Chương 7: Duy Ngã Độc Tôn Công!

- AAAAA

Vừa bị thả vào bồn tắm hắn đã cảm giác được mỗi tấc da tấc thịt đều đau đớn như bị lăng trì xử tử.

- Xèo xèo.

Hắn như đùi gà tẩm chiên, vừa vào trong chảo mỡ đã phát ra tiếng xèo xèo vui tai, nhưng "chiên" sống một người thì thật sự là đáng sợ...

- Sư... ọc ọc

Vừa mở miệng tính hô lão sư cứu mạng thì một ngụm nước nuốt một ngụm nước to. Cái dung dịch xanh lè đủ mùi kia vừa vào trong miệng đã thiêu đốt khoang miệng khiến hắn như uống phải một ngụm axit, đi đến đâu đốt cháy đến đó. Dung dịch bốc đủ loại mùi đứng ngoài ngửi thì thậy gay mũi buồn nôn, nhưng hắn chẳng hề cảm giác được vì cơn đau đã xé vào tâm trí.

- Đây là sự lựa chọn của ngươi, ngươi cố gắng chịu đựng ta tin ngươi sẽ thành công với lựa chọn của mình.

Đông Quân đau đớn nhưng vẫn còn nhận thức, nghe được sư phụ nói vậy hắn định há mồm nói cái gì đó thì lại một ngụm nước chui vào miệng khiến lưỡi như bị hòa tan ú ớ không nói lên lời. Trong đầu hắn thầm chửi cha chửi mẹ lão sư phụ khốn nạn, cái mẹ gì mà sự lựa chọn của ta, ta chỉ chấp nhận luyện công pháp chứ nào biết sẽ bị "chiên" thế này, lão già ngươi thử chui vào đây xem như thế nào.

Thầm rủa lão sư phụ của mình trong đầu thì cơn đau toàn thân truyền đến mỗi lần kêu lên là một ngụm nước chui vào trong miệng khiến hắn chỉ dám khép chặt miệng ú ớ trong cổ họng. Đang lúc thần trí mơ hồ thì từ bụng cái vật đang căng phồng được lão sư phụ nhét cho kia càng phát ra nhiệt lực. Trên mặt hắn bị dung dịch ăn mòn rất nhanh lại tái tạo da non, nhưng hắn nào có nhận biết được. Chỉ nằm trong bồn tắm rên rỉ không ngừng.

Lão giả thấy da non mọc ra rất nhanh bị dung dịch ăn mòn, rồi lại tái tạo, cứ lập đi lạp lại như vậy. Nhìn hồi lâu lão mới thầm thở hắt ra một hơi, bàn tay đang nắm chặt hơi thả lỏng ra một chút, nhưng vẻ mặt vẫn là thập phần lo lắng, lão lo lắng nếu như hắn không chịu được mà lăn ra chết thì mình thật sự là thân mang trọng tội thiên địa. Nếu ả Mị Hoa kia phá đi linh căn là tội ngũ mã phanh thây, thì với lão, biết được hắn có thể cứu chữa linh căn mà lại dồn hắn vào chỗ chết thì chắc bị thiên địa lăng trì xử tử a.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng vì hắn có ngũ hành linh căn đều phẩm chất tốt, lại có hai hệ cực phẩm, nếu với người khác thì sẽ ganh ghét cực độ, nhưng đối với những lão sư có tâm cả đời chỉ muốn nhập đạo thì sẽ yêu thương hết mình dành mọi tâm tư.

- Cố gắng chịu đựng, vi sư tin tưởng ở ngươi.

Để lại một câu cụt ngủn khiến Đông Quân trợn to hai mắt, ánh mắt như muốn nói "con mẹ nó ngươi đùa ta?". Nhưng chưa kịp để hắn dùng ánh mắt ra hiệu thì một cái nắp thùng bay đến ngăn lắp úp vào bồn tắm bịt kín không một khẽ hở. Bên trong chỉ nghe thấy tiếng a a vọng lại như người ta hét vào vại nước vậy, tiếng rên thật rợn người...

