Tên Hàn Thử Thiên này tuy tà ác ấp ủ nhưng đối với Tố Như cũng không xấu lắm, nhưng từ khi gặp Đông Quân khiến hắn tâm tình bộc phát mãnh liệt. Lại thêm thú tính vừa thỏa mãn khiến hắn càng có nhiều ý tưởng độc lạ, hắn tưởng tượng mình dùng đủ loại tư thế, dụng cụ tra tấn Tuyết Kỳ trước mặt Tố Như, lúc đó nàng không phải ngoan ngoãn phục vụ mình sao? Trong lòng nghĩ thế khiến hắn nhếch miệng cười tà hơi thi lễ với lão giả kia nói:
- Vậy mời tiền bối xuất thủ thu thập.
Lão già kia cười ha ha gật đầu khen tốt. Tuyết Kỳ và Đông Quân bên dưới nghe rõ mồn một. Đông Quân trong lòng nhẹ nhõm, may thay Tuyết Kỳ không phải trẻ con chơi đồ cổ a. Hắn mỉm cười ôm eo nàng nhưng cảm giác vòng eo như trướng ra thì chửi thầm: "lại cái trò này". Hắn khẽ ôm chặt nàng một chút, nói một cách tự nhiên:
- Đừng ngu ngốc thế, đợi ta chiến một trận nếu bại nàng làm cũng chưa muộn.
Lời nói mơ hồ pha chút bỉ ổi, đặc biệt là hắn nhấn mạnh chữ "làm", Tuyết Kỳ nghe vào nội tâm băng giá không hiểu có chút tức giận hừ một tiếng. Thân thể nàng từ từ xẹp xuống, ý định bạo thể chẳng biết vì lý do gì lại biến mất.
Lão giả thấy nàng từ bỏ ý định mới thở dài một hơi, tuy không biết tên phàm nhân này bô lô ba la cái gì nhưng lão cũng chẳng quan tâm. Thân hình lão quỷ dị biến mất, tính toán một chiêu chế trụ Tuyết Kỳ đang suy yếu không cho nàng bạo thể. Đông Quân hô hai tiếng, tiến lên chắn trước Tuyết Kỳ.
- Đến!
Hắn vừa nhích lên lão giả áo bào đỏ cũng xuất hiện, một tay lão vươn ra tính chộp lấy mạch môn của Tuyết Kỳ mà khống chế nàng. Tay vươn ra gần như chụp được cổ tay nàng thì trong lòng bỗng nhảy dựng, lão hơi liếc sang thấy một cặp mắt đang nheo lại ý cười nhìn mình thì thầm hô không tốt.
Trong đầu xoay chuyển nhanh tróng, bàn tay lão thu lại thành chưởng áp tới tiểu tử tóc lam. Đông Quân thu lại ánh mắt tính đưa tay ra sau với mãi không được Thu Thủy kiếm, lúc này hắn mới nhớ là đã đút kiếm lại trong túi trữ vật... Thời gian cấp bách không suy nghĩ nhiều, tay nắm lại biến quyền.
- Bụp.
Chưởng tay chứa linh lực Huyền Tiên mạnh mẽ đập lên trên ngực hắn. Đông Quân có thể cảm nhận khác hẳn với lực đạo của Nguyên Anh, chưởng này vô cùng mạnh mẽ, ngực hắn lõm xuống khiến hắn trợn to con mắt, Đông Quân không chịu yếu thế vung tay đấm ra một quyền.
- Vù...
Quyền đầu không lấy một tia linh lực nhưng lão giả ánh mắt lại co rụt, nội tâm sinh ra hoảng sợ. Từ đầu lão tính một chưởng đánh bạo tên thiếu niên này nhưng thực thế không như lão nghĩ.
Quyền phong xé gió lao tới, lão già gấp rút tụ lại linh lực bảo vệ trước ngực.
- OÀNH.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, đầu quyền đấm tới phá tan linh lực ít ỏi được lão gấp rút tụ tập.
- Hự.
Hai người gần như cùng hô một tiếng trầm trầm, cả lão giả và Đông Quân đều bị phản chấn bay ra sau. Tuyết Kỳ linh lực suy kiệt đứng đó, chưa kịp suy nghĩ giao tranh chớp nhoáng đã xong. Trước mắt nàng có chút tối tối, Đông Quân cả người bay ra sau kéo theo cả Tuyết Kỳ trọng thương chưa lành...
