Chương 8: Xuất sơn, phụ nhân kia đừng có lại đây a! ( PK )

Đêm rằm, mặt trăng tròn treo trên không trung ánh ra ánh sáng bàng bạc len lỏi qua những tán cây. Lúc này, trên một khoảng đất trống đang tụ tập một nhóm người mặc đồ đen bịt mặt đang vây quanh một nam tử áo trắng.

- Tiểu bạch kiểm để thanh kiếm với đồ vật giá trị lại gia gia tha cho ngươi một mạng.

Một tên bịt mặt mày rậm mắt to giọng nói oang oang khí thế hướng về phía nam tử áo trắng đang bị vây mà uy hiếp.

- Lão đại tên này nhìn cũng rất được nha.

Bên cạnh có một tên béo ục ịch đang liếm láp khóe miệng ánh mắt dâm đãng đánh giá thiếu niên áo trắng khiến cả người thiếu niên run rẩy.

- Phi, lão tam đừng làm ta buồn nôn, mỹ nữ bắt được thì người không chơi suốt ngày tìm mất tên tiểu bạch kiểm a.

Tên mập cũng chẳng phật lòng mắt nhìn nam tử áo trắng cả người run rẩy giọng nói dịu dàng khiến người nghe sởn gai ốc.

- Tiểu mỹ nhân, đừng sợ đừng sợ, có ta ở đây đảm bảo giao kiếm ra rồi phục vụ ta một đêm, nếu tốt ta sẽ thả ngươi đi.

Cả đám hơn chục tên cười lên ha hả khuyên nhủ nam tử áo trắng buông kiếm mà liếm mút cho tên béo...

- Đúng đúng, tam ca ta rất yêu thương tiểu bạch kiểm phục vụ tam ca tốt còn được ban thưởng đó ha ha.

- Tiểu bạch kiểm đừng chống cự, cúc hoa đau chút rồi sẽ lành thôi.

- Ha ha ha.

Cả đám ngươi một câu ta một câu toàn từ ngữ dâm loạn, dâm loạn đã đành đằng này lại là kiểu "đấu kiếm" a. Nam tử áo trắng bị tên béo nhìn đến cả người như bị kim đâm, cúc hoa hơi hơi thít chặt lại, bụng cứ sục sôi như muốn nôn mửa. Hắn cố đè nén cái bụng cồn cào rút thanh kiếm như thanh katana nhật, kiếm vừa rút ra như có hàn quang bắn ra bốn phía, ánh kiếm bóng loáng được ánh trăng chiếu rọi lập lòe không ngừng. Nam tử áo trắng xuất kiếm khỏi vỏ, động tác thành thục gầm lên một tiếng phẫn nộ:

- Mẹ nó, chó khôn không sủa bậy, có gan lại đây mà cắn lão tử.

Toàn trường có vẻ im lặng ánh mắt hồ nghi nhìn hắn, tên béo thấy vậy thì nước nhãi như muốn chảy ra nuốt một cái đánh ực quay qua nói với mấy tên xung quanh.

- Đúng kiểu ta thích a, mấy mỹ nhân như này trên giường rên sẽ rất khoái, không cần chia chiến lợi phẩm, chỉ cần mỹ nhân này là đủ rồi.

Đám tiểu đệ nghe vậy thì buồn nôn nhưng vẫn cố cười lên ha hả rút đao tạo thành thế vây áp sát đến.

- Xoẹt.

Một tiếng xé gió vang lên, nam tử áo trắng xoay người chém ra một đường kiếm khiến tên cướp sau lưng cổ họng đứt đoạn máu tươi phun ra trực tiếp lăn ra đất mà chết. Xung quanh mấy tên cướp thấy vậy cũng trả thương hại nhân cơ hội mà quét đến một đao.

- Keng, keng , keng.

Ba tiếng kim loại rơi trên mặt đất vang lên thanh thúy khiến ba tên đánh lén sợ đến ngây người, chưa kịp để chúng hồi thần thì một kiếm quét ngang mà đến.

- Phốc, phốc phốc

Chẳng biết nam tử áo trắng xuất kiếm như nào, chỉ thấy ba cái đầu từ từ lìa khỏi cổ, vết cắt nhẵn phẳng, khi rơi đầu ba tên vẫn trợn mắt như không hề hay biết. Ba cái xác cứng đờ đứng như trời trồng, trước người bọn hắn thanh đao đứt làm hai nửa, nếu cầm thước đo đạc từ chỗ đao bị đoạn thì khiến người ta giật mình, đây chỉ là một nhát chém...

