Chương 33: Phân tích và móc nối các dữ kiện lại với nhau
Vừa bước ra khỏi cửa nhà của Hoà, một dòng thông báo màu xanh lá xuất hiện trước mặt Lãng.
"Hoàn thành khiến tình tiết trong kịch bản màn hai diễn ra sớm hơn so với thời gian dự tính, điểm thưởng + 900."
Hắn vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy số điểm thưởng ít ỏi của mình đã lên tới bốn con số, đưa mắt nhìn sang những người khác, thấy bọn họ đang tủm tỉm cười, hắn đoán rằng bọn họ cũng được cộng thêm điểm thưởng. Mà hắn cũng không ngờ cái vụ đến thăm Hoà này lại là tình tiết trong kịch bản màn hai, hơn nữa tình tiết này đã diễn ra, nên chắc hẳn nó đã trở thành tình tiết của màn đầu tiên, không biết là để lấp chỗ trống cho tình tiết trong màn hai vừa bị hụt, Bố Trẻ sẽ nhét thêm những thứ quỷ quái gì vào để hành hạ tinh thần của người chơi.
"Ôi, em được cộng thêm 600 điểm thưởng, vui quá anh ạ!" Khánh hí hửng gửi tin nhắn khoe với Lãng số điểm hắn vừa nhận được. "Mà anh có được cộng thêm điểm không vậy?" Như chợt nhớ ra, hắn gửi tiếp tin thứ hai.
"Ừ anh cũng được." Lãng ngắn gọn trả lời. Có lẽ số điểm thưởng được cộng thêm của hắn nhiều hơn Khánh vì hắn là kẻ khởi xướng vụ đến thăm Hoà lần này, như vậy chắc rằng điểm thưởng những người kia nhận được cũng bằng số điểm của Khánh.
Tuyên hớn hở nhìn số điểm thưởng vừa được cộng thêm, hắn không ngờ đi theo mấy tên nhập vai phụ này cũng được cộng thêm tận 600 điểm thưởng. Cũng chính vì vậy, suy nghĩ những kẻ nhập vai diễn phụ chỉ là lũ tép bỏ đi của hắn đã hoàn toàn thay đổi, kế hoạch bám đuôi người chơi nhập vai diễn chính cũng hoàn toàn phá sản, hiện tại hắn toàn tâm toàn ý quyết đi theo nhóm bốn người này.
"Này mấy cậu, hôm nay mẹ tớ đi tập yoga, bố tớ thì đi làm nên chỉ có mỗi mình tớ ở nhà. Hay là tụi mình đến nhà tớ chơi đi, tiện thể ôn lại vài đề thi thử luôn một thể, các cậu thấy được không?" Lãng vừa đi vừa đưa ra lời đề nghị. Mục đích hắn rủ cả bọn về nhà chính là để mày mò tư liệu về những vụ mất tích liên hoàn trong máy tính của bố mình. Hắn hoàn toàn có thể làm điều đó một mình, nhưng như thế lại khá không hợp lôgíc với tính cách nhân vật của hắn. Hơn nữa quan trọng là, hắn hoàn toàn không tin tưởng vào khả năng hack dữ liệu của mình cũng như khả năng do mật khẩu bảo vệ máy tính, cho nên nếu rủ đám bạn thân đến, nhỡ may có sự cố xảy ra thì có thể nói là do cả bọn muốn tìm đề thi thử, nhưng người đông, nên vào mượn máy tính trong phòng làm việc của bố hắn. Tin rằng bố mẹ hắn sẽ không nghi ngờ gì về lý do này.
"Ừ, ý kiến hay đấy." Do đã được biết trước kế hoạch, Khánh lập tức lên tiếng tán thành. "Tớ nhớ mấy hôm trước cậu khoe là được anh họ mua tặng bộ game người nhện đang làm mưa làm gió trên thị trường game, hôm nay nhất định tớ phải chơi thử vài ván mới được." Hai bàn tay của hắn xoa xoa vào nhau tỏ vẻ vô cùng mong đợi.
"Trời, Tuấn có bộ game đó thật hả." Sơn kinh ngạc quay sang nhìn Lãng. "Như vậy tớ cũng phải đến làm vài ván, nghe hội trên mạng bàn tán, game này hay hết sẩy luôn ấy!" Cặp mắt hắn sáng long lanh như thể vừa hốt được món đồ yêu thích.
"Ê ê, mấy cậu định bom tớ đấy hử? Hôm nay dù trời có sập tớ cũng phải chơi thử cho biết mùi game hot là như thế nào." Thấy bọn họ càng diễn càng sinh động, Tuyên cũng không chịu kém cạnh chen vào một chân.
"Cái thằng này, toàn nói linh tinh." Sơn đơ chân đạp nhẹ vào cá mông gầy tóp của hắn. "Đã có ai nói bom cậu đâu, là tự cậu tự biên tự diễn cả đấy chứ. À còn Loan." Hắn xoay người sang dò hỏi cô bạn đang đi bên cạnh. "Cậu có đến nhà Tuấn chơi cùng tụi mình không?"
