Chương 10: Kích tình ( 18+)
  • Mặc dù ta đặt lịch hẹn ra chương, nhưng ta cũng có thể hiểu được thời gian qua hơi dông dài, cho lên ta sẽ tạo ra những cảnh hương diễm và những màn pk ngoạn mục cũng không thiếu tình tiết khôi hài để có sự lôi quấn cho các đạo hữu. Thân! +

Đông Quân nghe xong câu chuyện cũng cảm khái không thôi, hắn cũng thật sự tức giận cái tên thành chủ và mấy tên tu tiên giả kia, cũng là đủ không đạo đức, cơ mà nói thì nói thế ở cái thế giới mạnh được yếu thua này thì điều đó thật sự là rất hiển nhiên. Điều làm hắn tức giận nhất là mấy tên kia cưỡng ép các nàng. Dùng đầu gối cũng biết các nàng lúc đầu ai mà không bị cưỡng dâm, mặc dù bị đòn roi ép buộc nhưng tâm không muốn thì đó cũng là cưỡng dâm. Tự dưng hắn cảm giác như các nàng là bằng hữu tri kỷ, một cảm giác đồng bệnh tương niên a.

Các nàng dù tự nguyện hay không tự nguyện, dù kỹ nữ đời trước của hắn hay bây giờ thì ai trong lòng chả có mơ ước, yếu đuối.

Nhớ đến mình cũng bị cưỡng dâm khiến hắn tâm tình thật khó chịu, trong lòng âm thầm thề sau khi cảnh giới mạnh mẽ phải kiếm mỹ phụ kia mà "trừng phạt" nàng, làm nàng 3 ngày 3 đêm khiến nàng thấu hiểu cảm giác bị cưỡng dâm là như thế nào.

Hoàng sam nữ tử kể xong câu chuyện khiến căn phòng có chút ngột ngạt nhưng mà rất nhanh không khí lại trở lên vui vẻ, vì cái nghề của các nàng là như vậy a, khiến người khác thỏa mãn, nhìn sắc mặt mà sống. Đông Quân nghe các nàng tâm sự thì nhất thời cảm giác của các nàng với hắn có chút thân thiết, mặc dù các nàng không biết thật sự hắn có cảm thông hay thầm khinh bỉ, nhưng con người rất buồn cười, thà tin là có chứ không muốn là không, nhưng đôi lúc tự lừa mình cũng khiến người ta vượt qua được khó khăn a...

Tâm sự qua đi là đến lúc cởi quần áo, à không nhầm nhầm. Qua đi buổi tâm sự khiến bọn họ dễ nói chuyện hơn trước, các nàng lại bộc lộ bản chất lành nghề, cứ nói lời dâm đãng, khiêu gợi hắn động tình, nhưng mà tình kiếp chưa trải, da mặt thì mỏng hơi mỏng. Nhưng hắn cũng đâu phải là kẻ ăn chay, thi thoảng nói chuyện tay lại giả vờ khua loạn đụng vào bồng đào các nàng khiến các nàng cười lên khanh khách, cũng lười trọc thủng cái tiểu tâm tư của hắn, chỉ cảm thấy người này thật thú vị.

Đông một chút tây một chút, khiến hắn rất ư là hưởng thụ. Thời gian rất nhanh trôi đi, buổi chiều tà vắng khác thay vào màn đêm tấp nập, trước cửa ánh nến, đèn dầu sáng khắp cả Nghênh Xuân Lâu tiếng nói ồn ào chuyền đến như báo thức người trong mộng. Các nàng ríu rít ra ngoài chẳng hề bận tâm đêm nay sẽ là lão già, hay một tên bán thịt heo nào.

- Soái công tử chúng ta đi nha ~ .

- Đêm nay nếu không có khách ta sẽ thuê công tử phục vụ nha ~ .

Trong lúc các nàng ríu ra ríu rít đi ra thì có vài người trao hắn một nụ hôn lên má, lên môi, cái lưỡi các nàng liếm láp quanh miệng như khiêu khích hắn. Trong số những người hôn hắn cũng có mấy gương mặt hắn rất ấn tượng, nữ tử hoàng sam kể truyện tên Lam Kiều và nữ tử có vẻ có chút xinh xắn trẻ tuổi mặc trường sam đỏ tên Hồng Nô,....

