Ở một nơi nào đó trong tiểu thế giới, nơi này rất khác biệt, vài dặm thì là hoang mạc, vài dặm lại tuyết rơi, và dặm thì dung nham nóng chảy bất thường.
Trên không một mảnh đất là tâm điểm của dung nham, tuyết trắng, cỏ xanh, hồ nước, hoang mạc... Các loại địa hình sắp xếp không đồng nhất nhưng như có lực lượng gì đó tập chung tại đây. Một trung niên phụ nhân bên trong nhóm người bạch y liếc mắt nhìn một cái cây cao chỉ một trượng nhiều cảnh, mỗi cảnh đều có một loại quả giống nhau về hình dạng nhưng khác về màu sắc, tất cả quả đều chứa lực lượng khác nhau, phụ nhân trung niên nhìn cau mày khẽ hỏi:
- Môn chủ có biết đây là Linh vật gì?
Nữ tử bên cạnh như thiếu nữ đôi mươi được phụ nhân gọi là môn chủ cũng tò mò đánh giá... Nàng là người Tuyết Hoa sơn, Lãnh Ngọc môn chủ... Tuy cảnh giới nàng là Huyền Tiên hậu kỳ tiểu thành, kiến thức, lịch luyện hơn xa người bình thường nhất thời cũng không đoán được đây là Linh vật gì. Nhưng bằng cảm giác cảnh giới mách bảo, Linh Vật này đối với nàng có tác dụng rất to lớn:
- Không biết Khôi môn chủ có biết?
Câu hỏi của nàng vừa là đáp phụ nhân vừa là muốn hỏi đám người áo đỏ, tại vì nàng cũng không biết a.
Khôi môn chủ của Hỏa Vân tông bộ dáng hung ác, tuy tỏ ra khí thế nhưng vẫn rất đề phòng. Hắn đi vào đây cũng là bị một lực lượng khó hiểu truyền tống đi nơi khác... Theo hắn vào có 8 người tính cả hắn là 9 mà loanh quanh vừa tìm kiếm vừa phát ra ấn ký mà mãi cũng không tìm được một trong đại trưởng lão của tông môn. Hắn nhìn phụ nhân rồi lại nhìn môn chủ Tuyết Hoa sơn cau mày không nói nhưng ai cũng hiểu được hắn là cũng không biết a.
- Vậy cứ lấy đi rồi tính.
Xa xa vang vọng một âm thanh, tiếng nói vừa dứt trước mặt mọi người đã xuất hiện một nam tử thanh bào vẻ mặt chính khí bừng bừng. Tất cả mọi người vừa nhìn trong lòng đều biết, người này là môn chủ Thanh Lam kiếm tông: Lâm Khải Chính. Người này dẫn theo 5 người, hắn cũng như Hỏa Vân tông chỉ có một mình hắn là Huyền tiên ở đây. Vừa mới xuất hiện gã đã nhìn Hỏa Vân tông môn chủ nói lời mơ hồ:
- Chia đôi.
Giọng nói có chút ra lệnh, Môn chủ Hỏa Vân tông tính khí tuy nóng nảy nhưng cũng không phải thằng ngu. Trong lòng hắn tính toán, tuy tên Lâm Khải Chính này dáng vẻ chính khí bừng bừng nhưng cũng là một tên tiểu nhân âm hiểm, nhưng giờ này Tuyết Hoa sơn có đến hai Huyền Tiên lợi thế hơn hẳn, chưa đợi hắn suy tính Lâm Khải Chính môn chủ đã thúc dục:
- Thể nào?
Khôi môn chủ: Nham Khôi hừ một tiếng coi như chấp nhận đề nghị, việc trước mắt là đánh lui Tuyết Hoa sơn.
Đám nữ nhân Tuyết Hoa sơn nghe vào rõ mồn một, 6 người cả môn chủ và trưởng lão đều tế ra pháp khí đề phòng hai nhóm người của hai tông môn này. Lâm Khải Chính nhếch lên khóe miệng, tuy hắn chắc chắn khó có khả năng đả bại đám nữ nhân này nhưng ép bọn họ xuống bàn đàm phán thì chén canh cũng nhiều hơn a.
Đám người tuy có thể đàm phán từ đầu nhưng ai cũng đều muốn phần nhiều nên cứ trước tiên đánh cho ra khí thế đã rồi tính sau. Cái này cũng giống kiểu chiến tranh, VD: Mỹ tuy mất thế trận ở Việt Nam và họ chắc chắn sẽ phải rút quân, nhưng trước đó họ vẫn dùng B52 đánh nước mình là vì chứng tỏ họ là nước lớn với thực lực vượt trội hơn, họ tự tin dù rút quân nhưng khi đánh bom xong họ vẫn là kẻ chiến thắng trong vẻ vang. Điều này sẽ giúp họ khẳng định vị thế khi ngồi vào bàn đàm phán với Việt Nam sẽ chiếm được nhiều lợi ích chiến lược hơn... Nhưng tiếc là họ chọn nhầm nước...
