Chương 34: Dò mã mật khẩu bảo vệ máy tính
Lãng và ba người kia há hốc mồm nhìn cô, bọn họ thật không nghĩ người nhập vai Loan lại có khả năng phân tích kỹ lưỡng như vậy. Có lẽ ở ngoài đời thực, cô làm bên cảnh sát điều tra phá án cũng nên.
"Ý của cậu là bọn bắt cóc kia vẫn luôn ở bên cạnh quan sát chúng ta?" Sơn vừa hỏi vừa dáo dác quan sát cảnh vật bên ngoài cửa sổ qua lớp cửa kính, nhưng ngoài bầu trời âm u thì hắn chẳng nhìn thấy thứ gì khác, bởi căn hộ của gia đình Lãng sinh sống là ở tầng 22.
"Đấy là tớ chỉ đoán vậy thôi." Loan nhún vai. "Muốn biết rõ hơn, e là chúng ta phải tự điều tra chân tướng." Thêm một lần nữa cô cố tình khơi gợi lý do để nhóm người lấy cớ vin vào thu thập thông tin. Bởi hiện tại cả bọn đều cho rằng bản thân đã bị những kẻ bắt cóc nhắm đến, cho nên nếu bây giờ bắt tay vào tìm hiểu tư liệu của những vụ bắt cóc trước kia, để xem chúng rốt cuộc chúng có liên quan gì đến những quân bài chắc chắn sẽ không sảy ra NG.
"Vậy tụi mình nên làm gì bây giờ? Hay là báo cảnh sát đi." Sơn dựa theo tính cách nhân vật hắn nhập vai đưa ra lời đề nghị.
"Cậu bị đần hả?" Lãng mắng nhỏ một câu. "Như bố mình đã nói, những vụ án kia cảnh sát không hề tìm ra bất cứ manh mối gì, nếu giờ chúng ta báo cảnh sát, thì đừng hòng tìm hiểu thêm được bất cứ điều gì về mấy vụ án bí ẩn này nữa." Hắn dừng lại, đưa mặt lại gần bốn người kia, giọng nói cũng hạ xuống mức gần như thì thầm. "Tớ thấy, sao chúng ta không tự âm thầm điều tra, sau đó lập kế hoạch nhử bọn bắt cóc, khiến chúng nó hoàn toàn lộ mặt, sau đó báo cho bên cảnh sát đến tóm gọn chúng. Đến lúc đó, tớ đảm bảo tất cả bọn mình sẽ nổi như cồn." Vì nhân vật của hắn nhập vai là một thằng nhóc thích đọc truyện Conan từ bé, nên rất say mê với những vụ phá án kiểu này. Bởi vậy hắn lập tức lợi đụng điều đó, đưa ra ý kiến âm thâm điều tra vụ án với cả bọn.
"Ừ cậu nói đúng nhỉ!" Hai mắt của Sơn sáng ngời. "Đến lúc đó chắc chắn tụi mình sẽ xuất hiện trên các trang đầu của mọi tờ báo, rồi các em gái xinh đẹp sẽ phải xếp hàng chạy theo tớ." Cả người hắn hưng phấn bừng bừng, giống như vừa được tiêm mấy liều thuốc kích thích cùng một lúc.
"Bớt tự sướng đi cha nội." Khánh dùng bàn tay to như móng heo của mình chụp mạnh vào vai, đánh tan ảo tưởng không thực tế của Sơn.
"Vậy giờ chúng ta nên điều tra từ đâu? Không lẽ phải quay lại nhà của Hoà dò la tin tức?" Hàng mày của Tuyên nhíu chặt lại, khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt. "Tớ thật sự không muốn quay lại căn nhà đó một tẹo nào, cảnh tượng ban nãy thật sự quá rợn người!" Nghĩ đến cảnh mặt của bà Tâm biến thành khuôn mặt ma quái dị dạng, cả người hắn run lẩy bẩy.
"Tớ nghĩ giờ dù chúng ta có quay lại nhà Hoà cũng không lấy thêm được bất cứ tin tức gì." Lãng không đồng tình với ý kiến của Tuyên, bởi hiện tại kế hoạch của hắn là lấy được tư liệu của những vụ mất tích mấy năm trước, mà quan trọng nhân vật Hoà cũng là do một người chơi mới nhập vai, chắc chắn những gì cô ấy biết cũng không nhiều hơn bọn hắn là bao. "Tớ có một ý như thế này." Hắn vẫy tay ra hiệu cho bốn người ngồi sát lại. "Bố tớ chính là một trong những người tham gia điều tra những vụ án mất tích kia, giờ chúng ta vô phòng làm việc của bố tớ, xem trong máy tính có lưu lại hồ sơ của những vụ án đó hay không." Hắn cố tình hạ giọng nói xuống mức thấp nhất có thể, cho phù hợp với hoàn cảnh lén lún hiện tại của cả bọn.