Đợi mọi người gần đi đến cửa trong phòng còn một nữ tử lam bào hình như tên Lam Yên, nàng cười quến rũ với hắn khẽ đi bờ môi hé mờ hôn lên môi hắn. Đông Quân nhất thời ngây người há hốc mồm, không thể ngờ nữ tử này coi trọng mình như vậy, nhớ đến các nàng cứ kêu mình 1 câu soái hai câu soái hắn nhất thời có chút ảo tưởng "các nàng không phải vừa nhìn thấy mình đã yêu luôn rồi chứ?". Hắn ngây người thì nữ tử kia càng chủ động, đầu lưỡi nàng điêu luyện cuốn quanh lưỡi hắn, tiếng nhóp nhép vang lên không ngừng.

- Công tử, đêm nay chờ ta nha, ta báo với ma ma là ta đến di mụ ~ .

Môi vừa rời đi Đông Quân có chút luyến tiếc, nhưng nghe nàng nói vậy thì nhất thời lại hứng khới, dương căn bên dưới bị các nàng chọc đã căng thành một đoàn từ bao giờ nhưng được hắn cực lực áp chế.

Nữ tử ánh mắt quyến rũ nhìn lấy hắn, nàng định bước đi nhưng nghĩ ngẫm thế nào tay nhỏ khẽ vươn xuống hạ bộ hắn mà tìm tòi. Hắn cả chiều bị khi dễ bây giờ còn mình nàng cũng bớt ngại thì làm sao còn giữ cái gì, buông ra áp chế chỉ thấy dương căn phồng lên như cái lều dưới đũng quần, bàn tay nhỏ của Lam Yên đang tìm tìm nhất thời bị tập kích. Thấy dương căn phật một cái lên kéo theo cả tay nhỏ của nàng, Lam Yên tay nhỏ đặt trên đầu dương căn dù cách một lớp quần nhưng nàng cảm nhận được nhiệu khí phả ra từ dương căn nóng hôi hổi, đầu dương căn to như quả chứng gà, nhìn thấy cái lều mà ước lượng độ dài khiến nàng ngây cả người ra.

Nàng sợ hãi rụt lại tay nhỏ định quay người bỏ đi, nhưng Đông Quân nào có dễ dang tha thứ, mãi mới có cơ hội thể hiện đôi chút hắn phải nắm bắt lấy. Nắm lấy tay nàng kéo nàng ngồi vào trong lòng. Lam Yên chỉ cảm thấy dưới hạ thân có một vật gì đang ma sát, trên ngực không biết bàn tay tên kia luồn qua khe áo trước ngực tóm lấy nhũ phong nàng từ bao giờ, sau gáy truyền đến dương khí hầm hập dù nàng làm nghề lâu lăm cũng cảm thấy cả người mất tự nhiên.

- Công tử ~ bây giờ không được.

Đông Quân bàn tay vân vê nhũ phong, ngón trỏ cứ vân vê nhũ hoa chỉ một lúc mà đã khiến nó cứng rắn hẳn lên, bên dưới eo khẽ di chuyển khiến đầu dương căn ma sát với hạ thân khiến Lam Yên có chút ngột ngạt.

- Ưm ~ .

Lam Yên không nhịn được mà khẽ rên nhẹ một tiếng, bên dưới âm huyệt bị hắn ma sát có chút rỉ ra dịch nhờn. Dù nàng cũng là người kinh qua bách chiến, nhưng không hiểu sao nam nhân này có sức hấp dẫn kỳ lạ khiến cả người nàng không tự chủ.

- Ưm~, ưm~ .