- Xuất thủ thôi.
Môn chủ Lâm Khải Chính tế ra trường kiếm phi thân lên trước, Nham Khôi thấy vậy cảm giác như mình là tiểu đệ, gã hừ lạnh một tiếng xuất đại đao chém ra vài đường đao khí rồi cũng phi thân tới. Môn chủ Tuyết Hoa sơn vừa nhìn, đánh mắt với phụ nhân Ngộ Xuân đại trưởng lão, hai người hiểu ý gật đầu cùng nhau xuất thủ.
- Ầm ầm.
Tiếng oanh long long vang lên ngập trời, hai bên giao chiến ẩn ẩn rời ra khỏi vị trí Linh mộc, đám đệ tử hai tông kia nhìn chằm chằm chúng nữ Tuyết Hoa sơn, chẳng biết tên nào kinh hô một tiếng cả lũ đồng thời xuất thủ.
Bên trận địa Tuyết Hoa sơn chỉ còn lại tam nữ, các nàng ánh mắt đều tỏ ra chán ghét nhìn đám người lao tới, một nữ tử trẻ trung tên Lục Thanh tế ra một băng hoa nàng khẽ nâng lên đóa hoa dần dần biến lớn, hai nữ còn lại đồng thời xuất thủ truyền linh lực vào đóa băng hoa, pháp khí được linh lực thúc dục tỏa ra một tầng kết giới.
- Ầm ầm.
Gần chục người công kích vào màn băng của chúng nữ nhưng tất cả đều bị đóa hoa hóa giải, đánh bật lại. Lãnh Ngọc môn chủ đang chiến đấu ở xa xa liếc nhìn một cái, trong lòng an tâm không ít. Nàng biết với thực lực của mình và đại trưởng lão tuy không thể đánh bại được hai môn chủ nhưng ít nhất vân có thể cầm hòa. Điều nàng lo lắng là đám đệ tử kia, nhân số của hai tông kia gộp lại gấp đôi đệ tử của mình, nên lúc vừa nghe thấy Lâm Khải Chính nói nàng đã âm thầm truyền âm ra lệnh chúng nữ chỉ dùng linh lực phòng thủ chờ trận chiến của nàng quyết định thỏa nào cũng gió yên sóng lặng.
Làm môn chủ nhiều năm của Tuyết Hoa sơn lâu như vậy nàng cũng hiểu được rất nhiều điều, tuy hai tên kia liên thủ bức ép nhưng cũng không thật sự hạ sát. Mà muốn cũng phải trả đại giá lớn có khi còn không làm được, nếu liều có khi còn bị đồng mình đâm một nhát. Cho nên nàng biết cuộc chiến này chỉ dền dứ chờ thời cơ bức ép đàm phán.
Bao nhiêu suy nghĩ lướt qua chỉ trong chốc lát, Lâm Khải Chính vừa thấy tâm thần nàng có chút máy động ánh mắt sắc bén chớp thời cơ công tới. Lãnh Ngọc thấy vậy cũng không dám suy tư nhiều mà tập chung chiến đấu, hai phe giờ này đánh thành một đoàn ẩn ẩn đều tránh né liều mình.
Xa xa trên không trung vài trăm trượng có hai người bị mặt liếc nhìn, hai người này đều là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng nhìn chàng chiến đầu này cũng không nhăn mày một cái, thái độ hờ hững. Một người mặc áo bào xám trùm cả người, bên dưới tầng mũ chùm là một mảnh tối tăm mờ mịt, người này đánh giá Linh mộc phía dưới giọng nói ồm ồm:
- Trực tiếp xuống đoạt là được rồi cần gì phải làm chuyện nhàm chán này.
Bên cạnh hắn cũng làm một người chùm kín toàn thân chỉ để lộ ra cánh tay nõn nà đẹp mắt, đúng như dự kiến người này phát ra một giọng nữ nhân rất ma mị:
- Mặc dù chỉ là vài tên Huyền Tiên nhưng giờ chúng ta đang áp chế tu vi, nếu mạnh mẽ cướp đoạt sẽ không tránh khỏi bại lộ.
Bên cạnh nữ nhân gã kia gật gật đầu nói:
- Bách Linh quả kia vẫn còn non nhưng cũng là đồ vật rất tốt với chúng ta.
Nói xong hắn rời ánh mắt vào mấy Huyền Tiên đấu pháp ánh mắt tập chung vào một nữ nhân chậc chậc một tiếng:
- Cái môn chủ kia rất mỹ.