Nét mặt của tên đại ca và tam cơ bỗng chốc cứng đờ, rồi chuyển sang phẫn nộ:

- Tên khốn, bắt được ngươi ta phải hành hạ ba ngày ba đêm, cho cúc hoa ngươi không đại tiện được.

Những tiếng leng keng không ngừng, thi thoàng lại chuyền ra tiếng hét thảm của một tên nào đó. Hai bên đánh đến thiên hôn địa ám, đánh hồi lâu vẫn chưa phân ra thắng bại. Hai tên cầm đầu cũng sợ đến ngây người, ngạc nhiên không thôi, bọn hắn là người tu tiên, cảnh giới cũng là luyện khí cửu tầng, và Trúc cơ sơ kì, ấy vậy mà tên trước mắt này trên người không có dao độc linh khí, ngay cả kiếm khí của luyện khí kỳ cũng không có phát ra. Chắc chắn chỉ là cảnh giới luyện thể vận dụng nội lực ở đan điền...

Tên đại ca chém ra một đao ngăn chặn lưỡi kiếm kề sát cổ tên béo quát lớn:

- Mau dùng kiếm khí cản hắn để ta xuất bùa.

Tên béo nghe vậy thì lùi về sau vài bước thuận thế quét ra một đường, chỉ thấy ánh đao lưu động không khí xung quanh đao như bị xé rách, thế đao vừa đi hết chỉ thấy xoẹt một tiếng nhỏ đầu đao như bắn ra ánh sáng lờ mờ, ánh sáng vòng cung sắc bén vô cùng.

Nam tử áo trắng thấy vậy tâm không hề loạn thanh katana vừa bức lui đao của tên lão đại thì hơi lùi lại một bước tay phải cầm chuôi bổ xuống một kiếm. không có tiếng động phát ra, chỉ thấy đao khí va chạm với lưỡi kiếm thì trực tiếp bị tách làm hai luồng, xảo diệu bay qua hai bên nhẹ nhàng cắt xuống vài sợi tóc đang tung bay trong gió. Tên sững người trợn to hai mắt một vẻ không thể tin nổi.

- Tam đệ cẩn thận.

Tên béo nghe được tiếng hét thì chợt tỉnh nhưng hắn đã chậm, chẳng biết từ lúc nào tên nam tử áo trắng kia đã cách hắn hơn mét, lưỡi kiếm bóng loáng lóe lên. Không hề đau đớn như tưởng tượng, chỉ thấy yết hầu hắn khẽ tách mở, một làn máu tươi phun ra, cảm thấy bụng như mát lạnh tên béo thò tay xuống sờ được một đống lòng, gan, phèo, phổi pha thêm chút máu...

- Uỵch

Tên béo vô lực ngã trên mặt đất, trước khi chết hắn vẫn không rõ tên thanh niên này xuất kiếm lúc nào. Nam tử áo trắng vẩy một đường kiếm khiến vài giọt máu văng trên mặt đất, lưỡi kiếm chỉ còn vương lại chút máu. Hắn cau mày khẽ hừ một tiếng bực bội.

- Vẫn làm bẩn kiếm...

Liếc mắt thấy tên đại ca kia ánh mắt vằn lên tơ máu, hai tay hắn chắp lại ngón trỏ và ngón giữa hai tay áp lại với nhau, miệng điên cuồng niệm cái gì đó.

Tấm linh phù có đồ hình, ký tự kì quái lơ lửng trên không trung theo từng nhịp niệm chú mà lúc sáng lúc tối. Nam tử áo trắng thấy vậy chân khẽ nhún phi lên không trung, không cần thế kiếm chỉ hời hợt chém ra một nhát. Tấm linh phù lơ lửng trên không trung bỗng tách làm hai nửa, hai mảnh phù có một vết cắn sắc lẹm.

Linh phù bị hủy, tên đđại ca bị linh lực phản phệ phun ra một búng máu, cả người thoát lực quỳ trên mặt đấy. Miếng hắn hơi hé định xin tha thứ thì một ánh kiếm đã bao phủ tầm mắt khiến hắn vĩnh viễn chìm vào đêm tối...

Nam tử áo trắng liếc mắt thấy một tên chiến đấu bị hắn chém cụt một chân, giờ này hắn đang ra sức mà bò về nơi xa xa gần chục trượng để lại một vệt máu dài trên đất. Hắn thuận chân đá một thanh đao trên đất, thanh đao như đạn vun vút lao về phía tên cướp.

- Hự.