Những tiếng rên khe khẽ từ trong cổ họng Lam Yên chuyền ra càng làm kích phát dục vọng của hắn, bên dưới hắn ra sức chuyển động ma sát hạ thân nàng khiến đũm quần đã có chút ẩm ướt. Sau gáy lưỡi của hắn ra sức liếm láp quanh cổ khiến cả người nàng run rẩy. Hắn như thú hoang khó thuần, bàn tay bóp mạnh một cái vào nhũ phong.

- Ah ~

Dường như cơn đau làm Lam Yên tỉnh táo lại, khẽ dẫy rụa định trốn thoát khỏi vòng tay hắn nhưng sức lực của hắn rất mạnh nha. Nàng uốn éo mãi không thể thoát được thì khẽ hô một tiếng khiến động tác của hắn dừng lại. Nàng cắn môi mọng nước nói với hắn:

- Công tử muốn bây giờ, để ta... để ta xin ma ma phục vụ công tử.

Đông Quân nghe nàng nói vậy thì khẽ nhếch miệng mỉm cười, lưỡi hắn sau gáy luồn đến tận bên tai nàng, để lại một vệt nước theo sau. Khẽ cắn vành tai nàng, hơi thở nóng hôi hổi phả vào tai nàng khiến nó đỏ lên bừng bừng. Khẽ lấy răng ray ray thùy tai của nàng mà nói nhỏ.

- Không phải lúc nãy câu dẫn ta ghê gớm lắm sao?

Lam Yên bây giờ cảm giác mình như một tiểu cô nương bị người trong mộng trêu chọc, tim nàng đập nên thình thịch khuôn mặt đỏ bừng ấp úng nói:

- Ta...ta...

Thấy nàng ấp úng mãi không lên lời thì Đông Quân cười lên ha hả bàn tay buông ra cười mỉm mà nói:

- Ta không thích ép buộc người khác, nếu nàng muốn thì tùy tiện tìm đến đây ta sẽ tiếp nàng.

Lam Yên như chú chim nhỏ thoát nạn, khi nghe hắn nhắc đến "tiếp nàng" mặc dù ý tứ rất rõ nhưng trái tim không hiểu trực nhẩy lien hồi, nàng vội vàng đứng dậy chân nhanh thoăn thoắt chạy ra khỏi phòng, động tác của nàng như là phía sau có một bóng ma đang theo đuổi, chỉ cần đứng lại một chút thôi là nó sẽ bắt nàng.

Nhìn bóng lưng của nàng rời đi, vội đến nỗi không cả khép cửa thì hắn mỉm cười đắc thắng. Cái cảm giác cảm hóa một kỹ nữ khiến nam nhân nào cũng thấy thành tựu. Hắn chắc chắn rằng lúc nãy trong ngực hắn nàng đã động tình, lúc đó tim nàng còn đập nhanh niên hồi khiến hắn cảm giác như nàng lần đầu đi nhà nghỉ với người yêu vậy. Vì sao hắn chắc chắn ư? Vì phản ứng thân thể không bao giờ có thể sai được.

Hắn bước xuống ra ngoài đóng lại cánh cửa, nơi đây cũng thật đủ hỗn tạp hắn thật sự không muốn bị người làm phiền. Chẳng may có tên biến thái nào đi qua thấy hắn tưởng hắn là kẻ bán thân thì... chỉ nghĩ thôi đã cảm giác toàn thân nổi da gà.

Liếc nhìn dương căn đang căng cứng như cái lều ở dưới hạ bộ thì hắn không khỏi cười khổ, hơn 6 năm a, một chút tiện nghi thật sự không đủ thỏa mãn... Lắc lắc cái đầu, cố nhẫn nhịn quay lại giường, hắn rút ra một túi vải to cỡ bàn tay, mở ra túi thò vào trong tìm tìm cái gì. Lục lọi một hồi hắn mới rút ra thanh katana, xuất kiếm khỏi vỏ, chỉ thấy lưỡi kiếm ánh lên lam quang lấp lánh, vuốt vuốt thân kiếm càng nhìn càng thích.

