Chương 38: Tuyết Kỳ

- Bịch...

Đông Quân ngã nhào trên mặt đất trong lòng chửi cha chửi mẹ cái gờ đất sao yếu đuôi như vậy. Hắn nhanh nhẹn đứng dậy liếc xung quanh, chỉ thấy con thú nhỏ kia đứng bừng hai chân, tay vịn tường đất nép sát, ánh mắt nó có chút sợ hãi đề phòng nhìn Đông Quân.

- Xem ngươi còn chạy đường nào.

Ánh mắt hắn tóe lửa, giọng gầm gừ đe dạo khiến con thú toàn thân lông dựng ngược, đang lúc tính vồ con vật chết tiệt này bỗng chóp mũi hắn ngửi được mùi tanh tanh nồng nặc khiến hắn cau mày. Trừng mắt đe dọa con thú để nó không dám chạy loạn Đông Quân quay người lại nhìn, không nhìn thì thôi vừa nhìn hắn đã chửi lớn:

- Cái đe" gì đây?

Tròng mắt hắn như muốn lồi cả ra ngoài, trước mắt hắn là một nữ nhân lõa thể, lõa thể thì không nói nàng này giờ cả người đầy vết máu. Một bên bồng đào nhũ hoa đã bị cắn đứt lìa khiến máu chảy ra... Bên dưới hạ thân loang lổ vết máu, hoa huyệt dường như bị vật gì tàn phá, không phải là "cái đó" mà là vật gì sắc bén cào cấu... Vừa tưởng tượng ra cảnh nữ nhân này bị cực hình hãm hiếp mà cả người hắn buồn nôn...

- Tuyết Hoa sơn?

Xung quanh có nhiều mảnh vải trắng làm làm hắn liên tưởng, khẽ tiến lại gần kiểm tra hắn biết được nàng này đã tuyệt khí, vơ đống y phục tìm kiếm thấy ký hiệu Tuyết Hoa sơn hắn càng thêm khẳng định. Nhìn cả người nàng đầy dấu răng người cắn xé, lại thêm hạ thân và một bên nhũ hoa đứt đoạn khiến hắn có chút ghê tởm.

- Thật không biết tên súc sinh nào làm ra cái loại chuyện này.

Nàng này khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, dù ở thế nhân cũng được các vương công quý tộc ra sức chiếm đoạt. Hắn khẽ thở dài một hơi cảm giác tiếc thay một đóa hoa đẹp. Đang lúc than thở thì có tiếng xé gió bên ngoài làm hắn chú ý, hắn ngước đầu lên ánh mắt kinh ngạc nhìn một nữ nhân bạch y có chút rách rưới vừa vào.

Lúc nãy nhiều chuyện làm hắn không để ý tới cái gờ đất này ấy vậy mà là một cái hang động, lúc này nữ tử bạch y kia đứng trước cửa động đang chăm chăm nhìn hắn cũng rất ngạc nhiên.

Ánh mắt nàng bị thu hút bởi cái xác chết nằm đó, nàng thấy một khuôn mặt quen thuộc cả người máu me, bên dưới còn vương chút dịch nhờn thì cả người đờ ra.

- Ha ha, là nàng... Chúng ta thật có duyên.

Đông Quân nhìn thấy nàng thì vui vẻ hớn hở chào hỏi.

Hắn đang tính bước lên bắt tay bắt chân làm quen gì đó mà nhìn lại bộ dáng chật vật của mình mặt có chút đỏ lên gãi gãi đầu cười gượng gạo, tay nắm quần cố che đậy hạ thân.

Nữ nhân kia vừa thấy bộ dáng của hắn như hiểu ra điều gì, mắt nàng hằn lên tơ máu. Đông Quân có thể cảm nhận được ánh mắt đầy sát cơ đó thì cũng hiểu được, hắn có chút gấp gáp giải thích:

- Không phải như nàng nghĩ...

Chưa để hắn kịp giải thích nữ nhân kia đã bộc phát linh lực, bạch y phần phật bay loạn, thân ảnh nàng bỗng trở lên mơ hồ trực tiếp xuất hiện bên cạnh Đông Quân trường kiếm trên tay chém ra.

- Phập...