"Đi chứ sao lại không." Loan gườm gườm nhìn hắn. "Làm như chỉ bọn trai các cậu mới sành chơi game ý nhỉ, hôm nay chị Loan xinh đẹp sẽ cho các cậu biết thế nào là đẳng cấp game thủ." Vừa nói cô vừa đưa tay hất nhẹ mái tóc ngắn ngang vai đầy cá tính của mình.
"Thôi xong!" Khánh giả bộ gào lên như lợn bị chọc tiết. "Quý cô xinh đẹp nhất nhóm chúng ta hôm nay xắn áo ra tay rồi, tụi mình chuẩn bị chết dưới tay người đẹp thôi mấy đứa ơi!"
Nghe hắn nói xong, cả bọn cười phá lên, những lo lắng căng thẳng vì gặp phải tình huống quỷ dị ban nãy cũng bớt đi phần nào.
Về đến nhà của Lãng, đúng như hắn đã nói, mẹ hắn đã đi đến lớp tập yoga ở mãi tít mạn Hồ Tây, căn nhà rộng lớn hiện tại chỉ có năm đứa nhóc và những đồ nội thất bày biện trong nhà.
"Mà này các cậu." Khi cả bọn đều an vị trong phòng của Lãng, Loan lên tiếng gợi chuyện. "Ban nãy ở nhà của Hoà, rõ ràng bọn mình nhìn thấy mẹ Hoà đi trước dẫn đường, sau đó khuôn mặt của bác ấy đột nhiên thay đổi trông giống như những con quỷ ghớm ghiếc trong phim kinh dị, ấy vậy mà tại sao trong chớp mắt bác ấy lại từ bếp đi ra với khuôn mặt hoàn toàn bình thường, còn người đứng ngay cạnh cửa phòng của Hoà thì biến mất như chưa từng xuất hiện ở đó. Không lẽ tụi mình gặp ảo giác?" Cô nói một hơi tường thuật lại tình huống quỷ dị mà cả nhóm gặp phải ban nãy.
"Tớ cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì sảy ra." Lãng nhíu chặt hàng mày. "Mà chuyện vừa rồi giống y như chuyện tớ bị cái mặt ma quái trong máy tính tấn công. Tớ cảm giác nó giống như thật sự đã sảy ra, nhưng những gì diễn ra sau đó lại làm tớ cảm thấy như thể mình vừa gặp phải ảo giác." Hắn nói ra cảm nhận của mình về những gì bản thân đã trải qua.
"Xin lỗi Tuấn nha." Khánh và Sơn lí nhí lên tiếng. "Lúc trước cậu kể vụ khuôn mặt trong máy tính, bọn tớ chẳng những không tin lại còn trêu chọc cậu."
"À không sao. Trong trường hợp đó, nếu tớ là các cậu tớ cũng sẽ làm vậy thôi." Lãng nhỏm người nhoài tới vỗ mạnh lên hai cả hai.
"Nói như vậy là cả năm chúng ta cùng thấy ảo giác. Đây quả là một điều khó tin, tớ chưa gặp trường hợp nào nhiều người lại có thể gặp ảo giác giống nhau, hơn nữa lại còn có cảm giác vô cùng chân thật." Loan chép miệng đưa ra kết luận của mình. "Mà ban nãy tớ còn thấy rõ ràng trên cổ tay của Hoà cũng có vết bầm hình quân nhép giống y như của bọn Phương Anh, cậu ấy lại còn nói cái gì mà khi những quân bài tập hợp đầy đủ, tớ nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó." Hai mắt cô đăm chiêu, cái cằm thon gọn tựa nhẹ lên hai đầu gối của chính mình.
Cô hỏi như vậy một mặt là để xem trong nhóm có ai hiểu nghĩa của cụm từ "khi những quân bài tập hợp đầy đủ” hay không, mặt khác là để khơi gợi lý do khiến cả bọn có thể quanh minh chính đại thu thập tin tức về những vụ bắt cóc trước kia mà không sảy ra NG.
"Ban nãy tớ cũng nghĩ mãi mà không ra câu nói đó là có ý gì, hỏi Hoà thì cậu ấy lại không nói." Lãng thở dài chán nản. "Mà tớ thấy cái vụ vết bầm biến thành quân nhép đen tụi Phương Anh nói, có lẽ không phải là tụi nó bày trò trêu chọc bọn mình đâu." Hắn đưa ra một suy đoán dựa theo thân phận của nhân vậy mình nhập vai.
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Sơn khó hiểu. "Nếu không phải trò đùa, thì làm thế quái nào mà vết bầm trên tay lại biến thành hình quân nhép màu đen được?" Hắn nói ra điều kỳ dị mà ai cũng biết trong cái vụ vết bầm biến thành quân nhép.