Tuyết Kỳ suy nhược bị hắn đụng trúng khiến cả người nàng đau đớn, bị hắn cuốn theo cảm giác sương bả vai có vài chỗ chệch khớp.
Đông Quân lồng ngực đau đớn vừa hơi liếc mắt thấy nàng và mình cùng bay ra xa xa, như một bản năng thúc dục hắn ôm lấy nàng để cả người nàng nằm trong lòng mình.
- Bịch bịch...
Những tiếng thân thể va chạm trên đất, hắn và Tuyết Kỳ văng xa hơn chục mét mới dừng lại, điểm cuối còn kéo theo một vết như vật nặng bị kéo lê trên đất mềm.
Tuyết Kỳ bị hắn ôm chặt hơi chút dãy dụa muốn thoát, lưng hắn tiếp đất, lực đạo hầu như hắn chịu khiến nàng không bị sây xát gì mấy, chẳng qua thân thể suy nhược, lại ảnh hưởng từ linh lực bạo phát của lão giả lên có chút chật vật. Nàng khẽ ngẩng đầu thấy hắn đang nhe răng trợn mắt, trên ngực có năm dấu tay hằn sâu trùng kích thị giác làm nàng có chút khó hiểu. Liệu hắn có phải muốn thân thể nàng lành lặn để...
Đông Quân nằm dưới không biết được tâm tư nữ nhân, nếu hắn biết chắc sẽ hô lớn oan uổng, mặc dù hắn cũng có tâm tư với nàng nhưng trong tình cảnh này thì... Hắn cảm thấy trên ngực huyết khí quay cuồng, nội lực trong kinh mạch đang tán loạn, dường như mình còn gãy vài cái xương sườn.
- Ngươi không sao chứ?
Thấy tình cảnh của hắn, dù không biết hắn có ý định gì nhưng dù sao cũng là bảo vệ mình mà thành ra như vậy ,nàng có chút phá lệ cơ mà giọng nói vẫn có chút lạnh lạnh.
Được mỹ nữ quan tâm dù gì cũng có chút hưởng thụ, hắn muốn há miệng nói cái gì nhưng ú ớ mãi không ra. Lời nói đến miệng biến thành thở gấp mấy hơi... Mãi một lúc lâu sau trên mặt hắn mới nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơi:
- Ta... ta không sao...
Lão giả trưởng lão Hỏa Vân tông cũng là một đòn trí mạng, tuy không chết nhưng ngực cũng lõm xuống một đoạn, khóe miệng rịn ra máu tươi, chật vật không chịu nổi. Trong đầu lão đang lơ lửng 10 vạn câu hỏi vì sao, lão thật không thể tin được một tên phàm nhân lại có lực lượng mạnh như vậy... Nếu lão không nhanh chóng tụ tập linh lực hộ thể chắc có lẽ tiểu tử kia đánh một quyền lão cũng ngấp ngoải rồi...
Thần niệm khẽ động lấy từ trong túi trữ vật ra một khỏa đan dược bỏ vào trong miệng nhai nhai, còn chưa kịp nuốt sau lưng đã truyền đến sát cơ. Lão không cần suy nghĩ phất tay ném ra hơn chục tấm linh phù.
- Ầm ầm ầm.
Linh phù nổ rền như pháo dàn, lão giả mượn lực phản chấn bay ra sau, trên bả vai dính một đường kiếm khiến máu văng tung tóe. Cố gắng đè nén nội thương lão giương mắt đề phòng. Trong nàn khói mờ mờ loáng thoáng có bóng người.
- Không hổ là Huyền Tiên lâu năm.
Một câu cảm thán bội phục từ nàn khói phát ra, Hỏa Vân tông trưởng lão dường như cũng đoán được, lão không còn vẻ mặt gian trá giảo hoạt mà khẽ hừ một tiếng:
- Muốn cầm xuống ta ngươi cũng phải trả giá.
Khói mù tan đi, để lộ ra Hàn Khả Tư lam bào nhăn nhúm, vụ bạo nổ kia không gây một chút thương tổn cho lão. Nghe được trong lời uy hiếp lão gật gật đầu coi như chấp nhận giọng nhàn nhạt nói:
- Tuy ngươi chỉ là Huyền Tiên sơ kỳ nhưng thành tựu tích tụ lâu năm, muốn cầm được ngươi quả thật có chút trả giá.
