Chương 6: Phế vật, phế cả....
  • Tự ta cảm giác mình cũng thật dông dài khi viết 5 chương mà phân cảnh vẫn chưa thay đổi, ta mặc dù cũng muốn sửa lại cơ mà đã úp truyện rồi thôi thì coi như là khúc dạo đầu để các đạo hữu xem xét văn phong và cả abcxyz nữa haha. Từ bây giờ trở đi sẽ chính thức bắt đầu chạng đường xuyên không của Đông Quân nhé. Mà nhân tiện 20-10 nếu có tỷ muội nào ghé qua, và thêm mẫu thân, vợ, con gái tất cả các đạo hữu một ngày phụ nữ VN vui vẻ và hạnh phúc nhé. Thân!*

Trên đỉnh một tòa sơn phong, mây mù mập mờ thoang thoảng sau làn mây là những tia nắng ban mai. Đông quân lúc này đứng trước cửa một căn nhà trúc mà ngẩng đầu lên nhìn trời ánh mắt thâm quầng như kẻ mất hồn, khuôn mặt và thân thể đã có tí thịt không còn bộ dáng chỉ có da bọc xương như trước. Chẳng biết hắn thát thần ở đó bao lâu đầu mới chuyển động liếc nhìn hạ bộ của mình vành mắt đỏ lên như sắp khóc. Bất lực quay đầu đi vào trong nhà trúc chân hướng về phía lão giả đang nằm gối đầu ngay o o trên giường.

- Sư phụ, người phải cứu lấy ta a

Lão giả nằm trên giường như không nghe thấy vẫn truyền ra tiếng ngáy o o. Đông Quân thấy vậy cả người như chết lặng quỳ xuống dưới đất tay nắm lây áo lão giả nước mắt sụt sùi.

- Sư phụ, người không cứu ta thì tha chỉ có thể tự sát, ơn cứu mạng của người xin kiếp sau trả lại. Hức.

Đây là Đông Quân được lão giả tên Thông Huyền cứu từ trên người... không phải chính xác ra là dưới thân mỹ phụ. Được cứu ra từ dưới thân mỹ phụ hắn hôn mê mất 3 ngày 3 đêm mới mơ màng tỉnh lại. Đập vào mắt hắn là lão giả râu tóc bạc trắng, trên trán những nếp nhăn lộ ra vẻ tang thương tuổi già khiến hắn không hiểu phát hoảng mà chửi mẹ nó. Kích động một hồi lão giả mới kể lại việc hắn bị mỹ phụ tên Mĩ Hoa kia bắt đi tu luyện công pháp gì gì mà thái dương bổ âm nghe rất chi là tà môm.

Hắn thật sự không nhớ nổi gương mặt của phụ nhân tên Mĩ Hoa kia. Chỉ trong ký ức mơ mơ hồ hồ hắn cảm giác được nàng rất đẹp, mình như bị sắc đẹp nó hấp hồn cả ngày chỉ có ăn rồi lại giao hoan với ả. Hắn nhớ rõ nhất cái cảm giác sướng khoái khi đè phụ nhân dưới thân dương căn khám phá từng thớ thịt bên trong âm huyệt khiến hắn như đạt được sự thăng hoa. Nhưng các cậu có ku..."Cái gì nhiều quá cũng không tốt" nghĩ đến câu nói đó cả người hắn như thấm nhuần tư tưởng cổ nhân mà khóc rống nguyên một ngày.

Quay trở lại câu chuyện khi sư phụ kêu hắn bị người ta mang ra thải bổ thì mắt hắn trợn tròn cả lên đầu không cần xoay chuyển mà hô: "con mẹ nó đó có loại chuyện tốt như vậy". Nhưng hắn nhớ rõ như in cái khóe miệng nhếch lên vẻ cười khốn nạn của lão giả thì trong lòng thầm chửi "con mẹ nó" cả vạn lần. Lão chỉ nhàn nhàn nói "Do ngươi một thời gian dài bị nàng dùng công pháp, đan dược kích phát dương khí trong cơ thể, rồi lại ân ái triền miên bị nàng cơ hồ hút khô cho lên... dương căn của người đã bị phế rồi aiz". Nói xong câu đó lão còn thở dài thườn thượt như tiếc cho đấng anh tài đoản mệnh cơ mà khóe miệng vẫn nhếch nên nụ cười. Nhớ đến lúc đó cả người hắn như chết nặng, dùng lực bên dưới hạ bộ, cảm giác được dương căn không chút nào dị động thì hắn hoảng rồi trực tiếp mở miệng mà gào khóc chửi rủa, mẹ nó đùa kiểu gì tuy hai đời FA nhưng cũng cần cưới lão bà mà tận hưởng cảm giác sướng khoái chứ. Nếu dương căn bị phế thà rằng trực tiếp giết hắn đi cho xong, sống tiếp thì trên đời này quả không có ý nghĩa.

