên mới nhớ ra nhiệm vụ canh cửa của mình, cả bọn chạy vội trở lại vị trí đã được phân công, để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Lãng thì nhanh chóng sắp xếp lại đống giấy tờ trong ngăn kéo của tủ tài liệu. Do ban nãy hắn lục lọi giấy tờ bên trong, để tìm ra ngày tháng ông Trọng bắt đầu làm việc tại cục cảnh sát và số thẻ ngành của ông, cho nên hiện tại hắn phải tỉ mỉ xếp và đặt lại mớ giấy tờ lộn xộn này, làm sao cho chúng nằm ở vị trí giống y với lúc ban đầu.

Loan cũng đi tới giúp hắn một tay, mớ giấy tờ lộn xộn chẳng mấy chốc đã được sắp xếp lại ngay ngắn như lúc đầu. Khi hai người vừa khép hai cách cửa tủ đựng tài liệu lại, một loạt tiếng bước chân theo nhịp từ bên ngoài cánh cửa ra vào của căn hộ vọng tới, tiếp đó là tiếng leng keng của những chiếc chìa khoá va vào nhau, rồi đến tiếng chìa khoá được tra vào ổ khoá.

Từ lúc bắt đầu nghe thấy tiếng bước chân, Sơn và Tuyên đã ngay lập tức dùng khẩu hình miệng đánh động cho Khánh, sau đó hai người đi nhanh tới ngồi xuống cái ghế sofa ở phòng khách, giả bộ chăm chú đang xem tivi. Vì lo sợ tình huống có biến mà cả bọn không kịp xoay sở, nên tivi ở phòng khách đã được bật lên và chọn trước kênh phù hợp từ ban nãy. Thành thử bây giờ nhóm người chỉ cần nhanh chân đi tới và ngồi xuống ghế, giả bộ như đang chăm chú xem tivi là phi vụ lén lút điều tra tư liệu của cả bọn sẽ trót lọt vượt qua.

Nhận thấy tình huống cấp bách, Khánh chạy vọt vào trong phòng thông báo cho Lãng và Loan.

"Hai cậu xong chưa? Mau chuồn khỏi đây thôi, mẹ Tuấn về rồi kìa!" Nói xong chẳng kịp đợi người nghe phản ứng lại, hắn lấy tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay, xoay ngoắt cả cơ thể ngoại cỡ của mình lại phía sau, rồi chạy vọt đến bên nghế sofa ngồi xuống bên cạnh Sơn và Tuyên.

Nghe tin mẹ mình trở về, Lãng vội vã nhấc chân chạy ra khỏi phòng làm việc. Khiến hắn kinh ngạc là, khi hắn vừa chạy ra khỏi cửa ra vào của căn phòng, Loan đã an vị trên ghế sofa cùng ba người kia. Một tay cô chống cằm, tay còn lại đặt ngang bụng, hai mắt chăm chú quan sát những hình ảnh thay đổi liên tục trên màn hình tivi, khoé miệng hơi cong lên tạo thành một nụ cười thích thú. Hắn thực sự rất bất ngờ trước phản ứng và động tác nhanh như gió của cô, đến cả khả năng giả bộ của cô cũng vô cùng chân thật. Nếu không phải ít phút trước hắn và cô vẫn luôn ở cùng nhau, chắc chắn lúc này hắn đã tin rằng cô vẫn luôn ngồi ở phòng khách xem phim từ nãy cho tới bây giờ.

Nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn tiếp tục suy nghĩ, hay cảm thán về những khả năng nổi trội của người con gái này. Nghe thấy tiếng chìa khoá tra vào ổ, hắn vội vàng đóng cánh cửa phòng làm việc của bố mình lại, rồi nửa đi nửa chạy về phía khu vực ghế sofa còn trống.

Cánh cửa căn hộ vừa mở ra, những tiếng nhí nhéo của bộ phim hoạt hình đang chiếu trên tivi, cùng tiếng trò chuyện của Lãng và bốn người kia đập vào tai bà Hường, bà hơi ngạc nhiên, bởi bà không nghĩ bọn trẻ lại trở về sớm như vậy.

"Mấy đứa đã về rồi đấy hả?" Bà rút chìa khoá ra khỏi ổ, đóng cửa lại rồi bước thẳng về phía năm đứa nhóc đang ngồi túm tụm lại với nhau. "Tình hình sức khoẻ của Hoà đã đỡ hơn chưa mấy đứa? Mà sao mấy đứa không ở chơi với bạn lâu thêm một chút, bây giờ vẫn còn sớm mà." Bà dơ cái đồng hồ đeo trên tay lên ngang mặt. "Trời, đã 11 giờ 30 phút rồi cơ à? Vậy mà mình lại cứ nghĩ bây giờ mới là hơn 10 giờ sáng, chết thật!" Bà kinh ngạc cảm thán.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của bà, năm người ngồi lọt thỏm trên ghế sofa cảm thấy buồn cười nhưng lại không dám cười.

"Bác Tâm nói Hoà khoẻ hơn rồi mẹ ạ, nhưng con lại thấy bạn ấy không ổn chút nào!" Lãng xoay nửa người lại phía sau, cái cằm tựa hẳn vào thành ghế.

"Hả? Thế là thế nào hả con? Sao bác Tâm đã nói Hoà khoẻ hơn rồi mà con lại thấy bạn không ổn là sao? Mẹ không hiểu." Bà dời mắt khỏi cái đồng hồ đeo tay, nhìn về phía hắn.