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ánh sáng le lói dần dần bao trùm gương mặt bị ăn mòn dữ tợn của một người. Chỉ thấy người trong bồn tắm kia gian nan hé một mắt, cổ họng ú ở chẳng nói được một câu. Người bên ngoài cũng không dài dòng với hắn, thấy nước trong thùng chỉ ngập đến ngực hắn thì đổ thêm một đống nước xanh lét vào. Sau lại mang ra nào thì rắn độc nào thì bò cạp, thiềm thử,...

Người trong thùng nhìn thấy dòng nước xanh két dần dần ngập đến cổ, đến mũi rồi lại thấy nọc độc rắn rết được ép ra thì vô lực khép lại con ngươi như nhận mệnh. Lão giả ép chất độc đủ loại côn trùng, dị thú vào bồn, túm tóc hắn lên cậy miệng nhét cho hắn cục gì như kem màu vàng nhạt rồi lại thả hắn, đậy nắp quay người ra ngoài.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một Tuần Sau:

- Sư phụ giết ta đi, xin người giết ta đi.

Đông Quân trong bồn tắm nhìn dòng nước xanh lét lại đổ vào thì mở miệng yếu ớt cầu xin. Lão giả thấy hắn còn sức mở miệng nói thì miệng ngoác đến mang tai tâm tình rất ư là vui vẻ nhưng lại khiến cho Đông Quân cảm giác như một tôn ma thần khiến cả người hắn run rẩy sợ hãi.

Hai Tuần Sau:

- Sư Phụ,...

Hắn vừa trong mơ hồ tỉnh lại chưa kịp mở miệng nói gì thì đã ùm một cái, một dòng nước xanh hất thẳng vào mặt miệng đang mở trực tiếp bị tạt cho ngụm một búng nước.

Một Tháng Sau:

- Mẹ nó lão già biến thái, ngày ngày ngươi hành hạ ta sướng lắm hả sao không giết ta luôn đi.

BỐP một tiếng, Thông Huyền lão giả lăng không trực tiếp cho hắn một bạt tai rõ đau rồi lão lại làm công việc như mọi ngày kiếm đủ loại độc thả vào rồi lạnh lùng bỏ đi. Chỉ nghe văng vẳng trong bồn tắm kia tiếng kêu la chửi rủa không ngừng...

Một năm sau:

- Sư phụ, người tốt a.

Nắp thùng vừa hé mở, Đông Quân mở miệng tươi cười chào hỏi lão sư của mình.

- Ồ, đến đến đến, tưới cho kĩ một chútt.

- Ahh, thật thoải mái, đúng rồi đúng rồi, sau gáy một chút, ừ ừ lưng một chút.

Chỉ thấy hắn nằm trong thùng ngả lưng tựa vào thành bồn tắm cả người thư thái, mở miệng sai khiến lão sư phụ đang cầm một thùng nước xanh lét tưới tắm khắp cả người cho mình một bộ như được mỹ nhân mát xa vậy.

- Ầm.

Một tiếng vang lên, lão giả cầm thùng trực tiếp nện vào đầu hắn vỡ làm vỡ tan tành.

- Sư phụ người làm sao??

Đông Quân mở to đôi mắt một vẻ ngạc nhiên nhìn lão giả vẻ mặt không hiểu.

- Đến đến, con lam xà hôm nọ độc thật thoải mái, ừm còn con thiềm thử nâu nâu nữa người cho ta một ít.

Hắn như kẻ nghiện thiếu thuốc, một vẻ mặt thèm thuồng nhìn lão giả.

- Hừ, cút ra ngoài cho ta.

Thông Huyền lão giả nói xong tức khí phất tay thu lại sợi dây đang trói hắn vẻ mặt tối sầm phủi mông quay ra ngoài.

- Uy uy, hôm nay ta còn chưa "tắm" xong mà sư phụ.