Khi được lão giả đã thông tư tưởng tu tiên, cái gì mà luyện thể xong luyện khí, luyện khí sau trúc cơ,... rồi lão có công pháp nghịch thiên gì, bên bắc có cái gì, bên nam có cái gì thì hắn mới như người chết sống lại. Cảm giác nếu mình pháp thuật thông thiên thì một cái dương căn nho nhỏ thì tính là gì trực tiến cắn thuốc gì gì đó hay đoạt xá tên nào đẹp trai là xong. Nhưng đời không như là mơ, chưa để hắn kịp tiêu hóa hết mớ dữ liệu thì lão giả lại bồi thêm một câu khiến hắn muốn cắn lưỡi mà tự tử "chỉ tiếc người bị ả kích phát tiềm lực trong cơ thể, linh căn bị đả động gây ra bất ổn mà vỡ nát". Trong lúc hắn lọt vào hố sâu không đáy thì lão giả đưa ra cành ô liu kêu hắn muốn bái sư không. Hắn lúc đó còn tưởng lão giả coi trọng thiên tư chết mẹ gì đó của hắn mà lấy lý do ép hắn bái sư nhưng hơn 3 tháng trôi qua, nào thì đan dược, nào thì linh quả chỉ khiến hắn thân thể khỏe hơn đôi chút nhưng phía dưới dương căn vẫn không chút nào cảm ứng. Nếu không phải lão giả này thi thoảng bay đi bay lại, phất tay cái một con thú hoang trên núi bay vào trong tay thì hắn đã nghĩ lão là tên thần côn lừa người.

Giờ hắn như kẻ mất đi phương hướng sống, cả ngày cứ lay lắt thẫn thờ, lúc nào tỉnh táo tí thì gào khóc mà ôm lấy lão giả van xin đủ kiểu. Y như đứa trẻ lên 3 đòi đồ chơi vậy.

Tiếng ngay trên giường chợt ngưng Đông Quân thấy vậy thì tưởng lão tỉnh lại an ủi cái gì ai ngờ chờ đợi hồi lâu chẳng thấy lão phản ứng. Hắn nước mắt dàn dụa tay lắm vai lão giả mồm thì bô bô khóc lớn:

- Sư phụ hức,... Người phải cứu ta về thì phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với ta a.

- Sư phụ a, ta là bị người cương dâm mà "phế" mất, nếu sư phụ không có cách ta chỉ biết tự sát mà giữ lại sự trong trắng cuối cùng hức.

- Ây sư phụ, đừng nói người ra đi trước cả đồ nhi nhé, đừng mà sư phụ...huhu

Thông Huyền Đạo Nhân thấy hắn nói cái gì mà chịu trách nhiệm, cái gì mà cưỡng dâm còn rủa lão chết sớm nữa chứ, trên ngực phập phồng lên xuống hơi thở dồn dập, mặt già nhăn nheo đỏ thành một mảng. Lão vùng dậy một chân khẽ nhấc chân tung ra một cước. Chỉ nghe một tiếng hự rõ trầm Đông Quân bị lão trực tiếp đạp bay đến tận góc cửa lưng đập vào thành trúc miệng phun ra một búng máu tươi.

- Câm miệng.

Lão gầm lên phẫn nộ mà quát về phía hắn. Đông Quân bị lão đạp phun máu trên ngực hằn lên dấu chân một dấu chân. Hắn lồm cồm bò dậy đi về phía lão giả trong lòng thầm oán "mẹ nó lão sư phụ nào bao nhiêu lâu rồi chưa rửa chân mới có thể khiến một cước hằn nên trên áo dấu chân bốc bùi như vậy". Trong đầu hắn còn tưởng tượng có khi lão già này còn tu luyện môn thần công trăm năm không thèm rửa chân, mỗi lần đầu pháp chỉ cần rút giày quang về phía đối thủ thì đối thủ toàn thân như trúng kịch độc trực tiếp đột tử. Trong lòng nghĩ thì nghĩ như thế nhưng vẻ mặt hắn vấn tỏ ra vẻ mặt đáng thương ánh mắt long lanh.

- Sư phụ, thật sự là đồ nhi không muốn làm tên bất lực a.

Lão giả nghe vậy thì hừ một tiếng đáp:

- Đại đạo vô tình chú ở thanh tâm cái đó có hay không cũng vậy thôi.

Hắn nghe xong lời lão giả thì sắp khóc rồi.

- Uy, sư phụ lão nhân gia người là thượng thiên trên trời, ta đây chỉ là một phàm nhân linh căn bị phế làm sao mà tu thành đại đạo.

Hắn nói dứt lời thì trong mắt đột nhiên lóe lên vẻ tà dị ngập ngừng mở miệng hỏi:

- Hay là... hay là sư phụ người là thái... thái giám?