"Dạ... tại vì bạn ấy bây giờ gầy sọp nhưng que củi ý mẹ, hai mắt thì thâm quầng như gấu trúc, nên con mới cảm thấy bạn ấy có vẻ không được ổn lắm." Lãng giả bộ ngây thơ nói ra những điều bất thường mà Hoà đang gặp phải, bởi hắn nghĩ những điều đó có thể là do vết bầm trên tay gây ra, hoặc do cô ấy đã tận mắt nhìn thấy quỷ hồn nên mới bị như vậy. Nếu là trường hợp đầu tiên, thì những đứa trẻ trong vụ mất tích kia khả năng lớn cũng bị như vậy, hơn nữa ban nãy hắn chợt nhớ ra một chi tiết nho nhỏ không đáng nhắc đến trong kịch bản, đó là bốn ngày trước khi mất tích, ba đứa nhóc học lớp 8C đồng loạt xin nghỉ học dài ngày với lý do ốm nặng. Nên nếu những điều bất thường này có liên quan đến tất cả những vụ mất tích, chắc chắn mẹ của hắn cũng ít nhiều biết được, bởi không có lý gì bố của hắn khi gặp phải những vụ án không có lời giải này, lại không hề tâm sự một chút gì với vợ của mình.

"Sao?" Có vẻ đúng như Lãng dự đoán, sau khi nghe hắn nói xong, bà Hường giật bắn người, giọng nói đầy vẻ thảng thốt. "Con còn thấy Hoà có điều gì khác thường nữa không con?" Bà bước tới ngồi xuống một cái ghế sofa vẫn còn trống, khuôn mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Bác nói đến khác thường cháu mới nhớ." Lúc này Loan cũng đã đoán ra mục đích của Lãng, lại thấy thái độ của bà Hường quá khác thường, cô lập tức xen vào nói ra điều mà trong nhóm năm người chỉ mình cô biết. "Lúc cháu chạm vào tay của Hoà, cháu thấy tay bạn ấy lạnh buốt như vừa mới ngâm nước đá vậy bác ạ. Trong khi đó cửa sổ phòng của bạn ấy được đóng kín mít, máy sưởi cũng được bật, nhiệt độ trong phòng vô cùng ấm áp, vậy mà tay của bạn ấy lại lạnh như thế nên cháu cảm thấy rất kỳ lạ." Vừa nói đầu cô vừa hơi nghiêng nghiêng, tỏ vẻ vô cùng khó hiểu với hiện tượng kỳ lạ trên.

Lãng và ba người kia hoàn toàn không biết điều này, bởi ngoài Loan, không ai trong bốn người tiếp xúc với Hoà, nên mãi cho đến bây giờ Loan nói ra bọn họ mới biết. Cả bốn hoang mang đưa mắt nhìn nhau, nếu những hiện tượng kỳ quái mà Hoà gặp phải đích thị là do vết bầm trên tay gây ra, vậy thì chắc chắn sắp tới cả năm người bọn họ và bốn người chơi của phòng chờ số 4 cũng sẽ gặp những hiện tượng y như vậy.

"Cháu... cháu chắc chắn chứ?" Nghe Loan nói xong, bà Hường đứng bật dậy khỏi ghế, lắp bắp hỏi lại một câu.

"Vâng, cháu chắc chắn bác ạ." Loan gật mạnh đầu xác nhận với bà.

"Thế này thì không ổn rồi!" Nhận được câu trả lời của cô, bà ngồi phịch xuống ghế, nhỏ giọng tự lẩm bẩm với chính mình. Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, bà lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở mục danh bạ, kích vào dãy số được đặt tên là ông xã, rồi nhấn nút gọi đi.

Sau hơn chục tiếng chuông ngắt quãng, không hề có ai bắt máy, điện thoại tự ngắt kết nối, dù vậy bà vẫn kiên trì gọi thêm vài lần nữa. Nhưng có lẽ người ở đầu dây bên kia không mang điện thoại theo bên người, cho nên bà gọi đến cả gần chục lần mà vẫn chỉ là một loạt tiếng chuông đổ liên hồi, rồi điện thoại tự ngắt kết nối.

"Tuấn này!" Bà nhíu chặt hàng mày, cất điện thoại trở lại túi xách rồi ngẩng đầu lên nhìn Lãng. "Mẹ có việc phải ra ngoài ngay bây giờ, nếu không có việc gì quan trọng con đừng ra ngoài nghe chưa, có ai nhấn chuông gọi cửa thì con phải nhìn qua mắt mèo xem là ai, nếu là họ hàng trong nhà mới được mở cửa nha con." Nói rồi bà vội vàng đứng dậy. "À, mẹ chuẩn bị sẵn hamburger ở trong tủ lạnh rồi đó, lúc nào con đói thì cho vào lò vi sóng quay vài phút rồi ăn. Với cả có đủ phần cho cả năm đứa ăn luôn đấy, nếu mấy đứa không bận gì thì ở lại ăn trưa với Tuấn, xong rồi cùng nhau làm bài tập về nhà đi nha." Câu cuối cùng của bà là nói với bốn đứa nhóc còn lại.

"Vâng con biết rồi, mẹ đi đường cẩn thận" Lãng nhỏm người dậy, nói với theo bóng dáng sắp mất hút sau cánh cửa của bà.

"Vậy bọn cháu sẽ ở lại ăn trưa với Tuấn, bác đi đường cẩn thận nha bác." Loan và ba người kia cũng nhỏm người dậy nói với theo. Nhưng có vẻ hiện tại bà Hường rất vội, nên bà không đáp lại lời của bọn họ mà khoá cửa lại rồi đi luôn.