Mân mê lau kiếm một hồi hắn mới nhìn hình phản chiếu của mình trên thân kiếm, thân kiếm chỉ to hơn hơn hai ngón tay một tẹo khó có thể thấy rõ khuôn mặt. Hắn sờ sờ hai má, nhớ lại các nàng cứ khen mình soái nhất thời hắn cũng tò mò với gương mặt mình. Từ lúc chui ra khỏi bồn dược, hắn cũng chỉ thấy mái tóc bị dược lực thấm thuần tận gốc rễ biến đổi thành màu lam cộng thêm da thịt trắng trẻo chút thì cũng không để ý nhiều. Hôm nay được nhiều nữ nhân khen như vậy nhất thời hắn cũng tò mò với gương mặt của mình.

Nhìn thấy góc phòng trên bàn trang điểm có tấm gương, hắn đi tới, vừa nhìn thôi thì hắn đã hét lên thất thanh, chạy lùi ra sau đến khi đụng phải bàn trà khiến ấm chén loảng xoảng hắn mới dừng lại. Vẻ mặt hắn bây giờ thật đặc sắc, có ngờ vực, có hoảng sợ, có vui vẻ, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt tựa vào bàn mà thất thần hồi lâu.

Hít sâu một hơi đi đến bên bàn trang điểm, chỉ thấy trong gương một khuôn mặt ước chừng 20, da dẻ trắng mịn, gương mặt tuấn tú, mũi cao cao, lông mày hơi rậm toát ra anh khí, ánh mắt như lưỡi kiếm có vẻ lạnh lùng, mai tóc lam mượt xõa ra hai vai kết hợp với trường bào trắng thì:

- Mẹ nó, soát, thật là soái.

Đông Quân sờ sờ gương mặt cảm tưởng như mình xuyên không lần nữa vậy, hắn nhìn gương mặt anh tuấn rất có sức sát thương với phụ nữ, có khi nam nhân nhìn vào cũng mê mẩn, mèo khen mèo dài đuôi một câu hắn như có điều suy nghĩ.

- Bảo sao khi vào thành ai cũng nhìn ta quái dị, ai da ai da, đẹp trai quá cũng thật sự là cái tội nha. Mấy cô nương thanh lâu này từ lần đầu nhìn vào chắc chắn đã bị gương mặt của ta hớp hồn, thỏa nào ai ai cũng đòi tranh sủng với ta.

Hắn cứ ngây ngốc trước gương vuốt ve khuôn mặt thanh tú của mình nộ ra nụ cười rất chi là đáng đòn. Hắn cảm giác mình công pháp đại thành DUY NGÃ ĐỘC TÔN. Hắn âm thầm thề , dù có tứ chi đứt đoạn cũng phải bảo vệ khuôn mặt này của mình a, đây là cái khiến hắn câu dẫn mỹ nữ nha.

Cứ ngây ngốc tự sướng trước gương thẩm du tinh thần hồi lâu hắn mới lưu luyến chở về giường, tra thanh katana lại vỏ bỏ vào trong cái túi lúc hắn lấy ra. Đeo lại chiếc túi bên hông hắn vỗ vỗ làm túi xẹp xuống mới cảm giác hài lòng. Lục lọi trong người lấy ra một chiếc túi khác, lần này hắn không thò tay lục lọi mà trực tiếp dốc ra bàn tay có vẻ chai sần vì luyện võ.

Chỉ thấy trên tay hắn có đủ loại giới chỉ trạm trổ khác nhau, cái thì đầu hổ, cái thì đầu sói,... nhìn 8 giới chỉ trong tay hắn có phần bực bội chửi thầm lão thiên bất công. Mẹ nó người ta xuyên không thì giết người đoạt bảo, mỗi lần tóm được giới chỉ của đối phương thì gia tài lại giàu ú ú, còn hắn đánh giết cường giả thu thập giới chỉ thì không thể mở ra a. Đúng vậy, hắn chỉ là luyện thể nhân sĩ, có thần thức nhưng là không thể xuất ra thần niệm a. Mỗi lần chém giết một người nào đó thà không có còn hơn, nếu có thì trong lòng hắn lại khó chịu không thôi. Lấy không thể lấy, cất không thể cất, vứt thì lại tiếc...

