- A ta đặt nhầm lịch sang ngày 22 lên 10 h sáng nay nó kh tự động xuất bản a. Chương này các đạo hữu đọc cảm tưởng ta khá dông dài, nhưng nó cũng là mạch truyện chính lên phải có sự gắn kết sâu sắc hơn giữa các nhân vật phụ với cốt truyện và nvc. Cơ mà ta đã pha chút trò vui để các đạo hữu không thấy nhàm chán. Thân +
Bên mũi chuyền đến rất hương khí, hương thơm hỗn hợp du dương qua chóp mũi khiến hắn khẽ nhíu nhíu lông mày khịt khịt mũi.
- Ồ, hình như hắn tỉnh rồi gọi Trương tỷ đi.
Nghe bên tai có tiếng nói của nữ nhân hắn nhíu mày chớp chớp đôi mi từ từ mở mắt. Đập vào mắt hắn là 4, 5 gương gương mặt nữ nhân châu đầu ghé tai nhìn chăm chằm hắn, có người còn lấy tay nghịch ngợm tóc hắn ánh mắt có vẻ kỳ quái, có người thì lấy ngón tay chọc chọc vào má hắn lộ vẻ hưởng thụ.
- Ah, các ngươi làm gì?
Đông Quân vừa mở mắt đã thấy một đám nữ nhân săm soi như hổ dình mồi khiến hắn nhất thời hốt hoảng, cả người liền mất tự nhiên lui vào tận góc giường.
- Công tử đừng sợ ~ . Chúng ta chỉ chờ công tử ngủ dậy thôi nha.
Một nữ nhân áo hường giọng nói có vẻ bát quái mở miệng nói chuyện.
Hắn bây giờ mới hồi phục tinh thần mà đánh giá mấy người trước mặt, mấy người trước mặt quần áo đủ loại màu sắc có hường, có lam, có đỏ,... Gương mặt các nàng cũng không tính là xinh đẹp nhưng cũng gọi là ưa nhìn, nhưng được cái ai ai cũng ngực tấn công mông phòng thủ, chỗ muốn nồi thì nồi, muống lõm thì lõm... Trong đó nổi bật nhất là người mặc áo đỏ, gương mặt có vẻ trẻ và xinh xắn hơn hẳn đang mở to đôi mắt lóng lánh mà đánh giá hắn.
Bị nhiều nữ nhân như vậy nhìn chằm chằm nhất thời hắn có chút rụt rè, mặc dù hắn cũng gọi là truy cầu nữ nhân đấy, nhưng nhiều người như hổ rình mồi chỉ nhắm vào mình khiến hắn thật sự có chút bối rối, mặt hơi nóng lên ngồi dậy e hèm một tiếng hỏi:
- Ta,... ta đang ở đâu?
Đám nữ thấy hắn hỏi câu kỳ quái như vậy thì nhất thời cười lên khanh khánh. Một nữ tử chẳng hề e rè trực tiếp ngồi vào bọc hắn tay nhỏ vuốt ve má hắn, thôi khí như nan lên vành tai khiến hắn có chút súc động tai đỏ lên, dương căn bên dưới có chút rục rịch. Chỉ nghe nữ tử kia nói:
- Công tử đang ở Nghênh Xuân lâu, không biết công tử sẽ làm gì đây?
Chúng nữ thấy biết hiện ngượng ngùng của hắn thì phá lên cười, thi nhau buông lời khiêu gợi, trêu đùa hắn:
- Công tử thật soái~ , nếu công tử không chê tối nay ta xin ma ma nghỉ làm ở cùng công tử một đêm. Yên tâm ta sẽ không lấy tiền nha.
- Là ta đến đầu tiên nha, công tử phải chọn ta a.
- Từ trước đến giờ ta cũng chưa ngủ với ai soái như công tử ~ .
Cả đám điệu bộ thèm thuồng thi nhau hiến thân khiến hắn cả người cứng đờ không biết phải nói sao cho phải, miệng há ra lắp bắp mãi không thành tiếng:
- Ta... ta...
Lúc này bên dưới hắn bị một bàn tay nhỏ nắm lấy nhè nhẹ xoa bóp. Là người đang trong ngực hắn, nữ nhân áo lam, nàng vừa nắn nắn miệng thổi hương khí vào tai khiến dương căn hắn có chút kích động.