Một tiếng rên trầm trong cổ họng tên kia khí tức đoạn tuyệt. Nam tử lục lọi một hồi chỉ thấy được vài mẩu bạc vụn và một giới chỉ thì không khỏi bực bội lẩm bẩm.

- Mẹ nó, đi cướp thì cũng phải mang ít tiền chứ, nhỡ mưa thì tiền đâu thuê nhà nghỉ mà trú...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Dòng người tấp lập ra ra vào vào trước cửa tòa thành, lúc này trong hàng người vào thành có một thanh niên vận một bộ trường sam màu trắng, mái tóc xanh lam buông xõa quái dị, hắn ngước mắt nhìn tấm biển đề 3 chữ"Thạch Thanh Thành". Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ khiến thanh niên khiến hắn hơi khó chịu, tay sờ sờ mặt không biết trên mặt dính cái gì. Thi thoảng có vài tiểu thư ăn mặc sang trọng đi qua nén liếc mắt lúc hắn nhìn lại thì nhếch lên nụ cười ngại ngùng quay đầu đi. Điều này khiến thanh niên sắc mặt cổ quái trong lòng thầm nghĩ " mẹ nó không phải vừa nhìn đã yêu chứ, ta không thần như vậy a".

Đây là Đông Quân tối qua do lạc đường lên không thể vào thành, sau đó gặp đám cướp đường, tiện tay đồ sát. Sáng nay trời vừa mở mắt hắn đã xếp hàng để vào thành.

Khi ra khỏi bồn dược sự phụ Thông Huyền Đạo Nhân của hắn bắt hắn luyện công pháp và tâm pháp của bộ " Bách Hoại Bách Luyện Duy Ngã Độc Tôn". Sau năm lăm miệt mài luyện tập bị sư phụ đuổi xuống núi lịch lãm, còn lão thì kêu đi tìm dược tài tụ lại linh căn cho hắn, còn kêu tên một loạt dược tài có thể giúp hắn tụ lại linh căn để hắn chú ý.

Năm lăm rèn luyện khổ sở, tuy lão kêu bước đầu luyện thể của ccông pháp là khó nhất nhưng hắn lại cảm thấy chẳng kém chút nào. Nhất là lúc luyện công phải ép dây chằng chân, lúc đấy ôi dồi ôi nó phải gọi là đau không tưởng được, khiến hắn mấy ngày không thể xuống giường. Mặc dù thân thể hắn được đúc lại nhưng dược lực khi đúc lại thân thể cũng không có tác dụng dãn dây chằng a.

Nhớ tới cảnh lão sư phụ ác ôn khiến hắn không khỏi rùng mình một cái, ai đời đệ tử vừa luyện võ đã bắt nào thì hổ, báo, thú dữ, sau đó độ khó tăng thêm lão bắt yêu thú có tu vi. Thi thoảng lại đem hắn vứt vào cái sơn trại, bị một mớ sơn tặc vây công, có tên còn tu vi kết đan cảnh, nguyên anh kỳ, có lúc thì vứt hắn vào hang ổ của yêu thú nhất là con Tam Nhãn Chu Ma tu vi đến nguyên anh hậu kỳ cảnh giới.

Mặc dù thân thể mạnh mẽ nhưng chênh lệch cảnh giới vẫn là chênh lệch cảnh giới a. Mấy tên lên kết đan thì ngự kiếm phi hành cứ lơ lừng ở không trung mà đánh hắn khiến hắn bất lực chịu đòn, yêu thú con thì phun tơ con thì phun thủy, hắn bay thì không bay được chỉ có thể làm bia cho người ta đánh.Một lần vất vả đả bại tên thủ lĩnh sơn tặc kết đan trung kỳ, hắn năn nỉ lão sau đó lão kiếm cho hắn bộ khinh công cao cấp của phàm nhân: Lăng Không Phi Độn thì hoàn cảnh của hắn mới khá lên được.

Cơ mà được cái lão già này được cái rất hào phóng, lão còn cho hắn cái nhuyễn tiên trói hắn lúc ngâm dược, gì mà kêu đan lại từ cổ trùng Kim Tằm Mẫu vạn hỏa không thiêu được nhưng hắn cảm giác dùng nhuyễn tiên rất là không hợp với nam nhân, cơ mà đồ tốt đến tay ngu gì không lấy. Sau đó hắn vẽ ra bản mẫu katana Nhật nài nỉ lão mãi lão mới chấp nhận rèn cho hắn.

