- Ha ha.
Đông Quân thấy lão già cúp đuôi bỏ đi vui vẻ cười lớn.
Tuyết Kỳ một bên thấy loạt hành động của hắn lại nghe hắn nói thứ ngôn ngữ lạ lùng thì cau mày. Nàng hơi lắc lắc đầu nhìn qua Hàn Tử Thiên đã đoạn tứ chi, ánh mắt nàng lóe ra sát cơ vung kiếm chém tới.
- Ấy từ từ.
Thấy nàng một lời không nói dứt khoát chém khiến Đông Quân hoảng hốt kéo tay nàng lại, nhìn ra biểu hiện khó chịu của nàng hắn giải thích:
- Hắn còn bắt bằng hữu của ta, để ta hỏi rõ rồi tùy nàng sử trí.
Tuyết Kỳ hừ một tiếng cũng không nói gì, Đông Quân thấy vậy thở hắt một hơi liếc Hàn Tử Thiên bất tỉnh trên đất gãi gãi đầu có chút không biết làm sao. Tuyết Kỳ đợi một lúc không thấy hắn có động tĩnh gì có chút khó hiểu, nhưng nàng rất nhanh phản ứng lại, tên này là phàm nhân lấy thứ gì ra mà chế trụ được tu tiên giả.
- Vút.
Một tấm linh phù lướt qua người Đông Quân dán trên ngực Hàn Tử Thiên, hắn liếc nhìn thì có chút cảm khái: "Tu tiên vẫn là tốt a". Ánh mắt nhu hòa cảm kích nhìn Tuyết Kỳ lẩm bẩm chú ngữ, nàng vừa dứt hắn tính lên bô lô ba la cảm tạ thì cả người Tuyết Kỳ thoát lực ngã trên mặt đất.
- Cái mẹ gì?
Luống cuống chạy tới kiểm tra mạch đập của nàng hắn mới thở ra một hơi trong lòng cũng là khó hiểu cái nữ nhân này xinh đẹp nhưng là có chút điên a. Nhớ lại nàng động chút là tính bạo thể không khỏi làm hắn sợ hãi, giờ nay cả người hao kiệt vẫn cố vận dụng linh lực mà ném bùa, thật không biết nàng ngốc hay điên nữa a.
Nhìn khuôn mặt lem luốc bụi bẩn, bạch y rách rưới ẩn ẩn lộ ra vài chỗ nhạy cảm làm nội tâm hắn nhảy dựng, nhưng thấy máu tươi thấm đẫm vài chỗ cũng không có tâm tư thưởng thức. Khẽ cau mày chạy qua ôm nàng lên, nhìn khuôn mặt mỹ mạo đang ngủ khác hẳn với vẻ mặt lạnh lùng trước đó khiến hắn tưởng như hai người.
Lục lọi trong túi trữ vật ra một sợi dây thừng màu sắc kỳ quái, hắn cũng chỉ là biết cái đồ chơi này có thể trói được tu tiên giả cảnh giới không cao hẳn là xích được cái tên kia đi. Hắn đang tính trói tên Hàn Tử Thiên này lại bỗng nội tâm nảy lên ý nghĩ, hắn nhếch miệng mỉm cười tà ác Thu Thủy khẽ rạch để lộ ra của quý của Hàn Tử Thiên.
- Cũng thật nhỏ a.
Nhìn cái của quý nhỏ bé làm hắn bật cười thành tiếng, Đông Quân nào biết mặc dù Hàn Tử Thiên có chút tiểu nhưng cũng là do hắn so với cái của đồ vật quá cỡ của hắn thôi a. Đông Quân dùng dây thừng lồng thành một nút thắt rồi luồn qua gây gậy nhỏ vòng luôn hai viên bi, hắn hơi gật đầu khẽ dựt một cái.
- A.
Hàn Tử Thiên hôn mê cảm nhận được chỗ hiểm đau đớn làm hắn bừng tỉnh trợn to con mắt, Đông Quân thấy vậy càng là tà ác dựt mạnh một cái nữa khiến nút thắt buộc chặt lại. Hàn Tử Thiên đau tới đầu óc mơ hồ, vừa mới tỉnh lại đã trực tiếp ngất lịm.
- Có chút biến thái a.