Một kiếm chém vào trên người Đông Quân vang lên tiếng cắt trầm trầm, ẩn ẩn giống như tiếng kim loại va chạm. Đông Quân liếc nhìn lưỡi kiếm ăn sâu một chút vào da thịt bên bả vai có chút đau mà buồn bực. Hắn định mở miệng thì trường kiếm kia thu về, bạch y nữ tử mắt tỏa sát khí đâm ra một kiếm.

Nàng này cũng rất thông minh, chỉ qua một chiêu biết thân thể hắn phi thường không hợp lý lại nhớ được trận chiến trước đó liền biến chiêu.

Đông Quân chỉ cảm thấy trường kiếm kia lóe ra hào quang, nội tâm hắn nhảy dựng khẽ nghiêng người. Trước mắt hắn có một thanh kiếm đâm đến, hắn có thể đo lường được nếu mình đứng đó thì cái mũi kiếm kia sẽ trọc thẳng vào mắt mình. Chỉ một cái thoáng qua mà đã khiến hắn đầu rịn mồ hôi lạnh, hắn tự thân thể mạnh mẽ, dù mắt cũng cải thiện nhưng vẫn là yếu điểm nha...

Nữ tử bạch y vừa thấy một kiếm không thành quay người tính xuất thủ, Đông Quân cả buổi truy đuổi con thú đã nghẹn một bụng tức giờ lại bị nàng hiểu nhầm là tên biến thái liền bùng phát.

- Đủ rồi.

Không đợi nàng xuất kiếm, hắn nhanh như chớp đã đánh bay trường kiếm chế cụ tay nàng, tay còn lại ôm tấm lưng nàng dán sát vào người, nữ tử bị hắn khống chế không nói một câu dãy dụa tính chạy thoát.

Đông Quân hiểu được trong lòng nàng đang nghĩ gì nhanh nhẹn nói:

- Nghe ta giải thích...

Nữ tử kia hơi ngẩng đầu dù thân thể hai người dán sát nhưng lòng nàng không chút gợn sóng, chỉ có ánh mắt thủy chung vẫn tỏa sát cơ như muốn chém hắn thành ngàn mảnh.

- Ta...

Đang tính giải thích mọi chuyện thì ánh mắt hắn thấy được con thú kỳ quái đang ngậm túi trữ vật kia đang rón rén, bộ dáng thập phần nhân tính lui dần ra ngoài cửa động.

Con thú nhỏ bản năng hồi hộp hơi quay đầu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Đông Quân cả người nó nhảy dựng phi thân chuồn đi. Đông Quân không kịp suy nghĩ vận dụng Lăng Không Phi Độn ôm theo cả nữ nhân kia chụp tới con thú.

- Xem ngươi chạy đi đâu.

Đông Quân tóm chặt cổ con thú khiến nó đau đớn kêu chi chi làm hắn hớn hở nhất thời quên cả nữ nhân kia. Tự nhiên cảm giác được trên ngực đụng phải thứ gì đó mềm mại đàn hồi. Hắn hơi cúi đầu nhìn thấy một đôi mắt trừng lớn, cảm nhận lại tư thế của mình hiện tại thật có chút bất ổn.

Hai người nằm đè lên nhau tư thế..., Đông Quân trong lúc trống chả nàng quăng luôn cái quần đang che hạ thân, giờ đây "chân giữa" của hắn thả dông đang được hai đùi nàng kép lại. Hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lạnh như băng của nàng cộng thêm tư thế đang ý vị vô cùng làm cả người hắn nhộn nhạo. Trong lòng suy nghĩ bẩn thỉu khiến dương căn không tự chủ nhích động...

Nữ nhân kia dường như cũng hiểu chuyện gì, ánh mắt nàng mang theo sự bất tuyệt, từ sâu trong thân thể một cỗ linh lực đang tích tụ. Đông Quân đang đè nàng trên đất cảm giác được thân thể nàng bỗng trướng lớn một vòng thì thầm hô mẹ nó. Hắn không có thời gian suy nghĩ bản năng áp miệng xuống.

- ???