"Đúng ha!" Sơn vỗ mạnh lên đùi. "Tin tức ngay tại nhà cậu đây chứ đâu xa, vậy mà tớ lại không nghĩ ra, đúng là não bị tàn thật rồi." Hắn dơ tay cốc vài cái vào đầu của mình.
"Vậy chúng ta mau hành động ngay và luôn nào, nếu không nhanh đợi mẹ cậu đi tập yoga về túm được, thì cả bọn cứ xác định là phăng teo." Khánh sốt sắng đứng bật dậy, nói đến từ phăng teo, bàn tay trái của hắn duỗi thẳng tưng, đưa lên làm động tác cắt cổ.
"Ừ Toàn béo nói đúng đấy, nếu có ý định lén lút thu thập tư liệu thì nên bắt tay vào làm ngay thôi." Sơn đồng tình với ý kiến của Khánh.
Lãng cũng không có ý định câu giờ thêm nữa, hắn nhỏm người đứng dậy dẫn cả nhóm về phía phòng làm việc của bố mình. Loan không hề có ý kiến gì phản đối kế hoạch của Lãng, bởi cô đang tính toán nếu không tìm thấy tư liệu trong máy tính ở nhà hắn, đến lúc đó hack tư liệu của cục cảnh sát thành phố cũng chưa muộn.
Cả nhóm chia nhau ra hành động, Sơn và Tuyên làm nhiệm vụ gác cửa ra vào của căn hộ, nếu có bất kỳ động tĩnh gì báo hiệu mẹ của Lãng đã về, cả hai sẽ lập tứ đánh động cho nhóm người tìm tư liệu bên trong phòng làm việc. Khánh thì ngồi ở cửa ra vào của phòng làm việc, làm trung gian truyền đạt thông tin cho nhóm người gác cửa và nhóm người tìm tư liệu. Lãng và Loan chụm đầu lại bắt đầu khởi động máy tính, đúng như dự đoán của Lãng, với tính cẩn thận của một người làm trong đội cảnh sát hình sự lâu năm, máy tính của bố hắn được cài mật khẩu vô cùng an toàn.
"Để mình dò mật mã cho." Khi hắn đang loay hoay tính toán xem nên bắt đầu từ đâu, Loan đã kéo cái bàn phím về phía mình, mười ngón tay của cô đặt hờ trên bàn phím.
"Cậu biết dò mật mã bảo vệ của máy tính à?" Lãng sửng sốt hỏi cô.
"À, mình học theo mấy video trên youtube ấy mà, học lâu ngày cũng có chút tài mọn." Cô tìm bừa một lý do đơn giản giải thích về khả năng hacker của mình. "Mà bố cậu sinh ngày tháng năm nào? Thích môn thể thao gì? Số thẻ ngành là bao nhiêu? Màu yêu thích là gì? Bố mẹ cậu kết hôn ngày tháng năm nào? Năm bố cậu bắt đầu làm việc tại cục cảnh sát là năm bao nhiêu? Có ngày tháng cụ thể càng tốt."
Trong những quy tắc của Bố Trẻ đưa ra có mục là, những khả năng vốn có của người chơi như biết võ, biết bơi, biết sử dụng súng, biết chế bom... hoặc những gì liên quan đến vũ khí, bùa chú, đạn dược, bom, máy bay... mua trong siêu thị, chợ trời hoặc tự chế, đều được kịch bản bỏ qua tính lôgíc. Cho nên hiện tại Loan tìm bừa một lý do không có thật trong kịch bản, để giải thích cho khả năng hacker của mình cũng không hề gây ra NG
Lãng đần mặt trước một loạt câu hỏi khó trả lời của Loan, bởi trong kịch bản không hề nhắc đến mấy chi tiết này, làm sao mà hắn biết được.
"Tớ không rõ lắm, mà cậu hỏi mấy vấn đề này để làm gì?" Hắn khó hiểu hỏi ngược lại.
"Đây là thông tin tớ cần để dò mật khẩu ấy." Cô giải thích ngắn gọn. "Cậu thật sự không có câu trả lời cho những câu hỏi này thật à?" Đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng vào hai mắt của hắn.
"Mấy cái như số thẻ ngành, ngày tháng bố tớ bắt đầu làm việc tại cục cảnh sát thì tớ không rõ." Sau vài giây ngẫm nghĩ, hắn đưa ra câu trả lời cho câu hỏi của cô. "Còn ngày tháng năm sinh của bố tớ là ngày 12 tháng 6 năm 2020, bố mẹ tớ kết hôn ngày 14 tháng 10 năm 2051. Màu sắc yêu thích của bố tớ là màu xanh dương, môn thể thao yêu thích là bóng đá." Hắn nói ra một loạt thông tin mình vừa sàng lọc trong kịch bản.