Lão giả ánh mắt phẫn nộ trực chỉ phát tác, lúc này trong miệng Đông Quân lại lẩm bẩm một câu:

- Ừm ừm, chắc chắn lão già là thái giám, già như vậy rồi còn chưa có lão bà, aiz cũng may ta đã thất thân kiếp này chết đi coi như cũng thỏa mãn.

Lần này hắn thành công rồi, thành công chọc giận lão giả. Chỉ thấy lão đứng phắt dậy như con mèo sù lông dơ tay đánh bốp một cái vào mặt hắn khiến hắn lăn quay ra đất, trên mặt hằn lên năm dấu tay.

- A, sư phụ ta sai, ta sai rồi.

Hắn thấy dáng vẻ xù lông của lão biết lão già này lại phát cơn thịnh nộ, trong hơn 3 tháng qua vì cầu xin lão chữa trị thêm vào đan dược, linh quả gì gì đó mà lão nói rất thần nhưng vẫn không chữa nổi bệnh liệt dương cho hắn mà hắn bao lần buông lời chê bai thậm tệ. Mỗi lần như vậy lão đều nổi trận lôi đình hành hạ hắn không thương tiếc.

- Hôm nay, thông huyền ta phải thế thiên hành đạo, đánh chết cái tên nghiệt đồ nhà ngươi.

Nói rồi lão sắn ống tay áo, quyền đấm cước đá không ngừng nghỉ. Đông Quân nằm trên mặt đất mà rên la không ngừng.

- A sư phụ tha mạn ... Bốp... g

- Sư phụ ... uỵch

- Đừng đánh mặt... hự

- A... Hự... A Sư ph ...bốp... uỵch uỵch...

Chẳng biết đường quyền trận cước trôi qua bao lâu Đông Quân bê bết ở trên đất đứng dậy miệng vẫn cố lẩm bẩm:

- Mẹ nó quả thật là tên vũ phu mà bảo sao...

Còn chưa nói hết câu đã có tiếng hừ lạnh mang đến khiến hắn lập tức ngậm miêng, khuôn mặt bị đánh thành đầu heo nở ra nụ cười lấy nếu mang đi dọa trẻ con thì toẹt vời.

- Sư phụ người thần công cái thế, uy chấn giang hồ, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ.

Đông Quân vừa xoa bóp vai cho cho lão giả khiến lão khuôn mặt hòa hoãn đôi chút. Tay lão cầm nên chén trà định uống thì thấy trong chén trống không. Đông Quân nhanh tay lẹ mắt cầm lên tách trà mà rót vào cái chén đang lơ lửng kia.

- Aizz người linh căn bị phế muốn hồi phục cũng không phải là không có cách.

Hắn nghe thấy lão nói vậy thì ánh mắt sáng ngời lập tứng hỏi lại:

- Làm như nào mời có thể hồi phục linh căn? Còn còn cái...?

Lão giả liếc liếc hạ bộ của hắn, nhìn vẻ mặt hắn như lại sắp quy xuống mà khóc thì mới đáp:

- Những linh đan diệu dược ta cho ngươi uống đều là cường tráng thân thể, cũng cố linh căn còn có cả loại làm cho người sinh ra linh căn nhưng mà không có mấy tác dụng. Còn có cái kia...

Nói đến đây lão hơi dừng lại, trong đầu như có chủ ý gì mà ánh mắt hơi lấp lóe. Nghe được đoạn đầu hắn còn có chút hào hứng nhưng thấy lão kêu cho ăn nhiều dược tài như vậy mà vẫn không khỏi cũng chẳng thèm để ý, cái quan trọng là hắn không muốn liệt dương còn tu tiên hay không thì để sau hãng nói.

- Sư phhhhhhụ .

Thấy độ đến gấp không chịu được của hắn lão mới bát quái nói tiếp.

- Ừm, cách không phải là không có, chả qua ta có một môn công pháp luyện thể nhưng cần người có nghị lực lớn, chịu được thống khổ.

Đông Quân nghe thấy trị được thì nào có suy nghĩ đầu gật cứ như gà mổ thóc khẳng định trăm phần trăm.

- Đồ nhi chịu được, dù là thiên đao vạn quả đồ nhi cũng chịu được.

Mẹ nó nói đùa cái gì, muốn là nam tử hán ít nhất cái đó phải còn hoạt động chứ.