- Công tử đã "lớn" như vậy rồi còn ngượng ngùng cái gì? Hay muốn bọn thiếp cùng phục vụ công tử ưm.
Nàng nói đến chứ "lớn" đặc biệt là nhấn mạnh, không biết là đang có ý gì. Cơ mà nàng cũng không hay biết là dương căn hắn vẫn chưa cương lên, chỉ là hơi có chút kích động, nếu để nàng thấy bộ dáng của "hắn" thì không biết có còn dám ở đây mà khiêu gợi nữa không...
Đông Quân nghe thấy cùng phục vụ, mà trong lòng đang có nữ nhân, lại thêm nàng cứ khiêu gợi khiến dương căn hắn dựt dựt như muốn bộc phát. Đang định có hành động gì đó thì bên tai truyền đến tiếng nói.
- Trương tỷ đến rồi.
Mọi người nhất thời mồm năm miệng mười chào Trương tỷ không ngớt, có người khoác lấy tay Trương tỷ mà mở miệng cười đùa. Người được gọi Trương tỷ kia mở miệng nói vài câu sau đó đi về phía giường.
- Công tử tỉnh rồi?
Nữ nhân áo lam trong lòng hắn cảm thấy từ lúc Trương tỷ cả người hắn lạnh toát, toàn thân run lên như chó dấp nước, hơi thở hắn dồn dập, mặt đỏ bừng lên như cổ họng mắc phải cái gì. Nàng âm thầm kỳ quái, không biết công tử này làm sao mà sợ Trương tỷ đến như vậy. Khẽ gọi mấy tiếng mà hắn không những không đáp lời mà còn đẩy nàng ra trốn trong góc giường run rẩy không thôi.
- Công tử làm sao vậy?
Trương tỷ thấy hắn trốn tránh mình như vậy thì trong lòng bực bội, nàng chẳng hề quen biết hắn mà từ lúc dưới lầu thấy mặt nàng hắn trực tiếp bất tỉnh, bây giờ nàng đến hỏi thăm thì hắn một bộ run như cầy sấy.
- Đi ra, cô đi ra đi.
Trương tỷ sắc mặt đen kịt một mảng, "mẹ nó ngươi đùa cái gì cả cái tòa nhà này là của ta, ta thấy ngươi ngất mang ngươi lên không những không cảm ơn mà còn một bộ như ta là con hổ cái sắp cắn người". Nàng trong lòng bực bội chửi rủa Đông Quân, Lúc này bên cạnh nữ nhân áo đỏ kéo kéo tay nàng giọng nói thanh thanh:
- Tỷ tỷ, hẳn là hắn mắc cái bệnh kỳ quái gì đó thôi, tỷ tỷ ra ngoài một chút để bọn muội hỏi hắn xem sao.
Nữ tử áo lam lúc này đã đứng dậy cũng mở miệng hưởng ứng:
- Đúng, đúng, lúc nãy ta đã kiểm tra, công tử "phản ứng" là rất mạnh nha.
Nữ tử áo lam này cũng thật kỳ nha, nói toàn những câu chí mạng a.
Nghe được nàng an ủi vị Trương tỷ sắc mặt với hòa hoãn đôi chút, hừ một tiếng phất tay rời đi. Chúng nữ thấy hắn một bộ sợ sệt quận tròn ở góc giường thì cũng rủ nhau rời đi, trước khi đi có ý đợi hắn bình phục tâm tình thì sẽ lại đến, không những thế cỏn rủ thêm các tỉ muội đang vất vả "làm nụng".
Đông Quân co ro trên giường nhớ lại trong quá khứ mơ hồ bị phụ nhân Mĩ Hoa kia ngày đêm "hành hạ" thì tâm tình kích động vạn phần. Cái "của quý" bên dưới cứ rụt rụt liên hồi như sợ hãi thứ gì đó. Hắn chẳng biết vì sao khi vừa gặp vị Trương ma ma kia thì nhớ lại quá khứ "đau thương" mặc dù quá khứ đủ mĩ vị nhưng hắn thật sự rất sợ, sợ mẹ nó dương căn lần nữa bị phế a.
Trong ký ức hắn chỉ nhớ được mỹ phụ kia rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, không biết là do nàng thi triển mị công hay gì mà tất cả cử chỉ của nàng dều rất ư là gợi dục, mỗi lần hắn nhớ lại lần đó thì bồi hồi không thôi, hẳn là do nàng lấy mất "trinh tiết" của hắn. Nhưng một lần dương căn "đổ vỡ" khiến mỗi khi nhớ lại thì sợ sệt, dương căn còn không cả dám ngóc đầu lên.