Bạch y nữ nhân con ngươi trợn to, đôi mắt tuyết lạnh như muốn lồi cả ra ngoài cảm giác không thể tin được. Linh lực đang vận chuyển tiến hành tự bạo bị nụ hôn trùng kích nhất thời tán loạn. Trong nội tâm nàng như có cuồng phong gào thét làm linh hồn nàng run rẩy quên luôn cả ý định...

Thấy được sự kinh ngạc của nàng lại cảm giác thân thể nàng đang xẹp xuống Đông Quân mới thở một hơi, hắn rất là muốn chiếm tiện nghi nhưng sợ nàng nổi cái khùng điên gì đành lưu luyến rời môi nàng, miệng nhanh nhảu nói:

- Nghe ta giải thích đã...

Nữ nhân kia nghe hắn mở miệng thì hồi tỉnh, ánh mắt lạnh băng có chút trốn tránh, nàng vừa liếc sang thấy xác muội muội đồng môn thì lại có ý quyết tuyệt. Đông Quân nhạy bén phát giác được ý định liền dọa nạt:

- Nàng không yên ổn ta sẽ... ta sẽ...

Hắn rất muốn nói ra ý định nhưng điều này rất không tốt, trong lòng máy động quỳ trên mặt đất tay chỉ chỉ bộ ngực của nàng ý bảo: "Nếu nàng không ngoan ta sẽ vồ nó".

Nữ nhân trong lòng nhảy dựng, cảm giác nếu mình không ngoan ngoãn hắn sẽ làm thật, dù mang ý định quyết tử nhưng bản năng con người là rất khó đoán. Khuôn mặt nàng hơi đỏ lên trên khuôn mặt lãnh đạm, nàng hừ lạnh một tiếng không hiểu sao lại nói:

- Ngươi dám.

Giọng nàng lạnh như băng kết hợp với khuôn mặt hơi ửng hồng của nàng biến nàng càng giống thiếu phụ bị cưỡng hiếp... Trong lòng hắn rục rịch tà ác khiến bên dưới không yên. Nữ nhân kia hơi nhướn mày dọa hắn thu hồi ý niệm khuâ khuâ con thú nhỏ giải thích:

- Ta đang tắm thì con súc sinh này trộm đồ nên ta...

Hắn bô bô giải thích nhưng nữ nhân bên dưới 10 vạn lần không tin, ánh mắt nàng sát khí vẫn không giảm ngược lại còn phẫn nộ hơn. Nàng trước đến giờ ghét nhất loại người cưỡng gian, dám làm không dám nhận. Trong lòng nhớ tới gia tộc một đêm bị đồ môn, nam thì phanh thây, nữ nhân bị cưỡng bức làm nội tâm băng giá của nàng có chút kích động.

Đông Quân cảm giác như mình càng bôi càng đen làm hắn cũng có chút bực bội, đúng lúc định giải thích thêm gì đó thì lông gáy hắn hơi dựng, không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ hắn cúi người bao bọc nàng trong lòng. Nữ nhân bạch y trong lòng thầm hô quả nhiên, nhưng chưa đợi nàng có hành động thì một âm thanh lớn kèm theo chấn động truyền tới:

- ẦM.

Trên bình nguyên trấn động kịch liệt, lấy gờ đất làm trung tâm lan ra tứ phía, một hồi sau khi bụi đất qua đi trên mặt đất xuất hiện một bàn tay lớn hơn chục trượng, chính bàn tay này đã oanh tạc động nhỏ.

Trên không trung một già một trẻ đang lăng không nhìn xuống, cả hai người đều cau mày, nam tử trẻ tuổi đứng sau lão giả có chút không tin hỏi:

- Bọn hắn vẫn sống ư?

Hắn biết thực lực gia gia mình mạnh nhường nào, khi hắn chơi chán nữ nhân dưới động kia thì bỏ đi tắm rửa, đang thư thả sau cơn thỏa mãn thì gia gia xuất hiện kêu có một Nguyên Anh kỳ và một phàm nhân tiếp cận nên hai người đến dò xét. Xác định thực lực lão giả không do dự liền xuất thủ, nhưng qua thần niệm hắn cảm ứng được phía dưới hai người kia vẫn sống sờ sờ làm hắn không tin tưởng hỏi:

- Thằng chó nào ám toán lão tử?