Ý ở trong lời, Liệt Dung Chỉ vừa nghe xong không dài dòng, dứt khoát quay người bỏ chạy, Hàn trưởng lão nhếch lên khóe miệng vận dụng tối đa linh lực chớp mắt đã tiến sát sau lưng Liệt Dung Chỉ bức gã không thể không quay lại trống cự. Hai người bay lượn chiến làm một đoàn, tuy Liệt Dung Chỉ là nỏ mạnh hết đà nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, trong lúc nhất thời hai người cũng chưa thể phân ra thắng bại.
Hàn Tử Thiên một bên có chút ngây ngốc, chỉ qua chục cái hô hấp mà mọi việc biến chuyển có chút quá nhanh, hắn nhìn gia gia đấu tên kia lòng muốn giúp mà cũng không thể a. Nội tâm lấp lóe nhìn xuống Tuyết Kỳ đang nằm úp mặt vào ngực Đông Quân, vừa rồi một màn kia cũng khiến hắn trùng kích không nhỏ.
Y như thức phim về anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nhìn lại "anh hùng" đang khỏa thân ôm mỹ nhân thì kịch bản lại có chút sai sai...
Hàn Tử Thiên lặng lẽ đáng giá, thấy vẻ mặt nhăn nhúm, khé miệng Đông Quân một dòng máu tươi dài mới an tâm hạ xuống nhếch miệng mỉm cười:
- Gặp lại rồi.
Đông Quân giờ mới thấm câu nói: "Đừng khinh nhờn kẻ tu tiên". Cảnh giới có được cũng không phải trời ban mà cũng là tự đúc ra đó a.
Thấy tên Hàn Tử Thiên hạ xuống, hắn gắng gượng đứng dậy chắn trước người Tuyết Kỳ, trong lòng suy tính: Nếu đã diễn vai anh hùng thì diễn cho chót a. Nhưng hắn nào biết, cái bộ dáng khỏa thân của hắn nàng liếc mắt cũng không thèm liếc chỉ chăm chăm đề phòng hắn...
- Ngươi... nàng?
Hắn là muốn hỏi có phải Hàn Tử Thiên cưỡng hiếp nữ tử Tuyết Hoa sơn kia không nhưng ngón tay chỉ chỉ mới nhớ tới nàng kia vẫn bị vùi dưới đất a.
Hàn Tử Thiên cũng là kẻ thông minh vừa thấy đã hiểu, hắn nhếch lên khóe miệng nhìn Tuyết Kỳ một cái uy phong nói:
- Thả nàng ra ta tha ngươi một mạng.
Con mẹ nó, còn trang cái gì anh hùng... Dù nàng vẫn nghi ngờ ta nhưng cái bộ sắc lang hiện rõ kia đến tiểu nữ hài cũng sợ hãi a... Tuyết Kỳ cau mày gian nan đứng lên nhìn Hàn Tử Thiên ánh mắt sắc lạnh hỏi:
- Ngươi đã làm gì Hoa muội?
Khuôn mặt trắng nhợt có chút lem luốc của nàng không chút phản cảm mà lại toát ra vẻ kiệt ngạo bất tuân làm nam nhân muốn chinh phục. Hàn Tử Thiên có chút say mê nhìn nàng, trong đầu ý nghĩ tà ác càng dâng cao...
Thấy hắn dâm đãng nhìn mình Tuyết Kỳ nhăn mày khó chịu, Đông Quân một bên hừ lạnh một tiếng:
- Được rồi! Vậy còn Tố Như đang ở đâu?
Hắn cũng là không muốn hỏi cái vấn đề ngu ngốc này, hắn đơn giản chỉ là muốn chứng minh trong sạch của mình, qua biểu hiện của tên kia thì nếu Tuyết Kỳ nàng không ngu hẳn sẽ nhận biết. Việc hắn quan tâm là Tố Như như nào, dù không có quan hệ gì nhưng hắn thật có chút quan tâm nàng.
- Người chết cần biết sao?
Hàn Tử Thiên khẳng định nói, ánh mắt gã liếc Đông Quân tầm mắt dừng lại ở vết thương trên ngực hắn mỉm cười. Nhưng khi thấy hạ thân hắn thì nhất thời sửng sốt, cái vật kia thõng thoài ấy vậy mà to như thế... Hắn thật có chút ghen tị a...