Chiếc túi kia của hắn là được lão sư Thông Huyền tặng cho để dùng cho vì hắn không dùng được không gian giới chỉ, cái túi đó không phải dùng thần niệm khai mở mà trực tiếp cho tay vào mà tìm. Nghe lão nói là lúc đi du ngoạn đến tiểu thiên địa, rảnh rỗi không có gì làm luyện chế vui vui một ít không gian. Cơ mà không gian này rất bé, chỉ có hơn 2 phương xích( 10 phương xích = 1,...m vuông). Đủ để hắn để vài bộ quần áo, dược tài, thêm đống vàng bạc lúc sự phụ hắn thả ở ổ cướp đánh giết được nữa. Nói chung là cũng tiện lợi hơn vác vài cái rương theo sau.

Cơ mà giới chỉ ngầu biết bao nhiêu, một ý niệm một phất tay đã biến ra đủ thử, còn hắn phải thò vào mà lục lọi. Không giới chỉ còn chứa được lượng đồ vật lớn hơn a, nghe nói nó được luyện chế từ một khoáng thạch kêu là Không Chi Thạch, xuất hiện ở những vùng không gian bất ổn. Có giới chỉ diện tích bằng cả chục, cả trăm, cả ngàn mẫu đất tùy vào Không Chi Thạch. Giới chỉ gần như một cái tiểu thiên địa nhưng lại không chứa được vật sống chỉ chứa vật chết, đó cũng là quy luật của tạo hóa a. Nhìn vào trong chiếc túi đeo của mình ánh mắt hắn quái lạ, sư phụ hắn cho hắn cái túi không gian này ấy vậy mà chứa được cả vật sống nha nhưng mà hơi nhỏ một chút, cơ mà như vậy cũng khiến hắn cảm giác lão sư phụ này quả thật không tầm thường a.

Cứ miên man suy nghĩ đến thất thần, tiếng đàn nhạc, tiếng hát văng vẳng bên dưới đã ngớt đi từ lúc nào, cách vách bên kia phòng hắn chuyền đến những tiếng kêu rên dâm dãng của nữ nhân, tiếng thở hồng hộc của nam nhân không ngừng. Những tiếng va chạm xác thịt vang lên văng vẳng chứng tỏ nam nhân kia đang tới hồi cuối, chỉ nghe một tiếng gầm vang lên, nữ nhân nào đó cũng rên lên một tiếng:

- Ah... Ưm ~

Hồng hộc vài tiếng hít thở nữ nhân phòng bên giọng nói nũng nịu:

- Ca ca thật giỏi, ghé lại đây ta tưởng cho ~

Đông Quân ngồi trên giường sắc mặt cổ quái. Mẹ nó, yếu như vậy? Chỉ vừa mới rên một hai tiếng, tên nam nhân kia đã thở hồng mà xuất tinh khí thì có chỗ nào mà giỏi? Đồ chó hoang, nói dối cũng thật là tài. Lại thêm cái từ "ca ca" kia nữa, nghe có vẻ như loạn luân a nhưng đây là kỹ viện... Cơ mà nghe thấy cũng rất là kích thích nha.

Lúc này ngoài cửa chuyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, có vẻ như là đang đi rón rén.

- Cộc Cộc Cộc

- Công tử đã nghỉ ngơi chưa?

Đông Quân nghe thấy vậy thì biết chuyện vui của mình sắp đến rồi, hắn giả vờ nhái giọng ngái ngủ nói:

- Vào đi, cửa không khóa.

Tiếng mở cửa vang lên, một nữ tử bước vào trong phòng. Hắn ngồi trên giường vừa định đứng dậy tiếp đón bằng những cái ôm nồng ấm thì nhất thời sững người lại, động tác nhấc chân cũng cứng lại.

- Không phải người công tử đang chờ lên không muốn tiếp đón ta sao?