"Tớ cũng không biết làm thế nào mà nó lại có thể biến thành như vậy." Lãng đưa hai tay vò mạnh mái tóc ngắn ngủn của mình. "Nhưng các cậu thử nghĩ xem, nếu là trò đùa, tại sao cổ tay của Hoà cũng xuất hiện quân nhép kia, hơn nữa cậu ấy lại còn nói đến những quân bài, mà từ từ đã..." Nói đến đây hắn dừng lại, giả bộ như vừa sực nhớ ra một việc quan trọng. "Hôm qua bố tớ nói trước khi bị cách ly, Hoà cũng nói đến những quân bài với cảnh sát, hơn nữa cũng vì thế mà bố tớ nghĩ vụ án mất tích của ba đứa lớp C cũng giống như vụ mất tích liên hoàn của những năm trước. Mà kỳ quái hơn là trên tay của Hoà lại có hình quân nhép trong bộ bài tây, cả cổ tay nhóm bốn đứa tụi Phương Anh cũng có. Như vậy dựa vào các dữ kiện này, các cậu có liên tưởng đến điều gì không?" Hắn nói ra một loạt các tình tiết của các tình huống khác nhau, nhưng lại được móc nối với nhau bằng một sợi dây vô hình.
"Hừm, liên tưởng gì à?" Cả bọn giả bộ chăm chú suy nghĩ.
"Ah! Tớ hiểu rồi!" Loan reo lên như thể cô vừa nghĩ ra manh mối, chứ không phải mọi việc đều nằm sẵn trong đầu cô từ lâu. "Chỉ cần nhìn qua các dữ kiện Tuấn vừa nêu ra, chúng ta thấy ngay rằng tất cả mọi việc đều liên quan đến cụm từ quân bài." Cô dơ ngón cái bên bàn tay trái của mình ra, bốn ngón còn lại nắm chặt lại. "Đầu tiên chúng ta nói đến chuyện của Hoà trước nhé. Sau khi ba đứa lớp C bị mất tích, cảnh sát đến thăm dò manh mối từ Hoà, người cuối cùng ở với ba đứa kia trước khi chúng nó mất tích, câu trả lời cảnh sát nhận được từ Hoà lại là nói đến những quân bài. Hôm nay chúng ta tới thăm thì thấy một quân nhép trong bộ bài xuất hiện trên cổ tay của cậu ấy. Điều thứ hai, bố của Tuấn chỉ dựa vào câu "những quân bài" vô cùng tối nghĩa, đã nghĩ rằng vụ mất tích của ba đứa kia có liên quan đến vụ mất tích liên hoàn của những năm trước. Điều này cho thấy, những vụ án mất tích bí ẩn kia chắc chắn là cũng liên quan đến những quân bài. Và điều cuối cùng." Cô dừng lại nhìn bốn người đang chăm chú nghe phân tích của mình một lượt. "Điều cuối cùng này liên quan đến nhóm chúng ta và tụi cái Phương Anh." Vừa nói cô vừa vén ống tay áo bên trái, ngửa cổ tay trắng nõn của mình chìa ra trước mặt bốn người. "Các cậu xem đi, có cảm thấy vết bầm này đậm hơn hôm qua rất nhiều không? Thậm chí nếu nhìn kỹ còn thấy nó khá giống một quân nhép nữa kìa."
"Ý cậu là gì?" Tuyên hoang mang lên tiếng hỏi.
"Nếu như tụi cái Phương Anh không trêu bọn mình, thì chắc chắn vết bầm này sẽ nhanh chóng trở thành một quân nhép đen. Và nếu dựa theo lập luận những vụ mất tích liên quan đến những quân bài, thì rất có thể chúng ta chính là mục tiêu tiếp theo mà bọn bắt cóc nhắm tới." Loan cố tình lái câu chuyện sang hướng bị bắt cóc, bởi bây giờ nhân vật của cô vẫn chưa hề tin rằng có quỷ hồn, nên nếu cô nói cả nhóm là mục tiêu tiếp theo của quỷ hồn, chẳng phải sẽ rất vô lý hay sao.
"Cậu đùa đấy à?" Khánh nhảy dựng lên. "Làm thế nào mà chúng ta lại bị bọn bắt cóc nhắm tới được, hơn nữa làm sao chúng lại tạo ra được vết bầm đen trên cổ tay trái của chúng ta, rồi lại biến vết bầm đó thành hình quân nhép được cơ chứ?" Hắn đưa ra một loạt lập luận phản bác lại lập luận của cô.
"Cậu nói cũng có lý." Loan gật đầu đồng ý với lập luận của hắn. "Nhưng cậu nên nhớ hiện nay có rất nhiều loại hình săm tạm thời, ban đầu chúng có màu sắc trong suốt gần như vô hình, chỉ cần dán nhẹ chúng lên da một người, vài ngày sau trên làn da người đó sẽ xuất hiện một hình săm với màu sắc vô cùng sống động. Nếu muốn xoá nó phải đợi khoảng ba tháng sau nó sẽ tự bay màu, chứ nếu nóng vội muốn dùng nước rửa sạch hình săm, có cọ rách da nó cũng không mất đi. Cho nên nếu bọn bắt cóc dùng cách này để đánh dấu mục tiêu của chúng, cũng chẳng có gì là khó khăn, nhất là khi nếu chúng luôn ở gần chúng ta." Cô mỉm cười tự tin nhìn Khánh. "Sao? Cậu thấy tớ nói hợp lý chứ?"