Thấy được vật nhỏ kia bị thắt đến máu biến đen, hai viên bi bị ép như muốn vỡ nát làm người thực thi chân giữa cũng run rẩy. Cảm thán một tiếng đang tính rời đi ánh mắt lại rơi vào con thú nhỏ vẫn run rẩy một xó. Đông Quân cảm giác như con thú nhỏ này như đứa trẻ lần đầu thấy cảnh chém giết, nó sợ đến mức phủ phục xuống đất đầu chỉ hơi ngước lên ánh mắt long lanh ngập tràn nhân tính.
- Thôi thôi.
Đông Quân thấy bộ dáng đáng thương nhìn mình lòng hắn mềm xuống, dù gì con thú này cũng đáng yêu a. Con thú nhỏ này chỉ bằng một con mèo nhà, Đông Quân túm lấy cổ nó không để ý mà đặt lên trên vai mình.
- Grừ grừ.
Thú nhỏ lông trên người dựng lên, bộ dạng xù lông gầm gừ như muốn dọa nạt, nhưng thấy hắn đặt mình lên vai không làm gì cả nó mới an ổn. Nó ánh mắt láo liên liếc nhìn xung quanh tìm cơ hội chạy trốn nhưng vừa nghe thấy tiếng hừ lạnh của Đông Quân, sau lưng một người bị đoạn tứ chi bị buộc của quý kéo đi vô thức rên rỉ làm nó cả người mềm nhũn, an an ổn ổn nằm trên vai Đông Quân.
---------------------------------------------------------------------------
- Xoẹt xoẹt...
- Ầm ầm...
Lục Thanh sắc mặt trắng nhợt, nàng có thể cảm nhận được kết giới vô hình do băng hoa tỏa ra đang yếu dần đi theo công kích của đám đệ tử Thanh Lam kiếm tông và Hỏa Vân tông bên ngoài kia. Nàng liếc nhìn thấy hai sư tỷ không khác mình bao nhiêu thì nhăn mày cắn răng:
- Cố thêm chút nữa.
Trái phải hai bên hai đệ tử Tuyết Hoa sơn tay chắp một thủ ấn lầm bầm niệm chú ngữ nghe được an ủi hơi liếc mắt biểu thị sẽ cố. Lục Thanh thấy vậy mỉm cười nhăn nhó, nàng khẽ bộc phát linh lực dồn vào băng hoa. Chẳng biết qua bao lâu ca ba nàng sắc mặt đều đã tái xanh, băng hoa trên đỉnh đầu lập lòe mất linh.
- Rắc.
Một tiếng kêu răng rắc, tấm màn vô hình nứt ra một khe hở, đám đệ tử hai tông bên ngoài thấy vậy càng ra sức mà công kích. Không biết một tên nam nử nào hô lớn:
- Phá được kết giới tha hồ đùa bỡn các nàng.
- Ha ha, đúng đúng.
5-6 nam nhân nghe vậy ha ha hô đúng, chỉ có một hai nữ tử thấy vậy có chút cau mày nhưng dù gì ba tông cũng đối địch tiêu hao bao nhiêu sinh lực địch sẽ tốt bấy nhiêu. Nhưng các nàng cũng là nữ nhân âu cũng là có chút cảm thông.
- RẮC.
Một tiếng kính vỡ vang lên, lấy một điểm nào đó vết nứt lan tỏa ra xung quanh rồi đổ bể. Ba nữ Tuyết Hoa sơn đồng thời hét thảm, phun ra một ngụm máu tươi cả người vô lực rớt xuống.
Ngọc môn chủ Tuyết Hoa sơn đang phối hợp với Ngộ trưởng lão đấu đến cân sức cân tài nghe được tiếng hét nhìn qua ánh mắt nàng nổi lên chút lo lắng, nàng khẽ cắn răng ra lệnh cho phụ nhân trung niên Ngộ Xuân:
- Cứu các nàng.
Ngộ Xuân nghe vậy tính nói nhưng thấy được ánh mắt sắc lạnh của môn chủ thì thờ dài trong lòng:
- Môn chủ đợi ta một chút.
Buông lại một câu nhờ Lãnh Ngọc xuất thủ phụ nhân bứt ra trận chiến phi thân về phía đệ tử. Lâm Khải Chính tựa cố ý tựa vô tình bị bức lui ra, Nham Khôi một bên thấy nàng lộ sơ hở cười gằn một tiếng đại đao trong tay vung lên:
- Bạo Liệt.