Khi nhắc tới quá trình luyện kiếm lão còn than dài thở ngắn, gì mà luyện chế từ Hồn Nguyên Thạch ở Âm Minh chi địa hấp thụ linh hồn chi lực, linh khí thiên địa mất vạn năm mới thành hình. Lão còn kể khổ phải dùng Tịnh Liên Nghiệp Hỏa để luyện hóa Hồn Thạch, đúc bảy bảy bốn chín ngày mới thành hình khiến lão phải tĩnh dưỡng cả nửa tháng. Lão còn nói kiếm này dù không vận dụng linh lực nhưng uy lực cũng rất mạnh phải biết kiềm chế, nếu không chẳng may quá tay sẽ khiến kiếm mất kiểm soát. Điều hắn vui mừng nhất là nó được làm từ Hồn Nguyên Thạch khiến kiếm có thể chém được cả hồn thể, nguyên thần, làm hắn cũng bớt lo tên tu tiên nào đó nguyên thần xuất khiếu chạy trốn. Tất cả những thứ này khiến hắn rất là cảm tạ cái lão "ác ôn" sư phụ này...

Lúc xuất sơn nhận được kiếm hắn mừng như kẻ điên nhìn ngắm không buông,chuôi kiếm xanh lam, kiếm hình hơi cong, thân kiếm dày chỉ bằng đầu móng tay, lưỡi kiếm sắc như dao cạo, tính cả chuôi thì dài khoảng 2 xích, 5 thốn ( 1 xích = 37cm, 1 thốn= 3.3....cm. ). Hắn vừa nhìn thấy kiếm thì đã nghĩ đến cái tên Thu Thủy rồi tự nghĩ ra 2 câu: Kiếm xuất vô ảnh, Thu Thủy gợn sóng.(ta tự nghĩ nha, cảm giác nó rất ngầu a)

Trong thành một mảnh phồn hoa, người mua người bán tấp lập, hắn như nhà quê mới lên thành phố hết nhìn đông tới nhìn tây> Cuối cùng hắn cũng thoát ra khỏi sự gò bó, sống đúng nghĩa một kẻ xuyên không, khóe miệng hắn cứ cười ngây ngô không biết trong đầu đang ảo tưởng cái gì. Cứ lang thang ngắm ngược ngắm xuôi chẳng biết lúc nào hắn đã đi đến giữa tòa thành.

Bên tai truyền đến tiếng hô to gọi nhỏ, hắn tò mò đi đến xem. Đập vào mắt hắn là một biệt việt 3 lầu to lớn, bên trên đứng đầy nữ nhân đang vẫy vẫy tay xuống bên dưới miệng nhỏ mời chào những tiếng dâm đãng. Đông Quân nhìn cái biển" Nghênh Xuân Lâu" treo trên tầng hai thì trợn mắt há mồm. Chỉ nhìn biển thôi đã đoán ra đây là ngành giải trí gì rồi lại còn trên lầu dưới lầu nữ nhân mời chào nam nhân đi vào tấp lập.

- Mẹ nó, đây mới đúng là cuộc sống xuyên không a.

Khóe miệng hắn nộ lên nụ cười dâm đãng, đây là ước mơ của bao người a, xuyên không rồi vào kỹ việt chơi gái a, nghĩ đến cảm giác kích thích hơn mấy em shiper thiendia... Cứ ngước mắt lên nhìn tấm bảng treo trong đầu hiện ra hai chữ kỹ viện,... à không thô tục quá là xuân lâu là xuân lâu. Hắn mơ mơ màng màng ảo tưởng mà đứng đó, bỗng chóp mũi có hương thơm hơi nồng nhưng không hề khó chịu, không cần nghĩ cũng biết là của phụ nhân thành thục, vì phụ nhân thành thục thường rất là "đậm đà" a.

- Công tử ~ , sao cứ ngây ngốc ở ngoài làm gì, vào trong để các mỹ nhân phục vụ người ư .

Giọng nói phụ nữ trưởng thành nũng nịu truyền vào trong tai hắn, bên tay bị người nắm chuyền đến cảm giác êm êm khó tả. hắn liếc hắn nhìn đôi tay nhỏ đang ôm cánh tay hắn, ngực ép vào cánh tay khiến cho nó mơ hồ biến dạng. Nàng này khoác một bộ áo hồng, cổ áo khoét sâu để lộ ra một cái khe sâu hun hút giữa hai bồng đào căng mọng nước, chỉ vừa nhìn thôi khiến hắn cả người bốc lên tà hỏa.