Đông Quân khóe miệng giật giật trong lòng 10 vạn câu hỏi vì sao. Trước mắt hắn không phải là Lam Yên, mà là Hoàng sam nữ tử Lam Kiều, người đã đại khái câu chuyện ở đây cho hắn. Nhìn thấy nàng tay vân vê vạt áo nhất thời hắn không biết phải làm sao, khẽ e hèm một tiếng nở một nụ cười mời chào nàng:

- Ha ha, đâu có, đâu có mời ngồi.

Vẻ mặt hắn tươi cười nhưng trong lòng thầm cầu nguyện nữ tử này đừng phá hỏng chuyện tốt của mình.

- Làm phiền công tử rồi.

Vẻ mặt hắn nở nụ cười ôn hòa, giả trang một bộ tò mò không hiểu hỏi nữ tử:

- Không biết cô nương đến tìm ta có chuyện gì?

Nữ tử áo vàng nghe vậy thì khẽ cúi đầu lộ vẻ ngượng ngùng, tay vân vê nõn tóc trước ngực.

- Chiều nay,.. chiều nay cùng công tử tâm sự ta rất vui.

Đông Quân nghe nàng nói là tâm sự, lại không nhắc đến những người khác thì nhất thời hiểu ra vấn đề. Hắn cũng không phải kẻ ngu a, người ta đã tỏ ý rõ như vậy rồi còn không hiểu thì đập đầu vào bãi phân trâu chết quách đi cho xong. Hắn nhất thanh nhị sở tự nhiên nổi hứng trêu đùa.

- Ồ, ta cũng cảm thấy vui, nhưng không biết cô nương vui ở chỗ nào?

Hắn hỏi vậy khiến nàng nhất thời á khẩu, trong lòng thầm chửi "đầu đất, có ai như ngươi không? Người ta tỏ ý rõ rành rành thế rồi còn cố mà vặn hỏi". Nàng hậm hực trong lòng, miếng há mở hồi lâu mới quyết tâm tỏ lòng.

- Từ lần đầu tiên nhìn thấy công tử ta đã rất thích, hôm nay ta rất... rất sạch!

Hắn nào biết mình vừa hỏi câu ngu si đến cỡ nào, ép cho con gái mở miệng tỏ tình mặc dù gái này hơi... Tâm trạng của hắn hơi nâng nâng, dù gì cũng là lần đầu tiên được gười ta tỏ tình khiến tâm tình có chút dao động. Nghe qua câu chuyện của các nàng chưa biết thật phải ra sao, nhưng hắn đối với mấy nữ tử như nàng hắn vẫn cảm thông phần nào. Chần chừ hồi lâu không biết đáp sao cho phải,

Nàng nhìn vẻ mặt chần chừ của hắn thì giọng hơi gấp nói:

- Ta,.. ta chỉ mong một đêm cùng công tử rồi đường ai nấy đi. Tuyệt không dây dưa làm cản trở tương lai của công tử.

Đông Quân nhất thời bối rối, hắn chưa được trải nghiệm cảm giác tình yêu đôi nứa, đối với sự thẳng thắn của nàng làm hắn ngập ngừng:

- Cái này...

Nữ tử nghe vậy lộ rõ vẻ thất vọng thất vọng trên khuôn mặt, ánh mắt u oán rưng rưng như sắp khóc, nàng mở miệng, giọng nói như nghẹn lại trong cổ:

- Ta biết, ta chỉ là một kỹ nữ thấp hèn cả đời chỉ biết đứng từ xa ngắm nhìn công tử, nhưng ta chỉ... ta chỉ... hức.

Mẹ nó. Rồi, giờ thì hay rồi... Hắn sợ nhất là cái thể loại này, FA hai kiếp không một tí kinh nghiệm tình trường lại bị dính nước mắt nữ nhân có thể gây 100% bạo kích thì nhất thời luống cuồng giải thích:

- Không... ta không có ý đó.

Lam Kiều nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, xà thằng vào lòng hắn, đầu tiến lên, môi khẽ hé mở trong ánh mắt kinh ngạc của hắn thì đầu lưỡi nàng trực tiếp tiến công phá tan tấm phòng thủ mỏng manh chui tọt vào miệng hắn mà loạn công.