Theo sau tiếng kinh hô, đại đao bốc lên liệt hỏa biến lớn chục trượng bổ xuống đầu nàng. Lâm Khải Chính vừa thấy muốn tiến lên làm gì đó nhất thời không kịp. Chỉ thấy đại đao bổ thẳng xuống, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngọc môn chủ tay kết một thủ ấn lòng bàn tay biến ra một băng hoa. Nàng nâng băng hoa hô lên:
- Băng Nộ.
Đóa hoa giống y như sát chiêu phá vây của Tuyết Kỳ tuy cùng một chiêu thức nhưng câu chú phát lực lại tối giản mất hai từ. Đóa hoa đang khép chặt được nàng nâng lên dần dần nở rộ, khí thế phát ra có chút lạnh lẽo đáng sợ. Nếu có Kết Đan nào gần đó chỉ sợ trực tiếp bị khí tràng thổi cho đóng băng.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, băng hoa nở rộ vừa lúc đón lấy đại đao bổ xuống. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, cuồng phong cuốn theo khí nóng lạnh tỏa ra tứ phía... Lâm Khải Chính một bên đang lao đến định xuất thủ nhất thời thở hắt một hơi lùi lại một chút...
Đúng lúc hắn đang suy tính thì nội tâm máy động quay đầu nhìn xuống phía dưới, hắn thấy được một lỗ hổng khoét xuống lòng đất ở trung tâm các mảnh địa vực khác nhau.
- Cây không thấy...
Lâm Khải Chính kinh hô một tiếng khiến Khôi môn chủ lùi lại nhìn theo tầm mắt hắn. Trong lòng gã cũng là bực tức không thôi, trong lúc đang chiến đấu kích liệt vậy mà có kẻ nẫng tay trên.
- Bên kia...
Không biết đệ tử của môn phái nào lớn tiếng, theo tay hắn chỉ ba môn chủ nhìn thấy một thânh ảnh xám xám xa xa vài dặm, tên kia đang dùng tốc độ rất nhanh tẩu thoát. Khổi môn chủ vừa thấy nộ hỏa bừng bừng liếc nhìn hai người còn lại hừ một tiếng đuổi theo.
- Nàng không sao chứ?
Lâm Khải Chính nhìn bóng lưng của Khôi môn chủ một cái rồi lại nhìn Ngọc môn chủ giọng nói quan tâm dò hỏi.
Ngọc môn chủ khóe miệng có chút máu tươi, nàng chỉ liếc mắt nhìn Lâm Khải Chính một cái hờ hững đáp:
- Lâm môn chủ xin tự trọng.
Ánh mắt Lâm môn chủ có chút buồn bã, hắn còn muốn nói cái gì đó nhưng thấy thái độ của nàng đành thở dài một cái ngự không đuổi theo Nham Khôi.
Lãnh Ngọc nhìn hắn đi xa ánh mắt lấp lóe cất giấu một chút buồn vô cớ. Lúc này Ngộ trưởng lão đã đem ba nữ đệ tử kia tới, phụ nhân nhìn thấy môn chủ khác thường thừa hiểu chuyện gì, an ủi:
- Không cần vì loại người đó mà đau buồn.
Khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt Ngọc môn chủ chuyển về trên Ngộ trưởng lão, cái nhìn như thấy trưởng bối. Nàng khẽ lắc lắc đầu mỉm cười không nói. Tiến tới kiểm tra ba nữ đệ tử, biết được các nàng không vấn đề chỉ là linh lực hao kiệt quá độ hôn mê mới an tâm. Nàng không quay đầu giọng nói bình thường nhưng vang vọng trong tai nhóm đệ tử phía dưới:
- Theo ước định ba tông, Huyền Tiên không được hạ sát đệ tử hai phái còn lại... Các ngươi đi thôi...
Cả đám phía dưới đang ngây người suy nghĩ biến hóa, nghe được nàng nói mới biết mình đang trong tràng cảnh gì. Cả lũ nhất thời bạo loạn hô to cảm tạ tiền bối rồi đuổi theo hướng của môn chủ mình.
Ngộ trưởng lão thấy vậy lắc đầu:
- Mấy gia hỏa kia cũng không tuân luật lệ.
- Ít nhất bọn chúng chỉ âm thầm ra tay.
Lãnh Ngọc hờ hững đáp.
Ngộ trưởng lão suy nghĩ một lúc cũng phải, mấy tên này đều đi cùng trưởng môn, nếu giờ hạ sát hai tông kia sẽ cắn chặt không nhả a. Ngọc môn chủ một bên ngẫm tới âm thầm ra tay mà nội tâm đượm buồn, ánh mắt hướng về phía đám người rời đi trầm mặc không nói.