Hơn 6 năm, là hơn 6 năm hắn chưa có thấy mùi phụ nữ a. Bên dưới nén nhịn đã lâu nhất thời dục dịch khiến hắn bạo gan vòng tay qua ôm nàng vào lòng, tay còn lại đang rảnh luồn ra sau lưng trực tiếp bóp lấy mông to khiến phụ nhân khẽ rên một tiếng.

- Ưm ~ , công tử thật xấu nha.

Nói rồi ngực nàng càng ra sức ép tới khiến bầu ngực mọng nước cơ hồ muốn bạo nổ. Ánh mắt Đông Quân chằm chằm nhìn vào bồng đào biến dạng. Khóe miệng hắn nụ cười dâm đãng càng đậm chuyển mắt từ cặp bồng đào lên khuôn mặt nàng thì nhất thời thần sắc của hắn cứng đờ, bên dưới dương căn đang rục rịch muốn ngóc đầu thì rụt lại một đoạn. Hắn đẩy nàng ra khỏi hay chân như nhũn ra ngã ngồi ra đất, ra sức lùi về đằng sau người run cầm cập.

- Công tử ~, người chỗ nào không khỏe sao, cần thiếp kiểm tra giúp không ~ .

Phụ nhân thấy hắn phản ứng mãnh liệt thì nũng nịu nhích lại gần hắn mà dò hỏi.

- Ah, tránh xa ta ra, xa ta ra...

Nàng nhất thời cứng đờ cả người trong đầu muôn vàn câu hỏi vì sao. Bốn phía thấy hắn một bộ run sợ thì nhất thời cười phá lên ha ha, tưởng hắn là công tử mọt sách nào đi lạc đến đây bị phụ nhân kia trọc cho phát sợ. Mọi người nào biết phụ nhân vừa bị hắn bóp khiến mông hằn lên cả vết máu...

- Công tử ~ .

Phụ nhân nhất thời luống cuống, nhìn hắn mồ hôi đầm đìa cả người tưởng hắn phát bệnh thì định tiếng đến lau mồ hôi cho hắn mà dỗ dành. Nào ngờ Đông Quân la lên oai oái tay khua khua loạn xạ ra sức đuổi nàng.

- Đừng lại đây, phụ nhân kia đừng có lại đây a!

Nói xong câu cuối hắn hét nên một tiếng trực tiếp lăn ra đất mà bất tỉnh... Nhất thời tiếng cười truyền lên ha hả,.

- ah Chương ma ma làm gì mà để tiểu bạch kiểm đó sợ đến ngất đi vậy ah...

- Chắc do nàng kết tên tiểu tử này không kìm lòng được mà định ân ái ở đây khiến hắn sợ ngất ha ha.

Phụ nhân được mọi người gọi là Trương ma ma, dù làm kỹ nữ từ khi mới đầu xuân xanh nhưng nghe được mọi người trêu ghẹo nhất thời mặt có chút đỏ lên không biết là biểu hiện nghề hiệp hay gì, bây giờ trên trán chảy ra một vệt hắc tuyến, tên tiểu bạch kiểm kia chả hiểu ra sao vừa thấy nàng đã la hoảng rồi ngất cái này đối với phụ nữ mà nói là rất nhiều ý vị a.

- Ta đã xấu thế rồi sao...

Chương ma ma mai tay bụm mặt một mảnh thất lạc mà lẩm bẩm suy nghĩ. Lúc này chẳng biết đến từ đầu một tên nam tử cao to tay thò xuống mông nàng bóp mạnh một cái giọng nói oang oang:

- Trương ma ma vẫn rất trẻ nha, nếu phục vụ ta một đêm thì sẽ càng tươi tắn hơn nữa.

Nói rồi bàn tay lại dùng sức nắn bóp khiến phụ nhân khẽ ưm ưm dâm đãng, ánh mắt thất lạc nhất thời chuyển thành long lanh giọng nói trách cứ:

- Ưm,.. Uy Vũ ca thật là đáng ghét ~ , nếu thấy người ta trẻ sao còn gọi là ma ma, thôi thôi mau lên trên tìm cô nương đừng để các nàng chờ đợi.

Nam tử trung niên nghe vậy thì cười lên ha hả sải bước đi lên trên lầu. Trương ma ma ở lại sai người khiêng tên công tử ngất trên đất này lên trong phòng lòng thầm tính toán "cái tên này nhìn dáng vẻ cũng không thiếu tiền đi, mà nếu thiếu thì bắt hắn lại phục vụ cho đám thích thụ cũng được, gương mặt hắn nhìn cũng rất soái nha".