Mà điều hắn tò mò nhất chính là tại sao gặp vị Trương tỷ kia hắn lại kích động, sợ sệt như vậy. Hắn chắc chắn là nàng không phải là Mị Hoa nhưng mỗi lần thấy nàng toàn thân hắn đều bủn rủn, chỉ biết nàng ở gần thôi đã thấy sợ hãi. Khi trên đường hắn cũng gặp rất nhiều phụ nhân nha, nhưng hắn cảm thấy rất ư là bình thường chẳng có chuyện gì cả. Trong lòng hắn thầm suy đoán, chắc hẳn gặp một phụ nhân xinh đẹp hoặc có vài phần tư sắc thì theo bản năng nghĩ đến chuyện cũ. Trấn thương tâm lý thật sự là đáng sợ a. Hắn thầm nhủ lần sau nếu gặp mỹ phụ nào thì phải nhấc chân mà chạy thật xa... ( ta viết mà ta tự cười, không biết phải ta bị "trấn thương tâm lý" hay không nữa a)
Dần dần bình phục tâm tình hỗn loạn, đem qua đánh nhau một trận, lại thêm không thể vào thành phải ngủ treo leo trên cây kết hợp với việc tâm lý tổn thương khiến hắn có chút mệt mỏi, suy nghĩ linh tinh một chút rồi chìm vào giấc ngủ.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngoài cửa chuyền đến một hồi oanh oanh yến yến, mặc dù không như những người tu tiên có thần thức hay cấm chế gì đó sắp đặt báo động, nhưng một gió thổi cỏ nay vài chục trượng xung quanh thì đối với hắn là vấn đề đơn giản, giờ hắn cũng là cao thủ à nha. Cơ mà lúc đầu hắn đối với việc này cũng có chút bực mình, vì mỗi lần chuột, gián gì đó kêu làm hắn không thể ngủ nổi. Sau đó hắn mới lục tìm trong công pháp sư phụ truyền cho hắn mà hắn tự đổi thành Trường Xuân Công, vì sao hắn đổi tên công pháp ư? Đơn giản, là do cái tên nó quá dài nghe nó cứ nổ nổ kiểu gì khiến hắn không thích, kết hợp thêm tác giả mỗi lần viết tên công pháp cũng rất ư là bực bội a.
Lục tìm trong công pháp được mấy câu tâm pháp mà hắn coi nhẹ cơ mà lại hữu ích vô cùng tâm pháp giúp khóa lại tâm thần, nhưng mỗi lần có người mang sát ý, ý đồ xấu, hoặc tiến vào phạm vi nhất định thì theo bản năng hắn vẫn là cảm nhận được.
Nghe thấy tiếng bước chân loạn xạ, có vẻ là rất đông người đang bước vào phòng thì sắc mặt hắn cổ quái "không phải kéo nguyên cái Nghênh Xuân lâu này vào đây chứ?". Thấy người đã bước vào phòng hắn nghĩ đến vị Trương ma ma mà tự nhiên có chút sợ hai mắt chặt trong lòng tự nhủ, mắt không thấy tâm không nghe.
- Ah Lam tỷ nói không sai vị công tử này thật soái nha, trước giờ ta chưa gặp ai soái như vậy.
- Ừm vừa nhìn công tử đã làm tim ta đập loạn liên hồi, không biết công tử đêm nay có ngủ với ta không, nha. Sao lại véo ta?
- Công tử yếu đuối gày gò như vậy sao có thể chịu ngươi hành hạ?
- Vậy chỉ một, hai lần thôi~!
Tiếng trêu đùa đánh giá hắn không ngừng vang lên bên tai, Đông Quân nghe vào bên tai có chút bực bội có chút tự hỏi :"ta thật sự soái như vậy sao?". Cơ mà hắn thật sự không dám mở mắt, sợ mở mắt ra sẽ thấy vị phụ nhân Trương tỷ kia dương căn sẽ sợ hãi mà thụt vào vài đoạn....