"Um, vậy giờ cậu có thể tìm được tư liệu về hai câu hỏi cậu không biết hay không?" Loan vừa hí hoáy ghi lại một loạt thông tin hắn cung cấp lên một tờ giấy, vừa lên tiếng hỏi tiếp.
"Để tớ tìm thử trong mấy ngăn kéo đựng đồ của bố tớ xem có giấy tờ gì nói về hai vấn đề đó không." Hắn nhỏm người đứng dậy, đi về phía tủ đựng tài liệu ở góc phòng, mở từng ngăn kéo lục lọi giấy tờ bên trong.
Lần này Loan không trả lời hắn, cô đang hí hoáy dựa theo những thông tin hắn vừa cung cấp viết viết xoá xoá ra một loạt mật khẩu giả lập, sau đó phân loại ra từng nhóm khác nhau, rồi loại bỏ những mật khẩu không hợp lý sang một bên. Bởi theo thuyết lôgíc, khi lập mật khẩu tất cả mọi người đều theo bản năng chọn những mốc sự kiện, hoặc dựa theo sở thích của mình để lập mật mã. Cô tin rằng dù bố của Lãng có là cảnh sát hình sự, được rèn luyện trong môi trường chuyên nghiệp đến mức nào, cũng sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng bởi điều đó, nên cô mới đưa ra một loạt các câu hỏi về những mốc thời gian quan trọng trong cuộc đời của bố hắn.
"Tớ tìm thấy rồi!" Lãng reo lên khiến nhóm ba người đang chú ý động tĩnh cả trong lẫn ngoài căn hộ đều đồng loạt đưa mắt nhìn sang. "Ngày bố tớ bắt đầu làm việc tại cục cảnh sát là ngày 21 tháng 2 năm 2048, số thẻ ngành là 92." Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào một tờ giấy đã ngả sang màu vàng ố được ép plastik cẩn thận. Đây chính là giấy tuyên dương đầu tiên bố hắn nhận được sau hai năm làm việc, nên được ông giữ gìn vô cùng cẩn thận. May mắn là bên trong ghi đầy đủ thông tin về ngày đi làm đầu tiên của ông, cũng như mã thẻ ngành theo ông đến tận bây giờ.
Loan nghe vậy chỉ hơi ngẩng đầu lên, rồi cô lập tức cúi xuống tiếp tục ghi chép thông tin và một loạt mật khẩu giả lập được tạo ra từ những thông tin đó. Lãng thấy vậy cũng không nhiều lời làm phiền đến cô, hắn không chắc cô có khả năng dò được hay không, nhưng ít ra thao tác và trình tự làm việc của cô rõ ràng giỏi hơn hắn rất nhiều.
"Tương đối ổn rồi." Loan đặt cây bút bi của hãng Thiên Long trên tay xuống, mười ngón tay hơi cong lại, bắt đầu nhập loạt mật khẩu đầu tiên mà cô cho là có khả năng nhất. "Trước tiên chúng ta nhập thử mật khẩu này xem sao." Cô dùng ngón trỏ của bàn tay trái đẩy tờ giấy đến trước mặt hắn, rồi chỉ vào dòng mật khẩu được đánh dấu bằng số một. Vì chỉ được phép nhập sai mật mã ba lần, nên cô vô cùng cẩn thận trong khâu chọn lựa. Hy vọng suy đoán của cô về tính cách của nhân vật ông Trọng, bố Tuấn dựa theo những đoạn miêu tả ngắn ngủi trong kịch bản là đúng, bởi tất cả những mật khẩu này cô viết ra phần lớn là dựa vào mảng phân tích tính cách này.
"Um vậy cậu nhập thử xem." Lãng gật đầu, lúc này hắn cảm thấy hơi căng thẳng. Nếu lần giải mật khẩu này thất bại, chắc chắn bố hắn sẽ không để hắn lại gần phòng làm việc của ông nữa, đến lúc đó kế hoạch thu thập thông tin chắc chắn sẽ càng thêm gian nan. Nhóm người ngoài cửa đang vểnh tai lên nghe ngóng, thấy Loan thông báo nhập loạt mật khẩu đầu tiên, cả bọn không kiềm được sự tò mò cùng nôn nóng trong lòng, lập tức rời khỏi vị trí canh gác, nửa đi nửa chạy, lao tới vây quanh cái máy tính.
Loan hít sâu một hơi, ngón trỏ của cô ấn nhẹ nút enter, một dòng thông báo bằng chữ đỏ chót hiện ra trên màn hình, khiến cả bọn thất vọng tràn trề.
"Mật khẩu bạn vừa nhập không chính xác, xin vui lòng nhập lại."