Nữ nhân bên cạnh có thể cảm giác được tên này đang liếm liếm môi, phía dưới Tuyết Hoa sơn môn chủ đang đấu pháp cảm giác được cả người lông tóc dựng đứng, không phải là sát cơ mà là một loại áp lực tà dị nào đó khiến nàng cảm giác cả người mình bị lột trần vậy... Nàng bức lui Lâm Khải Chính, thần niệm khẽ đảo quanh dò tìm nhưng cũng không có kết quả, nàng rất nhanh suy đoán chắc tên Lâm Khải Chính định giở trò ám toán gì đó làm nàng càng đề phòng cao độ.
- Ồ, nhạy bén như vậy?
Vừa rồi Lãnh Ngọc dùng thần niệm đảo qua phía hai người nhưng không thu được kết quả. Nếu nàng biết trên không đang có hai người dõi theo chiến đấu chắc chắn sẽ kinh hãi tột độ. Phải biết nàng là Thái Ất Huyền Tiên cảnh, thần niệm mạnh mẽ phi thường mà cũng không thể nhận biết hai kẻ lạ tồn tại gần kề, chứng tỏ thực lực hai tên này bỏ xa xa nàng.
- Ba ngàn thế giới, ngọa hổ tàng long không nên khinh thường. Nếu nàng có cơ hội tu luyện tốt thêm vạn năm ắt cũng một phương cát cứ.
Nữ tử trong lòng cũng ngạc nhiên nhưng không để ý nhiều, Phi Vân đại lục mặc dù nhân tài, thiên địa linh khí điêu linh nhưng cũng không phải không có người tài.
Tên áo trùm xám gật gật đầu thu lại ánh mắt dâm đãng vươn vai mệt mỏi quan chiến, hai người thực lực siêu việt nhưng lại sợ một cái gì đó mà không dám mạnh mẽ cưỡng đoạt chỉ nhăm nhe chờ thời cơ đoạt bảo...
------------
Trên một bình nguyên cỏ xanh bát ngát, Đông Quân vừa chạy vừa chửi lớn, hắn cả người lõa thể, một tay cầm quần che lấy hạ bộ đuổi theo con thú nhỏ. Ai đó ở đây nhìn thì thật sự cảm giác rất kỳ quái nếu không nói là có chút biến thái... Con thú nhỏ kia vừa dịch chuyển chạy thoát, giờ nó không còn bộ dáng vui đùa, vừa hiện ra đã hít sâu một hơi như con người rồi lại hùng hục bỏ chạy...
- Súc sinh...
Đông Quân giờ cũng là không biết nên chửi thế nào, hắn hô tô gọi nhỏ chửi mười tám đời tổ tông con vật kia nhưng nó vẫn cứ cắm đầu chạy trốn, miệng ngậm túi trữ vật không nhả. Vốn từ ngữ của hắn được vận dụng đến cực hạn mà chửi khiến bây giờ cũng chưa nghĩ ra câu nào mới mới... Vẻ mặt hắn đỏ bừng bừng cắn răng đuổi theo...
Một người một thú người rượt kẻ chạy cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu dặm đường, bỗng trước mặt con thú xuất hiện một gờ đất cao chục trường, thú nhỏ vừa nhìn như ngựa quen đường cũ thông qua một hang động nhỏ chui tọt vào trong lòng đất.
- Chó chết.
Đông Quân thầm hô không tốt, vận dụng Lăng Không Phi Độn đến tận cùng, hắn phẫn nộ gầm lên hai tay nắm chặt lại, Dừng trên gờ đất hắn dồn sức dùng đầu quyền đấm một phát vào hang nhỏ:
- Ầm.
Quyền đầu lực lượng mạnh mẽ đập tới cái hang, con thú nhỏ chỉ cảm giác không khí đè nén như có một người tu tiên dùng quyền phong áp tới. Nó luống cuống tay chân, nội tâm sợ hãi chưa kịp phản ứng thì có một cỗ cuồng phong thổi tới, đang trên đà chạy nó bị cuồng phong do thuần túy sức mạnh thân thể thổi cho lăn lông lốc...
- Mẹ kiếp.
Đông Quân có thể tự cảm nhận được chỉ thiếu một chút nữa thôi là mình đã đấm trúng con thú kia rồi, hắn chắc chắn con thú giờ này đã kiệt sức không thể dịch chuyển được nữa lên mới chui rúc trốn tránh... Chưa kịp để hắn suy nghĩ nhiều thì mặt đất bỗng nhiên rạn nứt sụt xuống, tay đang trong hang chưa kịp rút ra thì cả người mất đi trọng tâm rơi xuống.