Hắn một mặt không hiểu nhìn bóng lưng của sư phụ. Đúng, đây là Đông Quân, hơn một năm trước hắn được lão giả dùng bách độc, bách dược cả ngày gột rửa thân thể, mấy tháng đầu đau muốn chết đi sống lại cơ hồ lúc nào cũng trong tình trạng bất tỉnh nhân sự lúc nào tỉnh táo đôi chút thì mở miệng xin giết mình đi, bởi vì thật sự cơn đau đó khó có thể tả được. Toàn thân hắn toàn là dung dịch như axit cả ngày ăn mòn cơ thể, rồi lại được dược lực hỗ trợ hồi phục, đặc biệt là cái đồ vật màu vàng óng như kem kia mỗi lần nuốt xuống là sinh cơ bừng bừng, da thịt bị ăn mòn rồi lại tái tạo cứ tuần hoàn không ngừng.

Thời gian đó thật sự là hơn cả địa ngục, thử nghĩ ngâm mình trong axit mà lại được dược lực tuần hoàn tái tạo kẻ nào trải qua không chết thì cũng thành điên. Không biết có phải hắn xuyên không qua lên tinh thần cường đại hơn người thường hay không. Cứ mỗi lần đau đớn cảm tưởng như sắp chết đến nơi rồi thì trong minh minh lại lóe lên vệt sáng khiến hắn kiên trì qua tháng ngày thống khổ.

Cứ chậm rãi như vậy trôi qua trong mơ màng, dần dần hắn thích nghi với đau đớn. Từ kêu gào thảm thiết, đau đến mơ hồ không rõ rồi đến đau nhưng vẫn nhẫn nhịn được để bây giờ đạt được bước này. Chậu nước vừa nãy vẫn là cái dung dịch hơn một năm trước đó nhưng hắn giờ này cảm giác được dội thứ đó vào thật thư thái, cả người như tắm gió xuân thêm cả các loại độc trùng mỗi lần cho thêm vào như là được mỹ nữ bao quanh dùng lưỡi mát xa toàn thân vậy, thật sự là đủ biến thái a.

Hắn mang một vẻ mặt luyến tiếng rời khỏi bồn tắm mà hơn một năm nay chưa từng đi ra, mặc dù có đau đớn, có buồn chán, nhưng hắn dường như nghiện cái cảm giác được gột rửa thân thể...(nghe nó cứ biến thái). Bước chân ra ngoài cửa, thấy trên bàn đá dưới tán cổ thụ một lão giả đang ngồi trên bàn đá, tay vuốt chòm râu trắng nhàn nhàn thưởng trà.

- Sư phụ, người thật biết hưởng thụ a.

Lão giả nghe thấy giọng nói của hắn thì cả người như nồng lộn lên, đứng dậy chỉ tay vào hắn mà chửi tục.

- Con mẹ nhà người, nghiệt đồ, phá gia chi tử, ngươi biết ngươi ngốn bay cả gia tài ngàn năm qua của ta rồi không?

Bàn tay lão run run, nói xong câu đó cả người như vô lực ngồi bệt trên ghế vẻ mặt tiếc hận. Lấy gia tài ngàn năm hỗ trợ tên tiểu tử này tu luyện đổi lại cái sự cợt nhả của hắn... Lão cảm giác như mình làm một việc thật là sai trái.

- Đấy là người tự làm tự chịu, ta lúc đó cũng bị lão nhân già người hố a.

Thấy vẻ mặt vô hồn của lão hắn thầm hô đáng đời nhưng mà trong tâm hắn cũng biết được, đây là thế giới tu tiên. Mặc dù không biết cảnh giới của lão sư phụ nhưng thấy lão đằng không giá vũ, phất tay thành mây chuyển tay thành mưa thì hắn đoán hẳn không kém đi. Lão bắt hắn ngâm nước thuốc hơn năm, ngày nào cũng độc dược, độc trùng lại thêm mớ đan dược, linh dược phụ trợ đặc biệt là cái thứ màu vàng giống kem có sức tái tạo làm người chết đi sống lại kia. Chỉ nghĩ thôi cũng là cả một gia tài a. Mà cái dung dịch xanh nét nghe lão nói là vạn độc, vạn dược cùng hòa chung. Lại thêm mấy độc trùng dược lực mạnh: Thanh Lam độc xà, Tam Vĩ Ngô Công, Thất Thiềm Thử,... kỳ trùng cổ độc đó cái nào một ngụm cũng độc chết ngàn người làm sao có thể là rau cái trắng được... Còn cái "kem" kia nghe lão nói là cái gì mà Sinh Cơ Tuyền lấy ra từ Sinh Cơ Chi Tuyền 3 ngàn năm thiên địa mới đản sinh bằng một gáo nước nhỏ, phải dùng băng tằm cực bắc ngày đêm nhả khí mới thành "cục vàng" đó.