Một âm thanh phẫn nộ truyền ra, giữa lòng dấu tay to lớn kia có một nam tử khỏa thân chui từ dưới đất đá lên. Nam tử theo sau lão giả nhìn thấy gương mặt mơ hồ bụi đất có chút quen quen lại nhìn mái tóc lam nổi bật thì ngây người. Đông Quân ngước đầu thấy một già một trẻ này cũng ngây người, ánh mắt đảo qua nam tử cả hai đồng thanh:

- Là ngươi?

Nam tử tuấn tú Đông Quân nhìn thấy không phải ai khác mà là: Hàn Tử Thiên, tình lữ của Tố Như. Hàn Tử Thiên nhìn hắn sứng người, không hiểu sao tên khốn này lại xuất hiện ở đây. Ánh mắt hắn tóe ra lửa giận nói với lão giả:

- Gia gia, là hắn. Chính hắn cấu kết với người khác hãm hại ta, hắn còn khiến Tố Như tâm tình biến chuyển.

Lão giả lam bào nhàu nát ánh mắt sáng quăng quắc đang dò xét Đông Quân thì cau mày, lại nghe tôn tử nói thì nhất thời hiểu ra. Tên này dù là phàm nhân nhưng thân thể phi thường không hợp lẽ. Lão dù suy tính thực lực của Đông Quân nhưng cũng không ngờ thân thể tên này mạnh mẽ như vậy.

Đông Quân vừa nghe thấy Hàn Tử Thiên nhắc tới Tố Như mày hơi nhíu, suy ngẫm lời hắn nói thì bừng tỉnh trừng mắt nhìn gã:

- Ngươi đã gặp nàng.

Hàn Tử Thiên hừ lạnh một tiếng, có chút ghen tức mà nói:

- Không những gặp mà nàng còn đang ở với ta.

Lời hắn nói khiến Đông Quân thập phần không tin tưởng, dù chỉ ở cạnh Tố Như một khoảng thời gian ngắn nhưng hắn có thể khẳng định nàng là người tính cách mạnh mẽ, biết đúng biết sai. Hắn có thể chắc chắn rằng tên này truy tung nàng rồi bắt nàng lại, ánh mắt Đông Quân có chút sắc bén nhìn xoáy vào Hàn Tử Thiên khiến gã có chút sợ hãi.

- Ồ? Khả Tư trưởng lão?

Từ xa xa bay tới một lão già gầy gộc, khoác trên mình một bộ y phục đỏ rực, lão già này dừng cách cặp gia gia tôn tử kia hai chục trượng hơi chắp tay thi lễ. Hàn Tử Thiên vừa thấy lão già này rất đề phòng, lão giả bên cạnh được kêu Khả Tư kia hơi tiến lên trước thái độ hờ hững không thi lễ chỉ nói:

- Liệt Dung Chỉ trưởng lão đến đây có việc gì.

Liệt Dung Chỉ là một trong các đại trưởng lão của Hỏa Vân tông, bối phận ngang bằng với lão giả Hàn Khả Tư của THanh Lam kiếm tông kia. Liệt DUng Chỉ nghe thấy ngon từ, thái độ khinh thường cũng chẳng quan tâm. Lão cười lên ha hả, ánh mắt rơi xuống Đông Quân có chút bất ngờ, rồi lại rơi vào nữ tử bạch y đang được tên kia ôm. Thấy dáng vẻ khỏa thân khiến lão phẫn nộ quát lớn:

- Ngươi làm gì nàng?

Bộ dáng của gã như một người bị cắm sừng vậy, vẻ mặt già lua nhăn nhó. Hàn Tử Thiên lúc trước lão già của Hỏa Vân tông tới bỏ qua Đông Quân mà phòng bị lão. Giờ theo ánh mắt lão nhìn thấy tên kia lôi ra một nữ nhân bộ dáng giống thiếu phụ tuy có dính chút bùn đất, vẻ mặt lại tái nhợt nhưng rất mỹ mạo. Hắn trừng mắt nhìn nữ nhân Tuyết Hoa tông, nhớ tới việc trước đó mình làm mà cảm giác rục rịch thèm khát.