Đông Quân hơi cau mày, bản năng sờ sờ ra sau lưng thì chỉ vồ được vàng một cánh tay mềm mại khiến hắn ngây người... Cảm giác lông gáy có chút dựng ngược không cần quay đầu cũng biết Tuyết Kỳ sát khí trong mắt đâm thẳng vào da đầu hắn... Hắn có chút gượng cười thả tay ngó nghiêng tìm con thú nhỏ...
Chỉ thấy con thú nhỏ bị cuồng phong quấn theo mình đang nằm rạp một bên, bộ dáng run rẩy, dường như nó đang rất sợ hãi... Đông Quân bực bội vươn tay cầm nên túi chữ vật gần con thú không để tâm ánh mắt hai người lục lọi trong túi lấy ra một bộ y phục và một thanh kiếm.
Hai người kia đều giật mình, không ngờ nhìn cái túi nhỏ. Hàn Tử Thiên trong lòng suy đoán đây là thứ giống nhẫn chữ vật nhưng tên kia là phàm nhân lấy đâu ra thần niệm mà mở. Nhưng rất nhanh hắn đã hiểu, tên này thò tay lấy từ trong túi ra thì hẳn chiếc túi kia có chỗ độc đáo.
Tuyết Kỳ cũng suy đoán như vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Giờ ngươi mới biết mình không mặc đồ?" Nàng tính tình lãnh đạm với lại câu này cũng rất ư là không thích hợp để hỏi a.
- Mặc quần áo tốt hơn nhiều...!
Đông Quân gượng cười lấp liếm, hắn cũng là rất muốn mặc lại y phục nhưng hết chuyện này tới chuyện khác làm hắn trở tay không kịp a. Mặt hắn đang tái nhợt có chút đỏ lên, dù gì hắn cũng là con người không mặc y phục mà đi đánh nhau tùm lum, hắn cũng tự cảm nhận mình có chút biến thái a...
Nghe hắn cảm thán Hàn Tử Thiên nhếch khóe miệng:
- Tốt, để ngươi chết đẹp đẽ đôi chút...
Đây là ý gì? Đông Quân cảm giác được cái tên đần này khinh người quá đáng. Chẳng lẽ là do HaKi(Hào Quang) nhân vật chính khiến mấy tên này ngu ngốc hết rồi? Hắn hơi quay đầu nhìn Tuyết Kỳ hỏi:
- Có chế trụ được tu vi của hắn?
Nhìn cái bộ dáng hờ hững của nàng khiến hắn cảm giác mình hỏi thừa thãi. Cơ mà hắn đoán tên kia mạo phạm có khi còn cương dâm Hoa gì đó muội muội của nàng hẳn nàng sẽ giúp mình.
Hàn Tử Thiên nhếch miệng cười gằn:
- Ngươi cho rằng...
Chưa kịp nói xong hắn đã cảm giác vai hơi nhói nhói, Đông Quân đang đứng kia thân ảnh bỗng mơ hồ. Hàn Tử Thiên hơi quay đầu chỉ thấy loáng thoáng sau lưng có một người tóc lam tung bay trong gió. Hắn trợn mát nhìn vai trái biến mất, máu tươi đang từ đó phun ra rồ rồ...
- Đần độn.
Đông Quân khinh thường nhìn hắn, không biết ai cho hắn cái tự tin mà huênh hoang như vậy. Hắn nào biết Hàn Tử Thiên đã dò xét lên xuống rất nhiều mới dám hạ xuống, gã tự tin Đông Quân trúng một kích toàn lực của Huyền Tiên không chết cũng mất nửa cái mạng...
---------
- Dừng tay ta cho người chết dễ dạng một chút.
Hàn Khả Tư lão giả tay nắm trường kiếm tiêu sái đứng giữa không trung nhìn Liệt Dung Chỉ cả người đẫm máu, khí tức suy yếu đứng trên thảm cỏ. Giao chiến một hồi hắn có cũng cảm giác có chút quá đề phòng, từ đầu đến cuối đấu pháp cơ hồ lão đã áp đảo, Liệt Dung chỉ có thể bị động chịu đòn.
- AAAA.