Chóp mũi tràn ngập hương khí, làn tóc xanh lam bị các nàng mỗi người một tay nghịch cho rối tung tóe, có người còn thò tay véo lên mặt hắn vài ngái khiến hắn bực bội. Tự nhiên có một cỗ nhiệt khí phả ra từ thân thể ai đó áp lại người hắn, trên người còn phả ra mùi vị thỏa mãn sau "cơn mưa". Người này lại gần khẽ hít sâu một hơi trên người hắn.
- Nha, công tử này thật là thơm.
Chúng nữ nghe vậy thì trâu đầu ghé tai ngửi ngửi ai cũng thầm hô kỳ quái.
Đông Quân trong lòng cũng kỳ, mình có mùi thơm gì sao mình không biết? Lúc này bỗng nhiên bên dưới hạ bộ có bàn tay ai đó tóm lấy dương căn nắm lấy một cái. Đông Quân trực tiếp mở to hai mắt co lại thân thể trốn vào góc giường trong lòng hắn thầm hô mẹ nó a. Những thứ không nhìn thấy thường thường làm cho người ta cảm giác sợ hãi, đặc biệt nó lại tấn công đúng "chỗ hiểm" nữa.
Trong phòng giờ này có hơn 10 nữ nhân tuổi sàn sàn từ 18 đến 25, hắn nhìn lướt qua một vòng gian nan nuốt một cái đánh ực. Quây quanh giường toàn nữ là nữ, ai cũng da dẻ trắng trẻo, mặc dù có chút tư sắc nhưng cái đáng chú ý là ai lấy cũng "to", kém nhất cũng là đủ dùng. Hắn ánh mắt láo liên liếc hết cặp ngực này đến cặp ngực khác trong lòng đang tưởng tượng bay bổng. "Không phải lạc đến bàn tơ động đấy chứ a".
- Công tử cũng thật là "lớn" nha.
Nữ nhân vừa lắm lấy của quý của hắn thì trêu đùa một tiếng, nói xong nàng còn liếm liếm bờ môi ánh mặt vũ mị nhìn hắn. Đông Quân tâm tình cảm giác bị xúc phạm trầm trọng, hắn cũng là nam nhân a, hết lần này đến lần khác bị nữ nhân trêu đùa khiến hắn thật mất mặt, giờ thật sự muốn lột sạch các nàng ra mà chinh phạt, cho các nàng biết thế nào là tội khi đễ nam nhân.
Cơ mà trong này có hơn chục người, muốn tất cả các nàng "phục" thì không biết là phải cần mấy ngày mấy đêm đây a.
Chúng nữ nhìn biểu hiện rụt rè của hắn thì càng thêm hứng thú, trêu ghẹo không thôi, lúc này hắn đã mạnh rạn hơi đôi chút đi đến mép giường mà ngồi, nhìn hắn bây giờ bị vây trong một đống nữ nhân một mặt đỏ bừng cảm giác như mỹ nữ bị một đống nam nhân vây quanh khi dễ, có chút quái lạ nha.
- Tóc công tử sao lại màu xanh lam, nhìn thật là đẹp công tử chỉ cho ta các làm đi!
- Da công tử thật là trắng mịn nha, làm thế nào hay vậy?
- Người công tử thật thơm, dùng loại hương liệu gì vậy?
- Nha, đúng, đúng, bọn ta cũng muốn.
Nữ nhân nào cũng là lòng yêu cái đẹp nha, đấy là bản năng thiên sinh của phái nữ, kể Tỷ một câu, muội một câu hỏi cho hắn đầu óc mơ hồ ấp úng đáp cho lấy lệ cái gì mà trời sinh ra đã như vậy, cái gì mà chăm chỉ đọc sánh không làm việc nông,....
Chúng ữa cứ ồ ồ à à nửa tin nửa ngờ, khi nghe thấy hắn là người đọc sánh thì hâm mộ không ngớt, cái gì mà ta ước mơ có công tử đọc sách nho nhã đến rước, cái gì mà ta lấy một nông phu sinh con đẻ cái yên bình an ổn sống qua ngày. Đông Quân nghe các nàng tâm sự mà cảm thấy quái lạ, các ngươi ước mơ như vậy thì vào đây làm cái mẹ gì? Cơ mà không hỏi thì thôi hỏi rồi mới biết, các nàng người thì cô nhi, kẻ thì do lũ lụt kéo qua cả nhà chết hết, có người còn đáng thương hơn cả nhà bị sơn tặc giết hết mình lúc đó còn bé bị bán cho thành chủ.
- Sao lại bị bán cho thành chủ? Trực tiếp đưa đến đây chẳng phải tốt hơn sao.