Lão giả gật gù ừm ừm mấy tiếng như cổ vũ tinh thần hắn sau đó kêu hắn đợi mấy ngày để lão đi tìm dược tài giúp hắn tu luyện. Nghe lão nói vậy hắn nào còn có thể chờ, hận không thể bế lão lên mà ném ra ngoài cửa. Hắn vâng vâng dạ dạ kêu gì gì mà sư phụ cẩn thận, thượng lộ bình an, hạ lộ thì...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mấy ngày này hắn mang tâm trạng vui vẻ hơi chút lo lắng, hôm nào cũng dậy thật sớm ngủ thật muộn mà ra cửa nghênh đón sư phụ trở về. Hôm nay vẫn như hôm qua, hắn thức dậy rất sớm ra cửa chờ đợi từ tờ mờ sáng đến giữa trưa mới thấy lão giả từ xa xa bay đến. Hắn kích động như nhảy cẫng lên chạy ra tiếp đón như tình nhân lâu ngày không gặp.

- Chuẩn bị xong chưa?

Nghe sư phụ hỏi một câu mà giọng trầm trọng như vậy thì hắn nhất thời nghiêm túc không ít, đầu gật gật miêng nói tốt một tiếng. Lão giả thấy vậy thì trong mắt nhất thời chần chừ nhưng rất nhanh rồi biến mất. Tay lão khẽ phất nhẹ biến ra một cái thùng tắm bằng hỗ. Đông Quân thấy vậy thì cũng không bất ngờ vì hắn biến cái thùng này được cất trong cái gọi là nhẫn trữ vật được lão đeo trên ngón giữa tay phải. Cái nhẫn chữ vật này cũng là một vật dụng phổ thông nhất cho người tu tiên có chút thành tựu trở lên.

Chỉ thấy lão đổ đầy bồn tắm bằng một đống nước xanh đậm kỳ quái có mùi hắc hắc, sau đó lấy ra những vật gì như có hoa, có lá, có quả,... Vị thuốc gì cái thì đỏ ngòm cái thì xanh nét, tỏa ra đủ loại mùi hương thơm thối lẫn lộn. Khi cho nốt một bông hoa nhìn như hoa cúc nhưng lại phát ra mùi thối như phân người thì lão mới ngừng lại nhìn bồn nước tỏ vẻ hài lòng. Sau đó lão lại lấy ra từ trong nhẫn chữ vật mấy cái trận kỳ, đủ mọi màu sắc khẽ phất tay những trận kỳ bay ra các góc xếp thành hình tròn rồi dưới đất xuất hiện những đường chéo đan xen xếp theo vị trí ngũ hành tương sinh tương khắc. Đông Quân ánh mắt hồ nghi chẳng hiểu sao lão tự dưng lại bày ra trận đồ làm cái gì lại còn cái thùng nước đa mùi kia nữa... Không nhịn được tò mò mà hắn phải cất tiếng hỏi:

- Sư phụ mấy cái này để làm cái gì đây? Còn công pháp người định cho ta tu luyện là gì?

- Hỏi thừa, tất nhiên là cho ngươi rồi. Còn công pháp ở hết trong cái bồn kia rồi.

Lão giả giải thích cho hắn ngon tay chỉ chỉ về phía bồn tắm đặt giữa gian nhà. Đông Quân trong mắt lộ vẻ hồ nghi thầm nghĩ "Thần như vậy? Chẳng lẽ vào trong thùng thì tất cả khẩu quyết gì gì đó đều tự truyền vào người? Sao trước giờ chưa nghe lão nói qua bao giờ...". Lúc này sư phụ hắn lại bỏ vào trong thùng năm cái gì đó hình như là màu sắc của ngũ hành: Đỏ, lam, vàng, bạch, xanh. Chỉ thấy khi khi những thứ kia vào thì trên trời vang lên tiếng ầm ầm giữ dội, dù hắn không cảm nhận được linh khí nhưng lại nhạy bén cảm nhận được không khí như biến đổi, trên trời mây mù trắng trắng vờn quanh hội tụ vệ tâm điểm là cái bồn tắm.

Lão giả im lặng nhìn một hồi mới lấy ra một sợi dây nhìn về phía hắn. Đông Quân sắc mặt kỳ quái không biết lão định làm gì thì sợi dây như có linh tính quấn quang người hắn trói lại tứ chi khiến hắn không thể di động mảy may.

- Mở miệng.

Đông Quân đang trợn to hai mắt kinh ngạc nghe thấy sư phụ ra lệnh thì theo bản năng há miệng, lão giả tay nhanh như chớp bỏ vào miệng hắn thứ gì đó khiến hắn chưa kịp nuốt đã trôi thẳn xuống bụng. Từ đầu lưỡi đến tận dạ dày những nơi vật kia đi qua như có cỗ nhiệt lưu nóng bỏng. Nhưng rất nhanh lại truyền đến cảm giác mát lạnh thư sướng, hắn chỉ cảm thấy vật kia ở dạ dày sinh ra một cỗ lực lượng kì quái làm bụng hắn căng lên một vòng. Không chần chừ lâu lão giả túm lấy cổ hắn mà thả vào trong bồn.