Mặc dù chưa gặp người tu tiên khác nhưng hắn ước đoán được mỗi thứ lão xuất cho mình cũng đáng giá cả gia tài với người tu tiên khác... Mang theo một lòng cảm ơn, hắn ở một vẻ mặt tươi cười lấy lòng định xoa bóp vai nịnh nọt lão giả. Còn chưa kịp nhấc tay thì lão đã nâng cước đạp cho hắn một cái bay lại trong nhà, trên ngực hằn lên dấu chân sâu, khóe miệng rỉ ra tia máu...

- Nghiệt súc còn không mặc quần áo vào.

Nói rồi lấy một bộ trường sam trắng vứt bên người hắn. Đông Quân vẻ mặt hơi cứng lại... Mẹ nó hơn một năm ngâm trong thùng nước quần áo bị dược lực đốt cháy từ bao giờ...lại thêm lâu ngày chỉ đối mặt với lão già thì chẳng còn ai lên cũng quên béng mất,... Ngượng ngùng mặc vào quần áo lúc đi ra thì lão giả vứt cho hắn một quyển sách ố vàng. Chỉ thấy trên đó viết hai hàng chữ "Bách Hoại Bách Luyện - Duy Ngã Độc Tôn" khiến hắn trợn mắt há mồm mà chửi tục:

- Mẹ nó Trường Xuân Công?

- Ồ tiểu tử người cũng biết?

Lão giả tỏ vẻ ngạc nhiên đánh giá lại hắn vài lần. Đông Quân ngây người chốc lát mới định hình lại là " Bách Luyện Bách Hoại" chứ không phải " Bát Hoang Lục Hơp Duy Ngã Độc Tôn" của Kim gia gia mới thở phào một hơi. Hắn thật sợ mẹ nó nếu là Bát Hoang Lục Hợp thì lão Kim Dung kia là thần tiên hạ phàm viết tiểu thuyết rồi.

- Nói nó là Trường Xuân Công cũng không sai, môn võ công này lúc đầu lấy độc hoại thân, rồi sau đó lấy bách dược đúc lại thân thể cứ thế tuần hoàn cho đến khi da thịt mới hấp thu dược lực sinh ra thích nghi mới thôi. Ngươi bây giờ cũng có thể gọi là bách độc bất xâm, kim cương bất hoại.

Lão giả thấy hắn tỏ vẻ khó hiểu thì nhàn nhàn giải thích.

- Thần như vậy?

Xoa xoa ngực bị lão giả đạp kia hắn cũng tin tưởng một chút, dù sao trước kia lão đánh hắn đau đến kêu cha gọi mẹ phải lấy cả dược liệu bôi vào mới khỏi mà bây giờ một cước lão đạp bay ra vài trượng mà chỉ thấy hơi tê tê.

- Đúc lại thân thể cũng chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo là tu luyện công pháp và tâm pháp. Công pháp là quyền cước, tâm pháp là cách vận chuyển kỳ kinh bát mạch, tụ khí đan điền, tích chữ chân khí.

Đông Quân nghe lão giải thích sắc mặt cổ quái:

- Sư phụ, nghe sao cảm giác như công pháp giang hồ của phàm nhân vậy.

Thông Huyền lão giả ánh mắt lấp lóe ừ ừ một tiếng đáp:

- Cũng có thể coi như nó là công pháp phàm nhân, nó ít người tu luyện là vì : phàm nhân mấy ai có thể chịu được bước đầu của công pháp? Mà người tu tiên cũng mấy ai chịu nổi độc dược quanh năm ăn mòn rồi lại tái tạo, vượt qua được thì cũng bị đau đớn phát điên a. Mà những đại năng đạo pháp thông huyền thì mấy ai dám phê tu vi mà lập lại căn cơ?