Không khí vừa có chút sôi nổi thì bị câu nói của hắn làm cho có phần khí xử, Đông Quân hận không cho mình một cái bạt tai, trong lòng như có máu chó dội lên đầu, đúng là mẹ nó 2 kiệp FA một tí gọi là cơ bản cũng không có.
Cô nàng mặc hoàng sam nghe hắn nói vậy thì ánh mắt hơi đượm buồn, khóe mắt như muốn trực trào, nàng khẽ lắc đầu giải thích:
- Nghênh Xuân Lâu mặc dù trên danh nghĩa đứng tên Trương tỷ nhưng thực tế khế đất đã bị thành chủ cướp đi từ lâu, thành chủ thường xuyên mua người bất kể nam nữ, từ bé đến 25 tuổi rồi đưa đến đây, bé thì nuôi, lớn thì làm kỹ nữ, ai có chút tư sắc thì giữ lại trong phủ làm thú vui, còn có thể như đồ chơi mà qua tay những phú gia khác. Đừng hỏi tại sao có cả nam, trong thâm tâm mỗi người luôn có những suy nghĩ đen tối, chỉ là nó có phát tác hay không thôi. Như tên cướp mập kia vậy, nhìn thấy hắn đã nhỏ cả nước dãi a, thật sự buồn nôn.
Đông Quân nghe vậy mặc dù không biết phải không nhưng cũng có chút tức giận, dù sao hắn là người xuyên không, sống trong chế độ Cộng Sản ai ai cũng đều bình đẳng, mặc dù kẻ lắm tiền luôn chiếm ưu thế nhưng cũng không có quá đáng. Hắn lại hỏi tiếp mấy câu nàng cũng từ tốn giải thích.
Thành chủ kia chẳng khác gì ác bá, cho thổ phỉ, cướp đường hoành hành, chỉ cần nộp tiền cho hắn là được, đôi khi có chuyện khó ra mặt cũng là nhờ mấy tên này giải quyết. Trương tỷ kia cũng là được nuôi ở đây từ bé có chút tư sắc lại khéo hiểu lòng người lên được thành chủ coi trọng, cho làm ma ma ở đây. Nàng còn nói có những cô nương bị đưa đến phủ thành chủ lúc họ chơi chán tả về thì nửa điên nửa khùng, có người còn bị đoạn mất tứ chi, chọc mù hai mắt. Các nàng còn nghe nói thành chủ mấy trăm năm trước có cung phụng mấy vị thần tiên, mà mấy vị kia thường lấy nữ nhân để tu luyện từ đó chở đi phủ thành chủ cũng biến chuyển thành hình dáng hiện tại.
Đông Quân nghe đến có người tu tiên chống lưng thì cau mày một cái rồi giãn ra, hắn cũng từng tò mò hỏi sư phụ vì sao người tu tiên không công thành chiếm đất các kiểu thì được sư phụ hắn giải thích. Có quy tắc ngầm ai cũng biết là người tu tiên không được quá sen vào cuộc sống phàm nhân, nếu tu tiên giả nào cũng công thành chiếm đất thì mẹ nó phàm nhân chết bao nhiêu cho đủ, chỉ sợ như vậy thì bây giờ loài khỉ hay tinh tinh gì đó xây thành ở đây rồi. Cơ mà hắn lại nghe nói giới tu tiên không phải không đánh chiếm lẫn nhau chả qua phàm nhân không biết mà thôi, có khi họ đánh nhau gây ra lũ lụt động đất gì đó mà phàm nhân tưởng là thiên tai,... Tu tiên giả quá trình hành tẩu hoặc xích mích môn phái, khai hỏa chiến nhau thì cũng có người chết, có người chết thì sẽ phải thay máu mới, cho lên chỉ có giới chức cấp cao như thành chủ, quốc vương mới có tư cách biết,...
Cái này thì Đông Quân rất rõ, cũng như mấy bố Nasa suốt ngày tung tin khám phá vũ trụ, rồi một hồi tin tức người ngoài hành tinh xuất hiện, nhưng mấy ổng Nasa vẫn cứ im phăng phắc chẳng có hé răng. Cứ như vậy thi thoảng làm vài tin, thì lúc nào cũng dẫn đầu mọi mặt báo a. Chiến thuật kinh doanh dễ hiểu nhưng mà phải có thực lực nha.
-