Ngộ Xuân phụ nhân thấy nàng suy tư biết nàng nghĩ đến vài chuyện buồn cũng không tiện nên tiếng.
- Đi thôi.
Nàng tế ra một chiếc phi thuyền hình thù như một đóa hoa sen điều khác lạ là "đóa hoa" này như được đúc ra từ băng tuyết, nó còn tỏa ra sương khói như đá tan, phát ra khí lạnh nhàn nhạt. Ngọc môn chủ dẫn đầu đi vào, Ngộ trưởng lão không ý kiến phất tay cuốn theo tam nữ theo sau.
Phi thuyền đang lơ lửng trên không nhích động một chút, mắt thường có thể thấy được nó đang di chuyển, phương hướng khác hẳn với hai tông môn kia, nháy mắt một cái thì phi thuyền đã chỉ còn là một đóm đen ở xa xa chân trời...
-----------------------------------------
Đông Quân loanh quanh muốn tìm bờ suối cũ nhưng khổ nỗi khi đuổi theo con "súc sinh" hắn đã quên mất phương hướng, hắn chỉ đành bực bội đi bừa một hướng. Phía sau lưng Hàn Tử Thiên bị lôi đi, vết thương đã được cầm máu nhưng "chỗ hiểm" bị dây thừng buộc chặt, tên ác mà Đông Quân không thèm quan tâm hắn vô thức rên rỉ mà kéo lê hắn...
Con thú nhỏ trên vai Đông Quân thì thoảng ngó ra sau một cái, vừa nhìn đã khiến cả người nó run rẩy, ngồi trên vai hắn động một cái cũng không dám...
Cứ ngây ngốc đi trong thảo nguyên bát ngát cuối cùng Đông Quân cũng tìm thấy một cái hồ nước, điều hắn mừng rỡ là hồ nước này là một cái hồ nước nóng a. Hắn đứng trên bờ ngửi ngửi hơi nước tỏa ra mà vui sướng:
- Thật tốt a.
Đặt Tuyết Kỳ nằm trên thảm cỏ hắn nhanh nhẹn cởi quần áo đang tính nhẩy xuống thì bỗng nhiên bất động gãi gãi cằm. Hắn rút từ trong túi chữ vật ra một cây thiết bổng đen thùi lùi đóng chặt xuống đất, trong ánh mắt kinh ngạc của con thú hắn làm một cái thòng lọng, trói cổ nó lại. Buộc quấn quấn sợi dây vài vòng trên cây thiết bổng, chia sợi dây làm hai Hàn Tử Thiên một nửa, con thú nhỏ một nửa hắn mới gật gật đầu.
- Chi chi.
Con thú nhỏ kia vẻ mặt ủy khuất, tiếng kêu của nó làm Đông Quân cảm giác như tiếng chột chít vậy. Hắn quay đầu trừng mắt dọa con thú tứ chi mềm nhũn. không thèm quan tâm con thú hắn bồng Tuyết Kỳ đi xuống dưới hồ nước. Bước một chân xuống phía dưới hắn lại dừng lại. Hắn lại lục lọi tìm ra một cái quần lót của mình hơi gật đầu đi tới bên Hàn Tử Thiên đội lên đầu hắn. Đến lúc này hắn mới an tâm ôm Tuyết Kỳ nhảy xuống hồ nước.
- Chi... chi...
Thú nhỏ ánh mắt rất nhân tính mà ủy khuất, nhìn Đông Quân ôm mỹ nữ cười dâm đãng đang lột bỏ y phục của nàng mà kêu chi chi như muốn nói gì đó. Thấy hắn không quan tâm gì ánh mắt nó liếc lại Hàn Tử Thiên chỉ còn thân người, hai viên bi bị ép đến vỡ nát, chân giữa đã tím đen. Nó nhìn Hàn Tử Thiên mà cả người run rẩy, ánh mắt nó liếc thấy vật dài dài nhô ra bỗng có chút tò mò nghếch nghếch đầu. Nó nhìn nhìn chỗ đó một hồi lại nhìn nhìn phía dưới của mình có chút không giống...
(Ta tự tưởng tượng cảm giác bị trói nơi đó rồi kéo lê... Nghĩ thôi vòi đã sun lại...)