Đông Quân đang rìu bạch y nữ tử nghe được có chút kỳ quái nhìn nàng, nàng là Tuyết Kỳ lúc trước hắn gặp khi đang tranh đấu cướp đoạt tín vật, nàng này tuy lạnh lùng nhưng lại rất có ý vị làm hắn cũng động tâm. Giờ đây nghe lão giả kia giọng có ý tứ làm vẻ mặt hắn kỳ quái nhìn nàng hỏi:

- Nàng là tình nhân của lão?

Mẹ nó, nếu đây là sự thật thì hắn cũng cảm giác được trời đất đảo khai a. Tuyết Kỳ gắng gượng tính tự đứng nhưng trước đó đấu pháp suy kiệt lại vừa cố vận dụng linh lực gây ra phản phệ lên giờ cả người mất sức, khuôn mặt trắng bệch:

- Hừ.

Nghe được câu hỏi của hắn nàng hừ lạnh một tiếng, giẫy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn.

Đông Quân trong lòng máu chó dội đầu: "Không phải chứ?" Cái này cũng không trách hắn suy nghĩ lệch lạc, nàng lúc nào cũng một bộ lạnh lùng khi thấy lão giả kia thì tâm tình có chút kích động mà biểu hiện.

Suy nghĩ xoay chuyển tà ác khiến Đông Quân cả người mất tự nhiên, nghĩ tới lão già mắt chuột, khuôn mặt gian trá âu yếm Tuyết Kỳ mà thế giới quan chết lặng.

Lão giả Hỏa bào biểu hiện rất phẫn nộ, nhưng khi đánh giá toàn thân Tuyết Kỳ dù quần áo rách rưới nhưng đều do bạo tạc gây ra mới yên tâm chở lại. Lão quay người qua mỉm cười thi lễ với Hàn Khả Tư lão giả nói:

- Ta chỉ cần nữ nhân này, mong Hàn huynh mở một mắt.

Hàn Tử Thiên ngây ngốc trong Thanh Lam kiếm tông gò bó, tuy lòng đầy tà ác nhưng vẫn giả một bộ chính khí. Khi biết được sắp phải thoát ly tông môn thì tâm tình trói buộc tà ác càng bộc phát.

Vừa rồi hắn chơi đùa nữ nhân mà Đông Quân thấy trong hang động kia, hắn ra sức hành hạ nàng , nhớ tới cảnh tượng mình cắn xé nhũ hoa rồi lấy một cây gậy gắn đinh toàn thân cho vào trong cơ thể nữ nhân kia rồi nhìn nàng kêu la khiến hắn toàn thân căng cứng, bên dưới hạ thân rục rịch bất ổn.

Khi nghe được lão già kia muốn Tuyết Kỳ hắn cảm giác như chó bị giành ăn nhưng thực lực không đủ chỉ có thể đưa ánh mắt sang lão giả giọng cầu khẩn:

- Gia gia.

Lão giả áo bào đỏ vừa nghe đã hiểu tên tiểu tử này cũng là ham muốn Tuyết Kỳ, lão nhìn Hàn Tử Thiên cười ha hả:

- Tiểu huynh đệ không cần lo lắng, lão già ta sức cũng không còn, chỉ chơi đùa nàng chốc lát sau đó liền đem nàng cho ngươi. Tiểu huynh đệ xem ý ta thế nào?

"Sức không có còn tranh với ta?" Hàn Tử Thiên trong lòng thầm chửi, ánh mắt chờ đợi nhìn gia gia. Hàn Khả Tư tuy biết việc làm của hắn nhưng cũng là chẳng quan tâm, đối với lão mấy chuyện này chằng thú vị. Thấy trưởng lão Hỏa Vân tông bộ dáng khẳng định thèm khát lão chỉ hơi nhíu mày rồi gật đầu, ánh mắt tỏ ý chơi xong nhớ trả cho đồ tôn của mình.

- Đa tạ, đa tạ.

Liên tục cảm tạ Hàn trưởng lão, khuôn mặt hèn mọn của lão nở ra nụ cười dâm đãng nom rất mất dạy. Hàn Tử Thiên đứng một bên có chút bực bội, nếu lão này chơi trước mình không phải là bò nhai lại sao... Hắn trong lòng tức giận bỗng tinh quang lóe lên, nếu mình chơi nữ nhân này trước mặt Tố Như sẽ như thế nào...