Hắn bây giờ một mặt ngạc nhiên, trong lòng thầm chửi mình bất cẩn bị tiểu yêu tinh lừa gạt. A, nói thì nói thế nhưng mà hắn chỉ mất 1 khắc ngây ngốc, trong miệng hai đầu lưỡi đã quần làm một đoàn như đôi rắn âu ấm nhau. Kinh tình kích thích, nàng ngồi trong bọc hắn đầu lưỡi thành thục mà liếm mút, Đông Quân cũng không chịu thua kém ra sức mà đáp lại.

- Chụt, chụt.

Những tiếng hôn môi vang lên chùn chụt hai người ra sức hút lấy nước miếng của đối phương không chút ghét bỏ. Lam Kiều thấy hắn đáp chả như vậy thì thầm vui trong lòng.

- Ưm ~.

Tiếng rên dâm dâm trong cổ họng như bản năng nghề nghiệp, nhưng không có vẻ câu dẫn hắn mà là sự thỏa mãn...

Đông Quân nghe thấy tiếng rên thì bế bổng nàng lên, hay một tay luồn eo, một tay đặt mở bờ mông to của nàng mà nắn bóp khiến nàng khẽ rên những tiếng hừ hừ trong cổ họng.

Đặt nàng lên giường, tay luồn qua cổ áo chễ xuống mà vạch ngực nàng ra, chỉ thấy bên trong là là nửa cặp bồng đào được che lấp bởi chiếc yếm, hắn rất bạo lực mà dựt đứt cái yếm ném sang một bên. Vật chắn loại bỏ, cặp bồng đào được giải khai lộ ra bầu vú sứa trắng to, bên trên điểm hai điểm hồng hơi chút thâm nhưng không kém phần diễm lệ. Hắn cúi xuống miệng ngậm một bầu nhũ phong đầu lưỡi như lươn đảo quanh nhũ hoa khiến nó căng cứng.

- Ưm ~ Ưm ~.

Lam Kiều khẽ rên vài tiếng kích tình trong cổ họng, hai tay ôm lấy đầu hắn mà vùi xuống ngực tròn. Đông Quân một tay giải khai thắt lưng một tay luồn xuống hạ bộ của nàng. Thắt lưng vừa được lới lỏng thì bàn tay hắn đã luồn qua cạp quần tìm đến hai cánh hoa của nàng. Ngón giữa và ngón áp út của hắn chụp lại tao thành chiêu Xuống Mương Mò Cua.

Lam Kiều chỉ cảm thấy huyệt động ẩm ướt, hai ngón thay hắn nhẹ nhàng tách mở huyệt động đang được hai cánh hoa khép chặt. Hai cánh hoa tách mở, chỉ thấy bên trong một dòng âm tinh truyền ra ướt cả bàn tay.

- Ọt.

Một tiếng bóng nước kêu lên Lam Kiều rên ưm một tiếng, bên dưới huyệt động hai ngón tay hắn không ngừng giựt giựt ma sát vào thành âm huyệt phát ra những tiếng nhóp nhép nhóp nhép.

- Ưm ~ Công tử ~

Đông Quân nghe bên tai tiếng rên động tình thì hai ngón tay ra sức vẫy động, ngón cái tìm đến hột le mà day day.

- Ưm...ah...Công tử ~ .

- Ah... Ahh... Ưm ~

Lam Kiều cứ mở miệng rên la không ngừng, trong đầu nàng cũng thâm kỳ quái, kinh qua không biết bao nhiêu đàn ông nhưng không người nào cho nàng cảm giác kích thích như hắn. Người hắn phả ra dương khí nóng hổi kèm theo mùi hương thoang thoảng kỳ quái khiến nàng như si như say.

Hắn tạm dừng động tác kích tình, nâng nàng dậy mà thoát hết quần áo. Lam Kiều hiểu truyện gì sắp diễn ra, hai mắt long lanh chờ đợi. Nhưng mà đúng ngay lúc này bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa truyền đến.

- Cộc cộc cộc

- Công tử đã nghỉ ngơi chưa?

Con mẹ nó, sao lại có chút quen quen...