Đông Quân nghe như vậy thì nộ vẻ bừng tỉnh, phàm nhân mà luyện thì chắc vừa vào đã bị đốt đến còn bộ xương lấy đâu ra thời gian đúc lại thân thể, còn tu tiên cảnh giới thấp luyện thì có khi trong thống khổ đau đớn đạo tâm vỡ vụn mà tẩu hỏa nhập ma. Còn các đại năng di sơn đào hải đang đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh có kẻ điên mới phế căn cơ tu luyện loại công pháp mà không biết có thành công hay không này. Đang miên man suy nghĩ thì sắc mặt hắn lại cổ quái:

- Sư phụ người nói thật khôi hài, công pháp phàm nhân thì các đại năng hứng thú đâu mà quan tâm??

Lão giả cười lên ha hả.

- Nó là công pháp phàm nhân cũng là công pháp thánh nhân.

Không để ý biểu cảm trợn to hai mắt không tin của hắn, lão lại nói tiếp:

- Cái hay của công pháp là nó có thể thăng cấp, cái khó của nó là phá rồi tạo của thân thể, bước đầu này ngàn người dùng thì ngàn người thất bại. Có người thì chết do đau đớn, không đủ dược lực, đạo tâm bất ổn,...

Mẹ nó, lão đùa ta? Ngàn người ngàn người chết, thế mà lão lại bắt ta lấy thân thử độc. Nhớ lại lúc đầu bị nhốt trong bồn tắm hai chân hắn như nhũn ra thầm chửi 18 đời tổ tông nhà sư phụ.

Thấy vẻ mặt hậm hực của hắn lão cười lên khoái chí:

- Không phải ngươi vẫn sống đó sao.

Nói xong liếc liếc bên dưới hạ bộ của hắn.

Đông Quân cảm giác hạ bộ bị lão sư nhìn thì toàn thân nổi da gà, lông tơ dựng đứng dương căn rụt rụt lại mấy cái. Cảm nhận dương căn hoạt động hắn mới được an ủi phần nào, dù gì thì dương căn bị phế rồi lại hồi sinh khiến hắn ảo tưởng abc xyz không ngừng.

Tiếp đó nghe sư phụ nói trước đến nay chỉ có một người tu thành được tầng thứ nhất là người sáng tạo ra công pháp là Độc Cô Đại Đế thêm hắn là cái thứ hai thì không khỏi cả người mồ hôi đầm đìa. Nhưng nghe lão kể Độc Cô Đại Đế lấy sức một người tàn sát các lộ chư thiên đánh cho một mảnh đại lục tan hoang ngàn năm không người có thể ở thì hắn cảm giác kích thích không thôi, tự ảo tưởng mình là Độc Cô Đại Đế dẹp loạn các lộ mỹ nhân... à nhầm nhầm, dẹp loạn các lộ chư thiên đánh cho nó quỳ xuống xin tha, chỉ nghĩ thôi mà cảm giác mong đợi.

Tư tưởng hắn chỉ vừa mới bay cao thì đã bị sư phụ tạt một gáo nước lạnh ngắt cả người:"aiz Chỉ tiếc ngươi linh căn bây giờ bị phế, sợ là không thể tu tiên". Hắn nghe xong thì khóc rống lên quỳ xuống chân sư phụ mà năn nỉ không ngừng. Sau đó sư phụ kêu có cách nhưng rất khó người sẽ tìm cách thì hắn mới an tâm đôi chút.

Sáng hôm sau thức dậy đã thấy sư phụ ngồi bên bàn đã đợi hắn, hắn vừa mới ra thì bắt hắn đi luyện nội công với công pháp gì gì đó, lúc đầu hắn còn sợ là luyện công cũng như luyện dược thì lắc đầu không thôi, sau khi ăn mấy cái bạt tai mới chịu vác xác đi luyện. Thời gian cứ thấm thoát thoi đưa, một năm, hai năm rồi ba năm,...