Hai người ánh mắt đang giao nhau thì xa xa chuyền đến tiếng hét thảm, Hàn trưởng lão theo tầm mắt nhìn qua thì nhất thời ánh mắt vằn lên tơ máu, chỉ thấy xa xa vài dặm đồ tôn của mình cả người tứ chi đứt đoạn, bị tiểu tử tóc lam đạp một chân lên đầu.
Liệt Dung Chỉ thấy có thời cơ thì nhếch lên một nụ cười điên cuồng, lão vận dụng linh lực bay lên, theo khoảng cách mà cả người căng phồng. Hàn trưởng lão tâm thần có chút không tập chung, cảm giác được phía sau có sát cơ vừa quay đầu lại ánh mắt co rút. Chỉ thấy Liệt Dung Chỉ ngay sát bên mình, cả người căng lên như quả bóng bay. Lão thầm hô không tốt, tay vừa tế ra cái gì đó thì ầm một tiếng nổ.
- Vù Vù Vù.
Vụ nổ như trái bom vài tấn oanh tạc khiến cả một khoảng trời biến sắc, ánh sáng có chút thua kém. Đông Quân và Tuyết Kỳ theo ánh mắt nhìn lại cũng có chút ngây người không hiểu. Vụ nổ tạo ra một cơn cuồng phong lớn mạnh quét qua tứ phía, Tuyết Kỳ bị gió thổi cho lung nay, Đông Quân nhanh tay nhẹ mắt đỡ lấy nàng.
- Không sao chứ?
Dù hắn cũng là trong người nội thương nhưng dù gì cũng đỡ hơn nàng rất nhiều, ân cần hỏi thăm mỹ nữ chỉ nhận lại được ánh mắt sắc lạnh không chút gợn sóng làm hắn rất chi là bực bội. Trong đầu suy nghĩ hẳn do trước đo lõa thể mất điểm trước mặt nàng... Nhưng nào biết nàng là do công pháp đặc thù không phá Băng Tâm vĩnh viễn vô cảm...
Buồn rầu buông tay ngước nhìn phía vụ nổ bụi đất chưa lui kia. Đông Quân có chút tò mò không hiểu hai thằng già kia làm cái mẹ gì, đang lúc suy tư thì từ trong nàn khói bay ra một cái bóng trắng trắng, Đông Quân hơi híp mắt, ánh mắt hắn như ưng nhìn xa xa vài dặm.
- Ồ?
Từ xa hắn có thể thấy được một cái bóng mờ ảo lọm khọm chính xác là nguyên thần của cái tên trưởng lão Hỏa Vân tông. Vừa nhìn thấy tên này ngực hắt đã đau nhức, gã chỉ còn linh hồn đang ra sức chạy thoát hắn rất là muốn truy theo nhưng thương thế như vầy cũng là quá sức a.
Khói bụi lui dần, Đông Quân chuyển tầm mắt vào trung tâm vụ nổ, ở chính giữa đang có một lão giả thanh bào cả người quần áo rách rưới trên người vài chỗ huyết nhục mơ hồ. Trên đầu lão giả có một pháp khí hơn trượng hình mai rùa đang lơ lửng, hắn đoán hẳn là do pháp khí này bảo hộ lão khỏi vụ nổ. Trong lòng âm thầm tiếc nuối, tại sao hai tên này không nổ chết hết đi cho rồi.
Hàn Khả Tư thu hồi pháp khí, lão lấy trong giới chỉ ra một khỏa đan dược ném vào miệng nhai nuốt, lão đứng giữa không trung khaonh chân ngồi xuống vận chuyển linh lực tiêu hóa dược liệu nửa khắc mới cảm giác huyết khí an ổn, linh lực hao kiệt cũng tốt hơn đôi chút. Nhận thấy có ánh mắt nhìn mình lão khẽ liếc sang, nhìn thấy con cháu máu me đầm đìa nằm đó khiến lão phẫn nộ cực điểm nhưng thương thế nơi thân cũng không dám vọng động.
Lão giả chỉ thấy tên thanh niên kia đứng xa xa dơ lên ngón tay giữa với mình, dù không biết ý nghĩa nhưng lão hiểu hắn đang khiêu khích mình. Ánh mắt lão híp lại tóe ra sát khí nhìn xoáy vào Đông Quân một lúc lâu mới xoay người phất áo bỏ đi...
Đông Quân thấy lão bỏ đi thì dùng sức hét lớn,
- F*CK DIUUUUUUUUUUU.